Ta Muốn Làm Ông Trùm Hồng Kông

Chương 13: Oa, xích độ . . .




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Ha, cái Lâm Triêu Dĩnh này thật muốn xấu mặt.” Có người ở bên trong đám đông vây xem thấp giọng cười nói một câu.

Rất nhiều người đều nhìn ra được, cái Lâm Triêu Dĩnh này rõ ràng là muốn tìm một cái lý do, chính là đem kế hoạch nàng từ hôn với Hỗ Vân Thương thực hiện. Hơn nữa nói lời phải chắc như đinh đóng cột, nhất định không để lưu lại chút tình nghĩa.

Đính hôn đã nhiều năm, còn đưa tặng đao nhỏ, muốn nói không có chút cảm tình, ai tin a? Nhưng cái Lâm Triêu Dĩnh này sau khi đoạn tình duyên kiên quyết rời đi, còn thật đúng là kiên quyết đến tàn nhẫn.

“Cái tên Hỗ Vân Thương này, là bị Lâm Triêu Dĩnh mới đổi đời quăng bỏ a.”

“Không phải như vậy sao, tùy tiện tìm cái cớ, rốt cuộc vẫn là bị cái nữ nhân nhẫn tâm kia bắt lấy cơ hội.”

Nữ nhân nhẫn tâm… Đánh giá như vậy, nếu là ngay trước mặt Lâm Triêu Dĩnh, chỉ sợ là không ai dám mở miệng. Liền giống như lúc Lâm đại tiểu thư ở đây đoạn tuyệt quan hệ, cũng không có người đứng ra trợ giúp Hỗ Vân Thương.

Đạo lí đối nhân xử thế thông thường, không ngoài như vậy.

Vừa nãy Ngô Minh gặp nạn, cũng là Hỗ Vân Thương rút đao tương trợ. Si nhân giống như Hỗ Vân Thương vậy, dù sao cũng là số ít.

Đánh giá của mỗi người đối với Lâm Triêu Dĩnh cũng có khen có chê.

“Mới mười bốn tuổi đã liền nhẫn tâm như vậy, quả nhiên là…”

“Cái tên đầu gỗ* này, có thể bởi vì vậy mà thủng ra chút gì hay không đây?” (*nguyên gốc là 木鱼 – mộc ngư = cái mõ)

“Dù sao cũng lấy huyền khí làm đầu, cái Lâm Triêu Dĩnh kia thiên tư kinh người. Tuy rằng mới vừa rồi bị cái Tiêu Nữ này áp chế, nhưng tương lai nhất định chỉ cần hót lên một tiếng sẽ làm ai nấy đều kinh ngạc.”

“Cũng không phải sao, khí mạch tu luyện huyền khí là địa khoan, tất nhiên sẽ có rất đông người theo đuổi. Nhìn không lọt mắt Hỗ Vân Thương vẫn còn đang giẫm chân ở ngoại môn, ngược lại cũng có thể thông cảm được.”

“Nhưng hành vi của Lâm Triêu Dĩnh này cũng quá lộ liễu, ai mà không nhìn ra ý định muốn tuyệt giao của nàng?”

“Ha ha, người có mặt ở đây đều biết là vậy, nhưng lời đồn đãi có thể không nhất định là như vậy. Có thể ngày mai liền sẽ có người nói: Hỗ Vân Thương vì che chở một cái nữ tạp dịch có tư tình, mà bẻ gãy đao đính ước, làm cho Lâm Triêu Dĩnh từ hôn…”

“Nhân huynh nói đúng, có lẽ là như vậy.”

Mọi người một trận thổn thức, ánh mắt nhìn về phía Hỗ Vân Thương, coi như là mang tới một chút đồng cảm vậy.

Lời nói của mọi người, cũng không biết có bao nhiêu rơi vào trong tai Hỗ Vân Thương rồi.

Ngay cả Ngô Minh cũng nghe rõ ràng, nhìn Hỗ Vân Thương đứng tại chỗ một lúc vẫn chưa nhúc nhích, đều có điểm đồng tình như vậy.

Cái tên si nhân đầu gỗ này, đã đội lên nón xanh… Hoặc là nói, chí ít là nửa cái nón xanh.

Nữ nhân ham tiền tài danh vọng như Lâm Triêu Dĩnh luôn có ý định tìm kiếm cao phú soái*, hoặc là đại gia, không muốn cùng Hỗ Vân Thương chịu khổ, đúng thật là thảm rồi a. (*cao lớn, đẹp trai, giàu có)

Chờ một chút, có vẻ như ta ở trong này thành tiểu tam (kẻ thứ ba)? Trên trán Ngô Minh bốc lên hắc tuyến, vừa nãy nên nghĩ cái biện pháp dày vò Lâm Triêu Dĩnh thêm một chút a.

“Vị này… Tiêu cô nương.” Hồ gia đại công tử Hồ Sách đột nhiên đến trước mặt Ngô Minh, hơi cúi người chắp tay nói: “Bản thân ta chính là một thành viên của Hồ môn, hiện tại thấy cô nương ngươi có thể triển khai Hồ môn đao pháp, trong lòng có chút khúc mắc không sao giải được, nên đặc biệt lại đây để hỏi cho rõ.”

“A, ta chỉ là tùy ý mô phỏng theo một chút, không phải là thật sự biết Hồ môn đao pháp.” Ngô Minh trong lòng bỗng nhiên cả kinh, biết mình vì chơi nổi mà rước lấy phiền toái.

Hồ Sách nghiêm túc nói: “Cô nương vừa nãy thể hiện động tác mạnh mẽ, lấy thân thể chưa qua rèn luyện huyền khí, ở thời khắc nguy cấp có thể tránh thoát một đòn có kèm theo huyền khí, khiến cho ta rất kính nể.”

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người mới phản ứng kịp.

Đúng đấy, lúc đó Lâm Triêu Dĩnh bội tín lấy huyền khí phẫn nộ đâm thiếu nữ, may là thiếu nữ này phản ứng cực nhanh mà thân hình lại linh hoạt, hiểm hiểm né qua.

Nàng muốn chém đứt cánh tay của thiếu nữ này? Cần thiết hay không?! Đây cũng không phải là kẻ thù quyết đấu sinh tử! Trong lòng mọi người tại đây đối với Lâm Triêu Dĩnh càng gia tăng thêm bất mãn.

Nếu là bình thường, cho dù có một tên tạp dịch bị Lâm đại tiểu thư giết chết tại chỗ, đa số mọi người cũng sẽ không để ý tới, nhiều nhất ở sau lưng khiển trách một câu giao cho tông môn định đoạt.

Nhưng bây giờ cái nữ tạp dịch gọi là Tiêu Nữ này nhưng không giống bình thường. Hiển nhiên có bản lĩnh ức thuật kinh thế hãi tục, càng có thể nhanh chóng học được võ kỹ của đối thủ, không chừng tông môn sẽ càng coi trọng gấp bội. Vậy mà vừa nãy rất có thể đã bị sát hại dưới tay Lâm gia đại tiểu thư này, hơn nữa còn là dựa vào trước đó giao hẹn không được sử dụng huyền khí!

Đố kị a… Phẫn hận a… Tuyệt đối là vậy! Nữ nhân khi ghen ghét đố kỵ nhau thật là đáng sợ!

Lại nghe Hồ Sách tiếp tục nói: “Chỉ là, tại hạ không hiểu, cô nương không có huyền khí, làm sao học được Hồ môn đao pháp?”

“…” Đầu óc Ngô Minh nhanh chóng suy nghĩ, phải ứng phó cái tên Hồ gia đại công tử này thế nào.

Hóa ra Hồ Sách là nói bóng nói gió, muốn cùng với thiếu nữ này truy hỏi xuất xứ Hồ môn đao pháp mà nàng đã sử dụng. Mọi người xung quanh nhất thời minh bạch.

Hắn không có nói thẳng ra, mà lại hỏi lên một câu uyển chuyển như vậy, có thể so với cái Lâm Triêu Dĩnh vừa nãy kia cao minh hơn không chỉ một bậc.

Hồ Sách vừa tiến lên trước một bước, dồn ép hỏi: “Cô nương, theo ta được biết, phàm là võ kỹ các nhà ngoại môn, ngoại trừ người trong gia tộc có thể học ra, trong tông môn nội môn Tàng Kinh Các cũng có lưu lại một phần. Ngoài những cái đó, người khác học trộm, thậm chí lưu truyền ở bên ngoài, nhưng là trách phạt vô cùng nghiêm trọng…”

Gay go. Ngô Minh trong lòng lo lắng, nhất thời vẫn đúng là khó có thể tìm tới một cái cớ hợp lý nhất.

Hơn nữa trong nháy mắt, nàng còn tưởng tượng đến sau này khó có thể tìm người quan sát võ kỹ nữa. Bởi vì có một phen biểu hiện như vừa nãy, mặc dù địa vị của mình ở bên trong tông môn sẽ nhảy vọt, nhưng hậu hoạn không nhỏ, ai mà muốn để cho võ kỹ gia tộc bị người học trộm mất a?

Ngay khi trong lòng Ngô Minh rất là hối hận, càng khó mà tìm lời giải thích, đúng thời điểm này một trận tiếng cười già nua truyền đến.

“Ha ha ha a, Tiêu Nữ, ngươi cái nha đầu này, bảo ngươi giấu dốt, sao lại sinh tâm tính trẻ con mà ở đây khoe khoang?” Mặt sau giả sơn, một ông lão vuốt râu cười to đi ra.

“Bạch trưởng lão.” Mọi người đồng thời chắp tay hành lễ.

“Bạch trưởng lão, hôm nay rảnh rỗi hạ cố đến chơi ngoại môn Tàng Kinh Các a.” Thư quản sự lập tức lách ra khỏi đám người, làm chủ nhà tiến ra chào đón.

“Ha ha, đâu có đâu có. Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, đến đây nhìn nha đầu này.” Bạch trưởng lão chỉ tay vào Ngô Minh: “Không nghĩ tới nha đầu này quả thật cũng không thể khiến lão hủ bớt lo, tựa hồ lại vừa mới khoe khoang tài nghệ như hôm qua vậy, hừ, giả thần giả quỷ!”

“Ấy? Sao lại nói như thế được?” Thư quản sự cỡ nào lõi đời, lập tức đảm nhiệm vai diễn phụ tốt nhất, đem lời nói của Bạch trưởng lão phát huy hết mức.

“Nàng vốn là một khối ngọc thô chưa mài dũa mà ta nhiều năm trước trong lúc đi du sơn ngoạn thủy thì phát hiện được, bồi dưỡng ở ngoài tông môn hồi lâu. Nhưng lúc hơn mười tuổi thì lại phát hiện không có tư chất tu luyện huyền khí, bởi vậy vẫn không có mang vào tông môn.” Bạch trưởng lão vuốt râu nói: “Chỉ là bởi vì thân phận của ta tương đối đặc thù, một số người vì để cho lão già này hài lòng, liền đem nha đầu này xem như là đệ tử ta mà đối xử, lén lút cho nàng không ít chỗ tốt, hãy còn làm nha đầu này chiếm tiện nghi.”

Thư quản sự suy nghĩ nhanh nhạy, lập tức nói tiếp: “Nói như thế, cái Tiêu Nữ đương nhiệm tạp dịch ở ngoại môn Tàng Kinh Các ta này, cư nhiên lại vẫn luôn được hưởng thụ chế độ đãi ngộ của đệ tử nội môn.”

“Không phải thế sao? Bởi vậy nha đầu này xem không ít thư điển nội môn, nhưng không nghĩ đến nàng bản tính bất hảo. Lão hủ quản giáo hơi lơ là một chút, càng làm nàng có tính sĩ diện tranh cường háo thắng đánh chết cũng không chừa tật xấu! Hôm qua ở trước mặt mọi người không vạch trần ngươi, hôm nay vẫn dám giở lại trò cũ gạt người sợ hãi thán phục!” Bạch trưởng lão đã đi tới gần bên cạnh Ngô Minh, giơ chân hướng cái mông nàng đạp một cước.

Chỉ có điều Bạch trưởng lão dù sao cũng là bậc trưởng bối, không thể ở trước mặt nhiều người làm ra hành động đạp mông thiếu nữ, một cước này cũng chỉ là giả bộ.

Ngô Minh lại giống như chuột gặp mèo, quả thực giống như chạy trối chết cúi gằm mặt lủi ra sau Bạch trưởng lão nép người vào một bên, có thể nói tương đối phối hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.