Ta Muốn Làm Ông Trùm Hồng Kông

Chương 11: Loạn, mùi giấm. . .




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Đao đều bay ra ngoài a…

Đến cả hai tay đều cầm không vững, còn muốn một tay chơi đao?

Hơn nữa, còn muốn bằng vào cái khí lực này tới thử đao?

“Ha ha ha!” Lâm Triêu Dĩnh một tay cầm kiếm, một tay che miệng mà cười: “Tiểu tạp dịch ngươi thật là bản lĩnh, một chiêu thức vĩ đại như [ buông hạ đao ] cũng làm ra được, quả nhiên là đã xem thường ngươi.”

Buông bỏ đao? Nơi nào có chiêu thức như vậy. Tất cả mọi người đều nghe ra được ý giễu cợt trong miệng Lâm gia đại tiểu thư.

Kỳ thực căn bản không cần nàng mở lời trào phúng, tất cả mọi người cũng đã bật cười.

Liền ngay cả những người có tâm tư kín đáo cũng che miệng thực sự không nhịn được cười.

“Ha ha ha, chơi hay chơi hay, đao cứ như vậy tuột tay mà bay a.”

“Ha ha, còn nói bé gái này lấy cành cây làm đao cùng Hỗ Vân Thương so chiêu ư? Quả thật là buồn cười.”

“Cho nên nàng muốn dùng cành cây mà.”

Rất nhiều người không tim không phổi cười đùa rộ lên.

Trước đó những người thận trọng khi thấy Thư quản sự hai tay nâng đao, tỏ rõ mình đứng ở bên phía nữ tạp dịch này mà cảm thấy kỳ quái, giờ khắc này đã hoàn toàn không lo lắng có cái ẩn tình nào khác nữa.

Cái nữ tạp dịch này đến là khôi hài a. Nói không chừng, nàng thật sự là đang ở cùng Hỗ Vân Thương liếc mắt đưa tình, chỉ là vừa vặn bị Lâm Triêu Dĩnh đang muốn tìm cái cớ may mắn gặp phải mà thôi.

Bên trong cả đám người, chỉ có Hỗ Vân Thương vẫn còn đang trầm tư.

Cái tên si nhân này đối với đạo lý đối nhân xử thế không thành thạo lắm, đối với đao pháp nhưng lại quan tâm rất sâu nặng.

Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra cô gái này lực đạo không đủ, hai tay cầm đao còn không ổn, đổi lại một tay vốn là cầm còn không nổi chứ đừng nói vung lên. Nhưng vì sao xoay chuyển chuôi đao này, lại còn có thể bay xa ra ngoài mấy bước?

Thư quản sự tiến lên, kéo Hỗ Vân Thương một cái, đem cái cọc gỗ đần độn này [ di dời ] đến bên ngoài vòng người, để tránh khỏi tạo thành trở ngại đối với hai vị nữ hài.

Ngô Minh nghe lời chế giễu của mọi người xung quanh, không gấp gáp cũng không ảo não, chậm rãi đi tới đem bảo đao đang cắm trên mặt đất nhổ ra.

Bỗng nhiên vừa xoay người, quay về phía Lâm Triêu Dĩnh, nàng hất cằm một cái nói: “Đến, lấy kiếm thử đao!”

Đại đao nhanh chóng được rút lên, Ngô Minh cầm đao lập tức giơ ngang bằng vai thì đột nhiên dừng lại.

Đại đao to lớn chỉ do cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nâng lên, lại giống như bị đóng đinh giữa trời, nửa điểm rung động cũng không có.

Ánh mặt trời chính ngọ như lửa, gió mát nhẹ nhàng phảng phất.

Thiếu nữ tóc đen phiêu dật, phấn y bay bay, dáng người đứng thẳng tắp cầm đao thướt tha như ngọc* vậy, khác nào hình ảnh ngắt quãng của một bộ bức tranh, khiến cho mọi người nhìn thấy nhất thời thất thần… (*ngọc ở đây là chỉ người mẫu đứng làm dáng)

Trong lúc giật mình, mơ hồ có một luồng khí tức bén nhọn từ trên mũi đao phát sinh.

Mọi người lúc này mới cả kinh, từ trong một loại tâm tình thưởng thức cảnh đẹp bị tống trở ra.

Toàn trường tĩnh lặng, tất cả mọi người trợn tròn cặp mắt.

Chuyện gì xảy ra?

“Khí tức cô bé này vừa nãy trong nháy mắt làm sao lại cứ như thể là đao khách cảnh giới bốn năm sao ra tay vậy?!” Có người khó có thể tin mà thấp giọng kinh hô: “Không có huyền khí xao động, nhưng cổ khí thế này cũng thật là kinh người.”

“Bị hoa mắt… Bị hoa mắt…” Có người lắc đầu không dám tin tưởng. Nhưng đại đao dừng ở giữa không trung này, thấy thế nào cũng đều như muốn làm tôn lên hình ảnh nữ hài gầy yếu đứng vững vàng giữa cuồng phong.

Lâm Triêu Dĩnh xuất thân võ môn thế gia, cũng có chừng mười năm đắm chìm trong đao kiếm, trong nháy mắt cả người chấn động, cảm giác nguy hiểm xông lên đầu.

Nàng mạnh mẽ ngưng thần, phát hiện chính mình trong lúc nhất thời lại bị đoạt đi khí thế, hậm hực quát một tiếng: “Giả thần giả quỷ!”

Bảo kiếm vút lên không mà xuất ra, chênh chếch đánh úp về phía người mẫu cầm đao Ngô Minh.

Vừa nãy đã nói không được dùng huyền khí, Lâm Triêu Dĩnh không tiện ở trước mặt mọi người lật lọng, chiêu kiếm này chỉ có kiếm thế mà không có kèm theo huyền khí.

“Lâm môn kiếm pháp!” Trong đám người có kẻ nhìn ra được một chút đặc thù của kiếm pháp Lâm Kiếm môn.

Lâm môn kiếm pháp, hầu như mỗi một kiếm đều không có theo một đường xuất kích nhất định, hiếm có khi nào đâm ra một đường kiếm thẳng tắp.

Cái gọi là đại đạo ba ngàn, tà đồ tám vạn. Lâm môn kiếm pháp chủ yếu là lấy tà kích chính, lấy không quy luật phá có quy luật, lấy ảo chế thực, huyền diệu bí ẩn khiến người ngoài khó có thể lý giải được.

( ác ý công kích! Khung máy móc khởi động toàn bộ võ công đã học được toàn lực ứng chiến!)

( phát hiện kiếm pháp mới! Hệ thống đang trong quá trình phân tích học tập! 1%… 2%… 3%…)

Ngô Minh nghe được tiếng nhắc nhở của khung máy móc trong đầu, hơi vừa phân thần, lập tức đem đao hướng về phía trước chém nghiêng mà ra.

Nhát đao này, không phải Hồ môn đao pháp, mà chính là bản thứ nhất bên trong mười ba bản đao phổ mà hôm qua nàng liên tục đọc thuộc lòng 《 Hỏa Long Trảm 》, đây là một chiêu thức đặc sắc của đao pháp đó.

Chiêu thức cương mãnh dứt khoát, hoàn toàn không giống như là xuất ra từ tay một nữ tử.

“Không phải Hồ môn đao pháp?” Trong đám người có kẻ kinh ngạc.

“Chuyện gì xảy ra, đao pháp thẳng thắn thoải mái, làm sao thích hợp với một cô gái. Là học trộm sao?” Lập tức có người bắt đầu liên tưởng.

Phàm là võ học, nhất định phải tùy theo năng khiếu mà dạy. Võ kỹ dũng mãnh thô bạo phi thường không thích hợp với nữ tử gầy yếu, mặc dù cũng đã thấy qua vài người, nhưng cũng là nữ hán tử ngũ đại tam thô* tính cách ngay thẳng. (*cao lớn thô kệch)

Tựa như Ngô Minh, một thiếu nữ chỉ có bảy hai mười bốn tuổi đầu ngây ngô non nớt, đừng nói khả năng học đao pháp cực nhỏ, cũng không có cái người sư phụ có lối suy nghĩ bình thường nào lại sẽ dạy cho nàng con đường đao pháp cương mãnh như vậy.

“Hừ! Nói cái gì mà biết Hồ môn đao pháp, quả nhiên là giả!” Lâm Triêu Dĩnh nhất định không buông tha người, liên tục khoát kiếm đâm ra, muốn đem lá bài tẩy của cô gái tạp dịch này bức ra.

Nàng tin chắc, một người ở lúc khẩn cấp quan trọng, tự nhiên sẽ theo bản năng mà dùng ra chiêu số mà bản thân quen thuộc nhất để bảo vệ tính mệnh. Chỉ cần cô gái tạp dịch này không xuất ra được Hồ môn đao pháp, chính mình vẫn hảo hảo đứng vững ở bên có lý ngày hôm nay.

“Hồ môn đao pháp nhưng là thứ then chốt trong cuộc tranh luận của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng dùng ra? Ta trước tiên đùa giỡn mấy trò vui cho ngươi xem.” Ngô Minh vừa lấy đao pháp Hỏa Long Trảm ra đỡ kiếm thế, cố ý kéo dài thời gian để cho khung máy móc học tập võ kỹ Lâm gia.

Tiến trình học tập Lâm môn kiếm pháp… 6%!

“Hừ! Từ nơi nào học trộm được đến đao thuật!” Lâm Triêu Dĩnh trong miệng không tha người, kiếm thế xoèn xoẹt mà ra.

Đinh đang đang, đinh đang coong… Âm thanh đao kiếm va chạm không ngừng vang lên.

“Làm sao có khả năng?!” Bên trong đám người vây xem có người kinh ngạc: “Cô gái này thế mà lại đỡ được hai mươi mấy chiêu rồi!”

“Nàng cước bộ phù phiếm, bả vai nhuyễn hoạt, rõ ràng là chưa có tập võ qua a!”

“Nàng là một cái tạp dịch, vậy mà có thể ngăn cản thế tiến công của một đệ tử nội môn?! Hơn nữa còn là Lâm môn kiếm pháp có tiếng tăm!”

Thư quản sự ở một bên xem đến con mắt toả sáng. Tựa hồ chính mình đặt đúng cửa thật sự trúng lớn rồi!

“Cái nữ tử tạp dịch này cư nhiên lại chặn được hết rồi!” Bên trong đám người vây xem, bắt đầu có người kinh ngạc.

Lại có người nghi hoặc nói: “Hảo đao pháp sử dụng bằng một tay của cô bé này, hình như ta đã trông thấy ở đâu rồi.”

“Chờ đã, cái Tiêu Nữ này làm sao có thể cầm đao sử dụng ung dung dễ dàng như vậy?” Có người kinh ngạc phát giác ra một chuyện: “Mới vừa rồi chẳng phải nàng còn không cẩn thận tuột tay ư, Làm sao bây giờ có thể dễ dàng điều khiển đao pháp như thế? Cái đao kia còn có thể biến nhẹ hơn hay sao?!”

Có người trầm ngâm nói: “Vừa nãy nàng tuột tay để đao từ trên cao cắm xuống đất, theo cảm giác của ta tuyệt đối là trọng đao không thể nghi ngờ.”

Mọi người xung quanh gật đầu, vừa nãy tuột tay mũi đao có thể cắm sâu vào trong lòng đất, hiển nhiên là cây đao có trọng lượng rất nặng.

Có người tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ nàng có thể sử dụng đao điêu luyện như vậy, lại nhìn cước bộ nàng di chuyển hợp lý, cánh tay linh hoạt, nghĩ đến… Cái Tiêu Nữ này nhất định là đang giả heo ăn hổ!”

Giả trư ăn hổ?

Người chung quanh con mắt trợn tròn,

Nhìn Lâm gia đại tiểu thư cắn răng toàn lực triển khai kiếm pháp, hận không thể lập tức đâm thủng đối thủ…

Ừ, đây là con cọp không sai. Mọi người gật đầu.

Lại nhìn lại nữ tạp dịch Tiêu Nữ một chút…

Đừng giỡn a, nghĩ đến cảnh tượng trước đó phấn y của nàng khẽ tung bay, thân thể mềm mại như đón gió lại thêm dáng dấp mi nhon, nơi nào có nữ oa trư ngoại hình nhu nhược duyên dáng như vậy?

Mọi người nhất thời lắc đầu thật mạnh.

Bất quá, cái con nghi là [ nữ oa trư ] này chính đang vung vẩy đại đao, cùng [ cọp cái ] va chạm với nhau…

Quá con mẹ nó* xúc động… (*nguyên văn là TMD nha, ahaha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.