Chẳng lẽ do bình thường anh khi dễ cô dữ quá?
Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên thầm nghĩ. Yểu Nhiên nhíu mày trừng lại.
Có vẻ không cần hỏi nữa rồi, vẻ mặt cô đã cho anh đáp án.
Nhưng, sao cô biết được.... ... Đàn ông chỉ khi dễ người mình yêu.... ... Có lẽ là một loại bản năng.
“Em giữ trong bụng không nói, rồi tự nghĩ ra mấy chuyện mấy chuyện này
để giày vò tôi.” Kỷ Ngân Viễn thuận thế cầm lấy nấm đầm nhỏ của Yểu
Nhiên, “Kết quả thì sao? Còn không phải là tự giày vò mình?!”
“... .....” Yểu Nhiên biết Kỷ Ngân Viễn đang nhắc lại chuyện mắc nghẹn
miếng thịt bò, mặt tối sầm, “Kỷ Ngân Viễn, nếu anh còn dám nói thêm một
chữ nào nữa, thì lập tức biến mất đi!”
Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, rút từ trong ví ra hai tấm vé gì đó.
Mắt Yểu Nhiên lập tức dán vào hai tấm vé, nhưng tay Kỷ Ngân Viễn cứ di
động không ngừng, cuối cùng bực mình quá, cô giơ tay đoạt luôn.
Vé xem phim? !
“Là vé tối nay...... Anh muốn mới tôi đi xem phim?” Yểu Nhiên nắm chặt hai tờ phiếu, kích động hỏi.
“Anh mua lúc nào vậy?”
“... ......”
Yểu Nhiên vui vẻ ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngân Viễn, lại thấy anh đặt hai ngón tay lên môi làm động tác kéo khóa.
“À.... ...” Yểu Nhiên lập tức đắc ý nói, “Cho phép anh mở miệng!”
“Lúc vừa tới thành phố B.”
“Ờ, cũng biết cách dụ con gái vui vẻ đó. Chắc trước kia đã từng dụ dỗ không ít con gái rồi! Hừ!”
“Tự học thành tài thôi!” Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, nhân tiện bổ sung một câu, “Giống em.”
“... .....” Nghe vậy, những lời công kích Yểu Nhiên chuẩn bị đã chết từ trong trứng nước!
Đã nói ‘giống như em’ rồi nếu còn phản bác, không phải là tự lấy đá đập chân mình sao?!
Yểu Nhiên bĩu môi, trở về chỗ ngồi của mình, trong giọng nói khó nén
được vui vẻ, “Anh nhanh lên, chúng ta phải tới rạp chiếu phim ngay bây
giờ!”
Cô đã không đi xem phim ở rạp mấy năm rồi.
Thật mong đợi!
“Tuân lệnh! Nhiên.....” Kỷ Ngân Viễn chợt dừng lại, rồi mới tiếp, “Sếp!”
Mặt Yểu Nhiên bỗng đỏ bừng. Hừ! Còn giả bộ! Cô nghe thấy rồi đó!
Đến rạp chiếu phim, Kỷ Ngân Viễn để Yểu Nhiên chờ ở sảnh lớn, còn mình thì đi đậu xe.
Bộ phim hai người sắp xem là theo sở thích của Yểu Nhiên, tình cảm lãng mạn.
Yểu Nhiên đứng dưới poster đọc giới thiệu vắn tắt, lòng nghĩ thầm: lạ
lùng! Kỷ Ngân Viễn mà cũng chịu xem mấy phim tình cảm thế này? Chẳng
phải đàn ông đều thích thể loại hành động sao? Huống chi anh lại là quân
nhân, có thể chịu được?
Kỷ Ngân Viễn đã đậu xe xong, đang một tay ôm bắp rang bơ một tay xách một bịch đồ ăn vặt to đi tìm cô.
Yểu Nhiên trợn to mắt, đang định đi đến chỗ anh, thì bỗng bị ai đó đụng vào sau lưng.
Yểu Nhiên lảo đảo, suýt tí bổ nhào lên tường, vé xem phim trong tay cũng bị bay ra ngoài.
Thì ra là có mấy học sinh trung học đang đùa giỡn, nữ sinh đụng vào Yểu
Nhiên bị té xuống đất, bạn cô ta thấy vậy vội vàng chạy lại xin lỗi Yểu
Nhiên.
Kỷ Ngân Viễn vội vàng chạy tới, thấy Yểu Nhiên không bị thương mới thở
phào nhẹ nhõm, “Cẩn thận một chút. Phải chú ý xung quanh!”
Yểu Nhiên ngửi thấy mùi thơm bắp rang bơ, lập tức nói, “Cho tôi!”
“... ....” Quả nhiên! Trong mắt cô chỉ có ăn thôi! Kỷ Ngân Viễn giơ bắp rang bơ ra xa, không cho Yểu Nhiên lấy.
“Anh làm gì vậy!” Yểu Nhiên la lên.
“Không được vừa đi vừa ăn!”
“Hả?” Lại lên cơn à!
“Đây là vé xem phim của hai người.” Nữ học sinh nhanh chóng nhét hai tấm vé vào tay Yểu Nhiên rồi lập tức chạy đi.
Yểu Nhiên vốn đang khó chịu vì lời Kỷ Ngân Viễn, nhưng nhìn hai tấm vé trong tay...... Cô khẽ hí mắt.
Lúc vào xoát vé vào phòng xem phim.
“Xin chào, xin cho xem vé của hai bạn!” nhân viên xoát vé mỉm cười nói.
Yểu Nhiên lấy vé ra, nhưng chỉ đưa một tấm.
“Chết! Thiếu một vé rồi!” Yểu Nhiên giả bộ kinh ngạc hô to, sau đó
nhướng mày, làm vẻ đau khổ nói với Kỷ Ngân Viễn, “Nhất định là lúc bị cô
gái kia đụng vào đã bị rơi mất.... ..... Làm sao bây giờ, chỉ có một
vé!”
“... .......” Rất có năng khiếu diễn kịch!
Yểu Nhiên thấy Kỷ Ngân Viễn trầm mặc nhầm là anh đang cam chịu, bèn tự
giác lấy hết tất cả đồ ăn vặt trong tay anh đi, cười nói, “Vậy chỉ có
thể phiền anh đi mua một tấm nữa thôi, tôi ở trong đó chờ anh. Nhanh lên
nhé!”
“... .....” Kỷ Ngân Viễn nhìn nhìn miệng túi áo của Yểu Nhiên, tấm vé còn lại đang lấp lửng ở đó.
Nhưng anh không hề vạch trần cô.
Kỷ Ngân Viễn nhanh chân bước vào trước, sau đó mỉm cười nói, “Đi nhanh về nhanh!”
Yểu Nhiên cứng mặt, “Này, Kỷ Ngân Viễn.... ....” không thể tin được.
Nhân viên soát vé cản cô lại, “Xin cho xem vé!”
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên bước vào chỗ ngồi, bỏ mặc Yểu Nhiên ở đó. Cô
đứng cằn nhằn một hồi, rồi rút tấm vé còn lại đưa cho nhân viên.
Trong rạp không nhiều người lắm, chỉ tập trung ở mấy hàng đầu. Nơi hai
người ngồi là ở giữa rạp, chung quanh có rải rác mấy người.
Bỗng, một ánh đèn di động chiếu vào người Kỷ Ngân Viễn.
“Ơ, là quân nhân?”
“... ....” Yểu Nhiên duy trì tư thế sắp ngồi xuống ghế mà quay đầu lại
nhìn thử. Sau lưng hai người là một đám nam nữ trẻ tuổi, trong đó có một
cô gái đang cầm điện thoại chiếu vào người Kỷ Ngân Viễn, vẻ mặt rất
kích động, “Đẹp trai quá!”
“... .....” Đám người này xuất hiện lúc nào vậy?!
“Phấn kích cái gì! Im lặng một chút đi!” Cậu con trai ngồi trên gõ lên
ót cô gái kia một cái, xong liếc Kỷ Ngân Viễn một cái, khinh thường nói,
“Bọn họ đi bộ đội, mặc quân phục thì gọi là quân nhân, nhưng cởi ra thì
là lưu manh thôi!”
Tất cả đều là vì thất học nên mới bị người nhà đưa vào quân đội thao luyện.
Người bên cạnh lập tức phụ họa, “Nhìn cái gì! Ra ngoài xem phim mà cũng bày đặt diện quân phục. Đúng là cố tình khoe mẽ mà!”
“... .....” Trong tình huống này, Kỷ Ngân Viễn còn có thể thản nhiên như
không, nhưng Yểu Nhiên thì đã không nín được cười. Yểu Nhiên vui vẻ
đụng đụng anh, “Này, bọn họ nói anh là lưu manh đó!”
Mấy đứa nhỏ này đúng là có mắt nhìn người, chỉ liếc sơ đã nhận ra bản chất thật của anh!
Kỷ Ngân Viễn điều chỉnh một tư thế thoải mái, đến gần tai Yểu Nhiên nói
nhỏ, “Tôi có phải lưu manh hay không.... ... Chẳng phải em là người rõ
ràng nhất hay sao!”
Mặt Yểu Nhiên lập tức đỏ bừng. Cô dỗi, lấy khuỷu tay hất anh một cái.
“Thấy không! Chưa cởi quân phục mà đã bắt đầu giở trò lưu manh rồi đó!” Cậu con trai kia thấy vậy, kích động la to.
“Này, anh em, cái cầu vai này nhìn cứ như đồ thật!” Một cậu con trai
khác đã nghía chiếc cầu vai của Kỷ Ngân Viễn từ lâu, “Nhất định rất
mắc!”
“... .....”
“Đồ tốt thì không nên hưởng một mình, nhanh, nói với cho anh mày nghe, mua cái cầu vai này ở đâu vậy?”
Ha ha, cậu ta dám tự nhận là anh của Kỷ Ngân Viễn? Yểu Nhiên cố gắng nín
cười, nghĩ ra ý xấu, “Hả? Anh dám mua một cái cầu vai giả để lừa tôi?”
“... ......”
Kỷ Ngân Viễn im lặng nhìn Yểu Nhiên. Cô làm như không thấy, ‘cố ý báo
thù’, “Tôi còn đang ngạc nhiên, anh mới vào bộ đội mấy năm sao đã được
lên tới trung tá, thì ra là do mau đồ giả!”
“... .......”
“Nói! Anh còn gạt tôi cái gì nữa?” Yểu Nhiên càng diễn càng thật.
Cậu con trai kia há to miệng, vỗ vỗ vai Kỷ Ngân Viễn, “Này người anh
em.... .... Vợ cậu nói không sai, dù gì cậu cũng phải chân thật một chút
chứ! Có lừa cũng chọn thiếu úy gì đó là được rồi! Còn trẻ thế này mà
làm trung tá, không phải quá xạo sao?”
“... .....” Kỷ Ngân Viễn hơi nghiêng mặt, nhìn chằm chằm lên bàn tay đang đặt trên vai mình.
Cậu con trai kia khẽ run rẩy, đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh hơi lạnh.
Kỷ Ngân Viễn phủi tay cậu ta ra như đang phủi bụi.
“Này, người anh em.......” Cậu con trai kia há miệng định nói gì đó,
nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Ngân Viễn thì nghẹn họng, không nói
được nữa.
“Kỷ Ngân Viễn, anh giận sao?” Yểu Nhiên vui vẻ kéo mặt Kỷ Ngân Viễn về, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm anh.
Kỷ Ngân Viễn tức giận.... ... Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua.
“... .....” Anh không phải đang tức giận, mà là đang muốn chấm dứt tất cả những ồn ào xung quanh.
Nhưng Yểu Nhiên thì cứ cho là anh đang tức giận, “Đừng giận.... ... Ăn
bắp rang đi!” Cô cười híp mắt, đưa một viên bắp rang tới cạnh môi anh.
Đáng giá! Thật đáng giá! Những uất ức mà cô phải chịu từ trước tới giờ coi như được đền bù rồi!
Kỷ Ngân Viễn cắn hạt bắp rang kia, đầu lưỡi còn liếm tay Yểu Nhiên một vòng. Cô vội rút tay về, mặt đỏ bừng.
Chắc là vô tình thôi!
Yểu Nhiên lén nhìn Kỷ Ngân Viễn một cái, thấy anh đang thản nhiên xem phim. Bỗng anh quay sang nhìn cô.
Yểu Nhiên giật bắn mình, cuống quít cúi đầu giả bộ ăn bắp rang.
Sắc mặt anh dần mềm xuống.
Đúng lúc này, “Người anh em, vợ cậu thật dễ dụ!” Là giọng của cậu con trai ‘không thức thời’ lúc nãy.