Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 13: Không phải ở nhà




Dù nói như thế nào cha cô tốt xấu cũng cũng là ông chủ một công ty, hơn nữa nghe nhà cô là biệt thự xa hoa chiếm diện tích khá lớn.

Con gái gia đình như vậy, lại sợ thứ mắt tiền?! Ack…… nhà ăn của học viện Bạch Kim đệ quả thực so với các trường khác thì mắt hơn một chút, nhưng không đến mức làm cho người ta không đủ sứcăn nha.

Hắn còn đang suy tư, chỉ thấy cô chỉ ăn một chút món trước mặt mình, về phần những món khác một chút cô cũng chưa động đến.

“Cô tại sao không ăn tiếp?”

“Ăn không hết…… Có thể đóng gói đem về không.” Cô từ nhỏ đã nuôi dưỡng thói quen tốt là kiên trì và không lãng phí.

Thượng Quan Nghiêu kinh ngạc trừng lớn mắt, đóng gói?! Đầu cô gái này rốt cuộc còn chứa ý tưởng kỳ quái gì nửa nha?

Cô nghiêm trang cái miệng nhỏ ăn món trước mắt, thật vất vả mới cẩn thận nâng mắt lên,“Ăn không hết thật lãng phí, hơn nữa những món ăn này có thể làm bửa tối cho tôi……”

Nói xong, cô lại cảm thấy được có chút không ổn,“Món đó…… Tôi đóng gói cầm về nhà, anh sẽ không để ý chứ?”

Nếu cô không cẩn thận lấy đồ gì đó mà không hỏi hắn, dường như không lễ phép lắm.

Thượng Quan Nghiêu bị ánh mắt của cô gái kia khiến cho không biết nên khóc hay nên cười “Nếu anh không có ý kiến, như vậy tôi sẽ đóng gói đem về hết ”, đầu năm nay còn có nữ sinh có tư tưởng truyền thống như thế này.

“Cô biết tôi là ai không?”

Qua hồi lâu, hắn rốt cục hỏi ra lời nói hắn vốn nói lúc đầu, hắn dường như cho tới bây giờ không có tự giới thiệu với cô, cho dù da mặt hắn rất giàyăn hết hai bửa cơm trưa của cô.

Cô vội vàng gật gật đầu, qua hai giây, lại giống phản ứng như trước lắc lắc đầu, sau đó lại nhanh chóng gật gật đầu,“Ack…… Tôi nghe nói anh là phó hội trưởng hội học sinh.”

Từ ngày đầu tiên vào học viện Bạch Kim, cô cũng đã học tựphong bế mình, về phần những nữ sinh mỗi ngày đều ngoài miệng là bạch mã vương tử, cô một chút hứng thú cũng không có, cũng biết cô không phải loại người thích theo đuổi, về phương diện khác cô cũng không phải loại người cuồng nhiệt.

Bất quá ở trong trường học đãi lâu, người đần đến mấy cũng từng nghe qua hội học sinh.

Nghe nói có bốn thiếu gia nhà giàu có quyền thế, có nhiều điểm khác nhau nhưng duy nhất giống nhau chính là đều siêu cấp đẹp trai, tất cả chuyện lớn nhỏ trong học viện Bạch Kim, đều do bọn họ tự mình xử lý.

Bất quá chuyện như vậy đối với Lăng Thủy Nguyệt mà nói, cũng coi như thành nhàm chán

Nhưng mà đối chuyện của phó hội trưởng, cô ít nhiều vẫn biết một ít, tuy rằng cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn, nhưng cũng nghe nói là nhân vật truyền kỳ, gia thế bối cảnh hùng hậu, nhưng làm việc gì gì đó.

Chẳng qualà nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, phó hội trưởng được học sinh vây quanh như thiên thần, giờ phút này lại ngồi trước mặt cô.

“Nếu biết tôi là phó hội trưởng, như vậy có biết…… Phó hội trưởng là nghề gì không?” Một chút bỡn cợt hiện lên trên khuôn mặt dễ nhìn của hắn, mười phần mười lưu manh, để cho người trốn ở chỗ tối âm thầm bảo vệ hắn mở rộng tầm mắt.

Bọn họ nghĩ đến thiếu giatừ trước đến nay lãnh khốc vô tình, thậm chí có thể nói là giết người không chớp mắt, không ngờ lại lộ ra vẻ mặt này.

Lăng Thủy Nguyệt giống như cô bé ngốc lắc lắc đầu, cô chỉ là học sinh bình thường, học sinh làm sao biết chuyện bên trong của hội học sinh nha?

Bất quá…… Thừa dịp hắn mỉm cười, cô không nhịn được lén đánh giá hắn một cái, gần gũi nhìn hắn như vậy, hắn thật sự là người rất tuấn tú nha!

Tóc ngắn có hình, ngũ quan cực kỳ thâm thúy,con ngươi đen sâu thẳm giống như đầm sâu mê cầu,A…… môi mỏng, khóe miệng hơi hơi nhướnglên, lông mi lại dài lại nồng đậm.

Sao biết hắn hành động bất ngờđưa gương mặttuấn tú đến trước mặt cô, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng toát,“Phó hội trưởng chính là có thể tùy tiện ức hiếp người khác, nhưng người ức hiếp không thể phản kháng, bởi vì một khi phản kháng, sẽ lập tức bị người ta dung thủ đoạn tàn nhẫn đối phó, hiện tại đã hiểu chưa?”

Cô bị lời cảnh cáo kiêm uy hiếp của hắn sợ tới mức gật đầu thật mạnh, cũng cố gắng hồi tưởng chính mình có không cẩn thận phản kháng qua với hắn chưa.

Thượng Quan Nghiêu đột nhiên bật cười nhưng lại cười đến thực khoa trương,“Đồ ngốc! Lừa gạt cô, cô lại tin?!”

Thấy cô mở to một đôi mắt vô tội tới cực điểm, trong mắt hiện lên khó hiểu và nghi hoặc, hắn mới khôi phục lại vẻ mặt thật sự,“Cô tên là Lăng Thủy Nguyệt?”

Cô trừng lớn mắt, giống như không thể tin được loại đại nhân vật lại gọi tên của cô.

“Không bằng từ giờ trở đi, mỗi ngày cô làm cơm trưa cho tôi ăn.Tôi thực sự thích ăn món cô làm, hương vị không tồi .Tôi còn có thể trả tiền cho cô, chỉ cần cô nói ra thù lao tôi nhất định trả được……”

Thấy cô lộ ra kinh ngạc, hắn lại rồi nói tiếp:“Tôi thật sự là người rất kén ăn, rất ít món mà dạ dày tôi chấp nhận, không bằng mọi người làm giao dịch đi,tôi sẽ không bạc đãi cô .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.