Tà Minh Chi Giới

Chương 46




Năm năm trước Lê Hiểu Mạn khiến Thẩm Thi Vi cảm thấy cô là một người cực kỳ nhu nhược, cần người bảo vệ, nhưng bây Lê Hiểu Mạn bây giờ là một người có rất có khí chất, khiến người ta cảm thấy áp bức.

Trước mặt cô, sự lo lắng của bà không hề giảm bớt.

Bà cau chặt mày, định nói thẳng với cô chuyện của Allen, nhưng lại sợ cô bị đả kích nên đổi cách nói khác: “Hôm nay tôi đến đương nhiên không chỉ đơn giản là để khen cô, tôi muốn hỏi Lê tiểu thư một chuyện, nếu Glen, cũng chính là Tư Hạo có con với một người phụ nữ khác, cô có thể chấp nhận đứa trẻ đó không?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh, cười nhạt: “Không thể.”

Tuy chỉ nói mấy chữ, nhưng giọng điệu của cô vô cùng kiên định, không hề có ý thương lượng.

Thấy cô nói không thể, Thẩm Thi Vi nhíu mày hỏi: “Lê tiểu thư không muốn nhận đứa bé đó?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Thẩm Thi Vi, mím môi: “Tôi nói không thể tức là Tư Hạo sẽ tuyết đối không thể có con với người phụ nữ khác.”

Thẩm Thi Vi cũng cười nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lê tiểu thư, có phải cô quá tự tin không?”

“Tự tin của tôi đều là Tư Hạo cho tôi, tôi tin anh ấy còn hươn cả tin chính mình nữa.”

Nhìn Thẩm Thi Vi nói xong, Lê Hiểu Mạn đứng lên, nheo mắt nhìn bà, cười lạnh: “Hôm nay phu nhân tới là vì đứa con gái Sophie của mình phải không? Phu nhân thật sự là một người mẹ tốt, xin hỏi phu nhân họ gì?”

Quý phu nhân trước mặt đã tìm đến cô hai lần, cô không biết tên bà ấy, cho nên thuận miệng hỏi.

Mà Thẩm Thi Vi thấy cô hỏi tên mình thì cũng không giấu diếm, bà hiền lành nhìn cô, đáp: “Tên tiếng anh của tôi là Carry.”

“Vậy tên tiếng Trung là...”

Lê Hiểu Mạn chỉ thăm dò hỏi một câu, không ngờ lại nghe được ba chữ cô không dám tin.

Thẩm Thi Vi tươi cười hiền lành nhìn Lê Hiểu Mạn, con ngươi trong suốt ôn hòa, chậm rãi nói: “Thẩm Thi Vi.”

“Bà nói gì?”

Nghe ba chữ “Thẩm Thi Vi”, Lê Hiểu Mạn cả kinh, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt không dám tin nhìn Thẩm Thi Vi, giật mình hỏi: “Bà... Bà nói bà tên gì?”

Thẩm Thi Vi? Bà nói bà tên là Thẩm Thi Vi?

Lê Hiểu Mạn không thể tin nổi, cô nhớ rõ cậu của cô đã nói, mẹ ruột của cô tên là Thẩm Thi Vi.

Nếu bà là Thẩm Thi Vi, thì bà chẳng phải là mẹ cô sao?

Sophie là con gái bà, vậy cô và Sophie chẳng phải là hai chị em cùng cha khác mẹ?

Thẩm Thi Vi ngồi trên ghế sofa thấy thế, nghi ngờ nhìn cô, khó hiểu nói: “Lê tiểu thư, cô sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn giữ vững cơ thể, nhìn Thẩm Thi Vi đang thân thiết nhìn mình, ánh mắt có chút phức tạp, cảm xúc trong lòng bị đảo lộn.

Bà là mẹ ruột của cô?

Sao lại thế được?

Bà tên là Thẩm Thi Vi, hai người lại giống nhau thế này, đó là minh chứng tốt nhất, năm năm trước lúc cô nhìn thấy Thẩm Thi Vi lần đầu tiên, cô nên nghĩ đến rồi mới đúng.

Bà là mẹ cô, nhưng con gái bà lại làm tổn thương cô.

Hốc mắt cô đã ươn ướt nhìn Thẩm Thi Vi, ánh mắt hiện lên sự lên án và bi thương.

Thấy cô như vậy, Thẩm Thi Vi không hiểu sao lại thấy có lỗi với cô.

Bà biết hôm nay bà không nên tới đây, bởi vì năm năm trước Sophie đã làm tổn thương cô, bây giờ bà lại...

Bà đứng dậy khỏi sofa, áy náy nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, xấu hổ quá, cô cứ xem như hôm nay tôi chưa từng đến đây đi.”

Cúi xuống, bà lại nói thêm: “Cô yên tâm, tôi sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Dứt lời, bà liền xoay người ra khỏi văn phòng của Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn nhìn bà ra ngoài, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi như mưa.

Cô muốn gọi bà lại, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Bây giờ bà đã có cuộc sống của bà, có chồng và có con gái, bà còn nhận đứa con gái như cô ư?

Sau khi Thẩm Thi Vi rời đi, Tưởng Y Y bước đến, thấy Lê Hiểu Mạn nước mắt rơi như mưa, ánh mắt bi thương nhìn cửa văn phòng, thì kích động bước đến, lo lắng hỏi: “Chị Hiểu Mạn, chị sao vậy? Sao chị lại khóc?”

Nghe giọng Tưởng Y Y, Lê Hiểu Mạn thu hồi ánh mắt, đưa tay lau nước mắt trên mặt.

“ Y Y, chị ra ngoài một chút.”

Dứt lời, cô liền rời khỏi văn phòng, sau đó lái xe đến TE.

Bây giờ cô rất muốn gặp Long Tư Hạo, rất muốn nhào vào lòng anh, nói với anh là cô đã nhìn thấy mẹ ruột, chỉ tiếc là giờ bà đã là mẹ của người khác rồi.

Đến chỗ TE, cô lên thẳng văn phòng của Long Tư Hạo ở tầng 30.

Bởi vì cô là tổng giám đốc phu nhân, cho nên đương nhiên không có ai ngăn cản.

Long Tư Hạo vốn đang tiếp một khách hàng lớn trong văn phòng, thấy cô đột nhiên xông tới thì không nói gì, lập tức để vị khách đó rời khỏi.

Đóng cửa ban công, anh tới trước mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, híp mắt nhìn hai con mắt ửng đỏ của cô, ánh mắt hiện lên sự đau lòng, dịu dàng nói: “Bà xã, em sao vậy? Sao mắt lại đỏ thế? Mới nửa tiếng không gọi cho em, em đã buofn đến vậy rồi sao?”

Nghe anh nói đùa, Lê Hiểu Mạn hít mũi, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cô ôm cổ anh, ánh mắt ngập tràn tình cảm: “Ông xã, có anh thật tốt.”

Mỗi lần cô không vui, tâm trạng không tốt, anh chỉ cần một hai câu đã có thể dỗ dành.

Cho dù có bao nhiêu người làm cô tổn thương, chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần nhìn thấy anh, những tổn thương đó đã không còn là tổn thương nữa rồi.

Bởi vì chỉ cần ông xã thân yêu không làm cô tổn thương, chỉ cần ông xã thân yêu ở đay là tốt rồi.

Long Tư Hạo cúi đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, cười yêu chiều: “Nha đầu ngốc, chạy đến đây chỉ để nói vậy với anh thôi sao? Có anh tất nhiên là tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trên dưới giường đều có thể hầu hạ em thỏa mái dễ chịu.”

Nghe anh nhắc tới “trên dưới giường”, Lê Hiểu Mạn cực kỳ xấu hổ, tuy đã ở với anh rất lâu, cũng đã làm mẹ rồi nhưng khi nghe anh nói mấy câu xấu xa đó, cô vẫn cảm thấy cô cùng xấu hổ.

Cô rũ mắt, chạm môi mình lên môi anh, sau đó tựa đầu vào lồng ngực to lớn: “Tư Hạo, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?”

Giọng điệu của cô cực kỳ nhạt nhẽo, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.

Long Tư Hạo híp mắt, tò mò nhìn cô, nhếch môi cười: “Vợ yêu tiết lộ chút đi, gặp ai vậy?”

Lê Hiểu Mạn dựa vào lòng anh, môi hồng phun ra ba chữ: “Thẩm Thi Vi.”

Long Tư Hạo ngẩn ra, nhìn cô: “Em gặp bà ấy rồi sao? Lúc nào thế?”

Thấy anh nghe ba chữ Thẩm Thi Vi cũng run lên, Lê Hiểu Mạn rời khỏi lòng anh, nhìn chằm chằm: “Tư Hạo, em có một chuyện muốn hỏi anh.”

Long Tư Hạo nhìn cô cười yêu chiều: “Được, em hỏi đi.”

Lập tức, anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.

Lê Hiểu Mạn ngòi xuống xong, thăm dò hỏi anh: “Tư Hạo, trợ lý Lạc đã nói với em là mười năm trước sau khi anh ra nước ngoài đã xảy ra một chuyện, Knox là ba nuôi anh, anh ở lại gia tộc Knox, cho nên cũng không hề xa lạ với mẹ Sophie đúng không?”

Tuy trong lòng vẫn chưa rõ tại sao Lê Hiểu Mạn lại đột nhiên hỏi nhưu vậy, nhưng Long Tư Hạo vẫn nhìn cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày, tiếp tục nói: “Em và mẹ Sophie, cùng với Sophie, ba người bọn em đều có nét giống nhau, chẳng lẽ anh không nghi ngờ gì sao? Anh không nghĩ là em có quan hệ với Sophie, với mẹ Sophie ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.