Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 21: Mối Tình Đầu




Edit: Sahara

"Loan Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với nàng!" Nam Cung Vân Dật cho rằng Hồng Loan không tin mình, vội vã thề thốt.

Hồng Loan cong môi mỉm cười: "Ừm! Có lời này của huynh, ta yên tâm rồi. Còn về chuyện có chấp nhận huynh hay không, ta cần suy nghĩ thêm."

Từ nhỏ Hồng Loan đã quen với việc tự bảo vệ bản thân, lâu như vậy mà nàng vẫn chưa chịu chấp nhận Nam Cung Vân Dật, có lẽ là sợ bản thân sẽ bị tổn thương.

Trước khi chắc chắn đối phương hoàn toàn một lòng một dạ với mình, Hồng Loan sẽ không chấp nhận bất kỳ người nào.

Nam Cung Vân Dật lộ vẻ mừng rỡ: "Nàng muốn như thế nào, ta cũng đồng ý với nàng. Loan Nhi, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, Nam Cung Vân Dật_ta đã biết, nàng chính là người con gái ta muốn ở bên cạnh suốt đời. Từ nay về sau, bất kể phải đợi bao nhiêu lâu, ta cũng đợi nàng. Chỉ cần nàng không buông tay, ta tuyệt không bỏ cuộc."

Hồng Loan nhướng mày, lần nữa nhìn kỹ Nam Cung Vân Dật, rồi mới xoay người đi về phía ngoại viện.

Rất nhanh, bóng dáng Hồng Loan đã khuất tầm mắt Nam Cung Vân Dật.

Nam Cung Vân Dật kích động đến mức suýt nhảy dựng lên, hắn không ngờ Hồng Loan lại nói những lời này với hắn.

Điều này có phải chứng minh, trong lòng nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn rồi không?

"Loan Nhi, ta nhất định sẽ không làm nàng thất vọng! Ta sẽ biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm ngày phù chính."

_____________

Giúp Hồng Loan hồi sinh rất đơn giản, Vân Lạc Phong sớm đã chuẩn bị đầy đủ thảo dược, nàng thả thi thể Hồng Loan vào bên trong linh dịch, chờ buổi tối Hồng Loan đến thì có thể lập tức hồi sinh.

Thời điểm giúp Hồng Loan hồi sinh, Vân Lạc Phong cũng thuận tiện hỏi thăm tin tức người cha quá cố của mình.

Hồng Loan cũng biết khá nhiều về Vân Lạc Phong, nên khi vừa đến Minh Giới, nàng đã tìm Vân Dương khắp nơi, đáng tiếc là không tìm được sự tồn tại của người này.

Nghe như vậy, bàn tay Vân Lạc Phong chợt khựng lại, bất đắc dĩ thở dài, Vân Dương không ở Minh Giới, nói cách khác, ông ấy đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Linh chắc chắn sẽ không chịu nổi nếu biết tin này, nên Vân Lạc Phong nhờ Hồng Loan tuyệt đối đừng nói chuyện này cho Bạch Linh biết.

Cũng may Hồng Loan đã sớm nhìn ra được điều này, nên ngày đó, khi Bạch Linh hỏi tới, nàng thoái thác rằng mình không có lưu ý.

"Hồng Loan, được rồi!"

Nửa ngày sau, Vân Lạc Phong chậm rãi đứng dậy: "Cô thử cử động một chút xem có quen hay không?"

Nghe vậy, Hồng Loan bước ra khỏi thùng linh dịch, thử cử động bả vai, có hơi không quen lắm: "Ta đã quen với cảm giác nhẹ nhàng khi là linh hồn, bây giờ có lại thân thể, đúng là không quen lắm."

"Cô cử động nhiều một chút sẽ không còn vấn đề gì nữa." Vân Lạc Phong nhìn Hồng Loan, cười khẽ: "Chỉ cần thực lực cô không giảm thì chứng minh lần hồi sinh này thành công viên mãn."

Lời Vân Lạc Phong vừa dứt, Hồng Loan liền nhắm mắt lại, sau khi cảm nhận được lực lượng cường đại trong người mình, nàng mở bừng mắt ra, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.

"Thực lực của ta lại bằng với khi còn là linh hồn?"

"Không sai!" Vân Lạc Phong cười tự tin: "Ta có trộn vào linh dịch một cây linh dược đặc thù, giúp linh hồn cô hoàn toàn dung hợp với thân xác, thực lực của cô cũng sẽ không suy giảm."

Hồng Loan vui mừng không thôi, nàng sợ nhất là thực lực có được sau khi trải vô sô sinh tử sẽ biến mất khi hồi sinh, bây giờ thực lực vẫn còn đó, nội tâm nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.