Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 145: Thủy Thành Giang Nam




Huyền triều có vị dị quân!

Bùi phủ nổi danh tuyệt sắc!

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai câu nói này đã trở thành câu ca ngợi quen thuộc của người đời.

Huyền triều từ khi khai quốc tới nay, đã có hơn mười vị hoàng đế, không thể nói là mỗi người đều quái dị, quả thật tuy mỗi vị đều có chút “ham mê” kỳ lạ, nhưng đương triều thánh chủ ── Huyền Sưởng đế Lăng Phượng lại còn quái quái dị.

Hắn thích “Thu thập” “Thiên hạ chi tối “, trong đó bao gồm sách nổi danh nhất, động vật thú vị nhất, còn có những người đặc biệt nhất… Hơn nữa, bởi vì hắn có loại “ham mê” đặc thù này, hiện giờ hậu cung Huyền triều cơ hồ bị hắn nhồi nhét đủ loại người cổ quái, đủ mọi kiểu dáng.

Nhưng hắn chưa đủ thỏa mãn, dục vọng thu gom vẫn không ngừng nghỉ, một lần trên yến hội, ngẫu nhiên nghe thấy một nữ quan nói mỹ nhân Bùi phủ ở Dương Châu tuyệt sắc hiếm thấy, xuất trần động lòng người, nghe xong dục vọng hắn nổi lên tứ phía, nhất định phải có được “đệ nhất mỹ nhân” kia. Hắn liền phái Ninh Trăn cũng là Dương Châu nhân sĩ, thay hắn đi đem “người đẹp nhất” đón vào cung.

Lại nói đến mỹ nhân tại Bùi phủ, vừa nghe thấy Ngự sử đại nhân đến, Bùi phủ cả nhà cao thấp vội vàng đi ra đón khách, một lát sau, nam nữ già trẻ tất cả đều đến xúm xít đông đủ.

Bùi lão gia là một người làm ăn thành thật, kinh thương nhiều năm cũng coi như có chút của cải, nhưng chính thất vì nguyên nhân khó sanh mà chết, Bùi lão gia một mình một thân nuôi nấng đứa con đến năm tuổi, rồi sau đó lại tục huyền, cưới một nữ tử họ Cổ, hai người cảm tình không tồi, tương kính như tân, lại sanh thêm một nam hai nữ, bốn đứa nhỏ còn có hai vợ chồng, cuộc sống một nhà thỏa mãn thích ý.

Ngày hôm nay không biết là đã xảy ra chuyện lớn gì, Ngự sử đại nhân đích thân tới quý phủ, cũng khó trách cả nhà bọn hắn sầu lo không thôi.

Trữ đại nhân nhìn vợ chồng Bùi thị một cái, rồi mới liếc tới bọn nhỏ, trong đó vóc dáng cao nhất chính là đứa con cả, hắn bộ dạng thanh tú, mang đậm phong độ của người trí thức, đứng phía sau hắn là hai nữ nhi khoảng mười một, mười hai tuổi, thoạt nhìn rất giống Bùi phu nhân, đứng ở cuối cùng còn có…

Trữ đại nhân không khỏi nhíu mày, theo thói quen sờ sờ hàm ria dê …núi, nhìn nhìn một lúc mặt lão cư nhiên đỏ lên, thầm nghĩ đây chính là “Tuyệt sắc” trong truyền thuyết.

Đứa bé kia vẫn cúi đầu không nói, có khi còn nhắm mắt lại, hai tay để trước người, một thân bạch y nhưng vẫn hiện lộ một cỗ khí chất tươi mát thanh nhã, lại không kém phần cao quý.

Lại nhìn đến dung mạo, Trữ đại nhân lúc này xem như được mở rộng tầm mắt, thơ cổ viết: Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Người trước mắt tuy là nam tử, nhưng dung mạo như hoa ngọc kia thì nữ tử cũng vô pháp sánh kịp, cho dù biểu tình lạnh nhạt như nước cũng khó giấu được phần thanh diễm thoát tục, hơn nữa không phải vẻ đẹp kinh diễm chỉ bất chợt lóe qua, ở hắn có một loại ma lực, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, làm cho người ta có một cảm giác xúc động muốn tiếp tục thưởng thức. Bất phàm như thế, vừa thấy liền biết đây chính là người phải thuộc về Thánh Thượng!

“Chính là ngươi.” Trữ đại nhân chỉ vào hắn nói, đem ánh mắt mọi người chuyển dời trên người hắn, mà hắn cũng lần đầu ngẩng lên.

Thứ tử Bùi gia Bùi Dật Viễn, tự Tích Chiêu, tuy rằng bộ dạng xuất chúng hơn cả nữ tử, nhưng tính tình lại biểu hiện ra ngoài bình thường không có điểm gì khác lạ, có lẽ biết tướng mạo của mình sẽ đem đến nhiều chuyện phiền toái, ngày thường hắn cũng không thường xuất môn, ở nhà cùng phụ thân học tập xử lý chuyện sinh ý làm ăn.

Miệng lưỡi người đời đáng sợ, cho dù có che lấp thế nào, minh châu chôn xuống đất cũng có lúc lọt ra ánh sáng, bộ dạng của hắn chỉ cần một người nhìn thấy, một truyền mười, mười truyền một trăm, không lâu liền trở thành “Tuyệt sắc” thành Dương Châu mọi người đều biết.

“Đại nhân tìm ta có việc?” Hắn khẽ cau mày, hình như hắn không có làm chuyện gì sai thì phải a.

“Ngự sử đại nhân, tiểu nhi là…” Bùi lão gia cũng rất lo lắng, đang muốn giải thích, thì lại bị Trữ đại nhân chặn lại.

“Ha hả, Bùi lão gia cùng Bùi công tử chớ nên hiểu lầm, lão phu chính là phụng ý chỉ Thánh Thượng chiêu Bùi công tử vào cung mà thôi.” Trữ đại nhân trấn an bọn họ.

Mọi người nghe vậy cùng thở ra một hơi, ngay sau đó trừ bỏ đương sự Bùi Dật Viễn ra, tất cả mọi người ở đây khó có thể tin trăm miệng một lời quát to: “Vào cung?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Phản ứng quá mức làm Trữ đại nhân không khỏi lui ra sau vài bước, “Thánh Thượng muốn lập phi, còn cố ý phải lập ‘Dương Châu Bùi phủ tuyệt sắc’, cho nên…”

“Nhưng…” Bùi lão gia liếc nhìn đứa con một cái, “Con ta là nam mà.”

“Nam phi cũng không phải chưa từng có, Huyền tông đế ba triều trước không phải cũng lập hai vị nam phi hay sao?” Trữ đại nhân tất nhiên đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác.

Bùi phu nhân bình tĩnh nhìn đứa nhỏ một cái, nói: “Đối tính cách của con mà nói, Hoàng Thượng không nhất định sẽ thích a!”

Trữ đại nhân cân nhắc lời nói của Bùi phu nhân, lại nhìn đến đứa nhỏ, hiển nhiên tất cả mọi người đều không hy vọng Bùi Dật Viễn vào cung, còn đương sự thì muốn thế nào?

“Bùi công tử cảm thấy chuyện này thế nào?” Hắn trực tiếp hướng về phía diễn viên chính mà hỏi, cũng đã chuẩn bị sẵn một đống lời khuyên, nói gì thì nói cũng không có nam tử nào lại nguyện ý như nữ tử bình thường hầu hạ một người nam nhân khác.

Bùi Dật Viễn nhìn nhìn thân nhân, sau đó lại nhìn nhìn Trữ đại nhân, cuối cùng cúi đầu nhắm mắt suy nghĩ một trận mới ngẩng đầu hỏi lại: “Hoàng Thượng sắc phong gì cho ta?”

“A?” Vấn đề này Trữ đại nhân thật sự không nghĩ tới là hắn sẽ hỏi, có điểm bất ngờ, “Nguyên bản thì xuất thân dân dã khi mới tiến cung sẽ sắc phong từ cấp bậc thấp nhất, nhưng Thánh Thượng hình như rất thích Bùi công tử, lập tức sắc phong làm thần phi, một trong ngũ phi.”

“Thần phi…” Bùi Dật Viễn mặc niệm, rồi lại một trận yên lặng, sau đó hắn gật đầu đáp ứng, “Hảo, ta vào cung làm phi.”

“Ha a?” Hắn đáp ứng một cách sảng khoái như thế, Trữ đại nhân suýt nữa hoài nghi cái lổ tai mình xảy ra vấn đề.

Mà Bùi Dật Viễn còn bình tĩnh hơn, tiếp tục hỏi: “Thời điểm nào sẽ khởi hành?”

“Nhanh nhất thì ngay hôm nay khởi hành.” Công tử này hình như đầu óc có chút vấn đề…

“Ân, vậy bây giờ đi luôn đi!” Nói xong liền thấy Bùi Dật Viễn chậm rãi đi vào phòng, lưu lại một đám người ngẩn ngơ.

Trữ đại nhân thấy bộ dáng cùng vẻ mặt hắn ra vẻ không sao cả, còn người nhà của hắn ai cũng sầu mi khổ kiểm, cảm thấy cũng không biết nên an ủi ra làm sao, cũng chỉ có thể vội vàng nói mấy câu, bảo bọn hắn yên tâm, rồi mới mang vị “Tuyệt sắc mỹ nhân” này bắt đầu hành trình hồi cung.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi bóng dáng, Bùi gia một đám người không biết làm gì cho phải.

“Ai… Thánh Thượng… Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!”

“Lão gia, Thánh Thượng sẽ không có việc gì đúng không?”

“Cha mẹ, Hoàng Thượng coi như là minh quân, sẽ không bị Nhị đệ làm cho tức chết đi?”

“Cha mẹ, Nhị ca nên sẽ không thật sự là vì ‘ cái kia ’, mà đáp ứng vào cung làm phi đúng không?”

“Trừ bỏ ‘ cái kia ’, hoàng cung còn có cái gì có thể hấp dẫn Nhị ca hả?”

“Ai…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.