Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 133: Mưa Gió Nổi Lên (2)




Ban đêm trong hoàng cung yên tĩnh dị thường, nghe cả tiếng ếch kêu bên hồ nước, bên cạnh tiếng dế râm rang thể hiện niềm hân hoan vui sướng, Lăng Phượng đã lâu không cảm thấy thoải mái tự tại như vậy.

Ngẩng đầu thở sâu, rồi mới mở ra hai tay duỗi duỗi thắt lưng, chỉ có Bùi Dật Viễn cùng hắn hai người, uy nghiêm đế vương dĩ nhiên toàn bộ buông xuống.

“Ha a… Đã lâu không thống khoái như thế!” Lăng Phượng cảm thán.

Bát mì thọ kia hắn thật sự thích, sinh thần đế vương từ trước đến nay bị coi là một ngày hội long trọng, lôi kéo quan viên, hậu cung, mà trong đó hiếm có người nào chân chính vì sinh thần hoàng đế chúc mừng, nhưng hôm nay hắn gặp được.

“Dật Viễn, nếu trẫm nói trẫm lúc trước đối với ngươi vẫn có lòng nghi ngờ cảnh giác, mới vừa rồi còn thử ngươi, ngươi có thể hay không sinh khí?” Đi ở bên cạnh hồ nước, Lăng Phượng không khỏi hỏi.

Bùi Dật Viễn nghĩ nghĩ, lạnh nhạt trả lời: “Nga, không có gì.”

Câu trả lời của hắn lại ra ngoài dự kiến của Lăng Phượng, “Liền đơn giản như thế?”

Gật gật đầu, Bùi Dật Viễn luận sự, “Ta vốn không phải xuất thân quý tộc, cũng không hiểu sự tranh đấu gay gắt của bọn họ, ta chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, có cái gì phải sợ?”

Lăng Phượng nghe xong, cảm thấy như vậy có chút đạo lý, sau đó lại nghe thấy hắn nói: “Hoàng Thượng từ nhỏ được giáo dục để trở thành đế vương, tự nhiên đối người bên ngoài tồn tại nhiều khúc mắc, chỉ sợ đã thành thói quen, thói quen mỗi người đều có, ta tại sao lại phải sinh khí?”

Có đạo lý, có thể đem chuyện nghĩ thành đơn giản như vậy, trong cung này cũng chỉ có một mình Bùi Dật Viễn.

Một mỹ nhân coi tiền tài là tối thượng, lại đơn giản thuần túy, thản nhiên bình tĩnh, có lẽ đây là lý do Lăng Phượng thích ở bên cạnh hắn!

“Dật Viễn, dù sao ngươi trở về cũng là tính toán sổ sách, không bằng bồi trẫm đi uống rượu!” Nói xong, hắn kéo Bùi Dật Viễn đi về hướng hầm rượu của hoàng cung.

Bùi Dật Viễn mới vừa được thứ mình muốn, tâm tình cũng tốt bồi hắn, hai người liền trộm vào trong hầm rượu bí mật trong hoàng cung, Lăng Phượng thân là hoàng đế nhưng lại dùng phương thức “Thâu” lấy ra hai hủ rượu ngon lâu năm, rồi mới mang Bùi Dật Viễn lên trên mái ngói, hai người một tả một hữu, chuyện trò vui vẻ tự nhiên.

“Ha ha… Trẫm mười ba tuổi đăng cơ, hôm nay sảng khoái nhất.” Chè chén một phen, Lăng Phượng cười to, “Dật Viễn, này đều là công lao của ngươi.”

“Dật Viễn không dám nhận, chỉ là một chén mì thọ mà thôi.” Bùi Dật Viễn như trước không quên sai biệt thân phận hai người, cung kính trả lời.

Nghe nói hắn lần này, Lăng Phượng không biết có phải là do uống nhiều quá hay là xúc cảm trỗi dậy, thở dài thật mạnh nói: “Ai… Dật Viễn cũng xem trẫm là hoàng đế sao? Có thể đem trẫm làm một bằng hữu bình thường hay không?”

“Không thể.” Bùi Dật Viễn thành thật trả lời, “Hoàng Thượng vĩnh viễn là quân, mà ta vĩnh viễn là thường dân, tuy rằng được phong là Thần phi, nhưng Hoàng Thượng chính mình cũng rõ ràng, việc kia vốn không thể thay đổi.”

Cũng chỉ có hắn mới thành thực trả lời như thế, Lăng Phượng dở khóc dở cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn lắc đầu nói: “Dật Viễn a, ngươi không thể nói vài câu dễ nghe sao? Bất quá… Không nói vậy thì không phải là ngươi.”

Vừa nói vừa uống vào một ngụm lớn mới buông vò rượu, Lăng Phượng tựa hồ có chút men say, bên cạnh, Bùi Dật Viễn tuy rằng có uống, nhưng không phóng túng, tại thời điểm này, hắn cần thanh tỉnh.

Lăng Phượng ngẩng đầu nhìn trời, *** tú rực rỡ giăng đầy, huyền nguyệt treo trên cao, trong bóng đêm lộng lẫy không gì sánh được, thật lâu trước kia cũng có một đêm như vậy, hắn ở cùng nữ tử mình âu yếm…

“Trẫm từng phi thường thích một nữ tử.” Lăng Phượng bỗng nhiên lên tiếng, cũng làm cho Bùi Dật Viễn cả kinh, “Tuy rằng nàng chỉ là một linh nữ, nhưng trẫm lại bất chấp sự phản đối của quần thần phong nàng là một trong ngũ phi, thậm chí sau này còn tính toán lập nàng làm hoàng hậu.” (linh: đào hát)

Nghe đến đó, Bùi Dật Viễn tựa hồ hiểu được cái gì, hắn không lên tiếng, chính là lẳng lặng nghe.

Lăng Phượng thở dài, rồi mới tiếp tục nói: “Lúc nàng còn là một linh nữ, trẫm thường lén xuất cung nhìn nàng, tặng nàng những thứ thú vị, cùng nàng tán gẫu một ít chuyện lý thú, khi đó nàng cũng không biết thân phận trẫm, đem trẫm đối đãi như thường nhân, thiên chân vô tà, trẫm yêu nhất là nụ cười tú lệ rực rỡ của nàng, kia thật sự là một khoảng thời gian tuyệt đẹp …”

“Sau khi nàng tiến cung, hết thảy đều thay đổi…”

Ở hoàng cung rộng lớn này, ngây thơ không tỳ vết đến đâu cũng bị làm cho nhiễm bẩn, nụ cười kia cũng dần dần tiêu thất, từ thiếu nữ hồn nhiên biến thành phụ nhân thành thục, lòng dạ tâm cơ tích lũy một năm lại một năm, nhưng hắn lại bị vẻ ngoài hoàn mỹ của nàng lừa gạt rất lâu.

“Có lẽ trẫm thật sự sai lầm rồi.” Lại uống một ngụm rượu, Lăng Phượng bi thương nói, “Nếu trẫm không đem nàng cứng rắn giữ lại bên người, có lẽ nàng vẫn là nữ tử thuần khiết thiện lương, sau đó bình an sống quãng đời còn lại.”

Như vậy, cũng sẽ không có kết cục thê thảm như hiện tại!

Bùi Dật Viễn nghe hắn nói cũng chỉ hiểu được một chút, còn kết quả sự tình kia ra sao, hắn cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng, chỉ sợ là nàng kia đã làm cái gì sai bị Hoàng Thượng phát hiện, mới hương tiêu ngọc vẫn…

Loại chuyện như thế này cũng có đồn đãi trong dân gian, trong hoàng thất cũng thường có, mà lần này nhân vật chính đổi thành người trong lòng hoàng thượng mà thôi.

Không có kinh ngạc, Bùi Dật Viễn lại uống một ngụm rượu, đột nhiên cảm thấy vai phải đè nặng, nguyên lai là Lăng Phượng uống say, bất ổn ngã xuống.

Đang lúc mơ hồ, Lăng Phượng hai tay chặt chẽ khóa chặt Bùi Dật Viễn, mơ màng trầm trầm nói: “Dật Viễn, Dật Viễn… Ngươi ngàn vạn lần đừng giống như nàng…”

“Bằng không… Trẫm thực thương tâm.”

“Ta cũng không muốn biến thành như vậy.” Mặc kệ là do hắn uống say hay không, Bùi Dật Viễn vẫn nghiêm túc trả lời.

“Ân… Hảo, vậy là tốt rồi… Ngươi là bằng hữu của trẫm … Trẫm thực thích… Thích…”

Hắn nói nhỏ dần, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, cứ như vậy dựa vào Bùi Dật Viễn tiến nhập mộng đẹp.

Hoàng Thượng đã ngủ, mà Bùi Dật Viễn lại thanh tỉnh nhìn lên không trung, một ngụm một ngụm uống rượu, suy tư những chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới.

“Bằng hữu…?”

Bùi Dật Viễn không có khái niệm như vậy, bởi vì chuyện khi còn bé gây cho hắn chấn động, cuộc đời của hắn tựa hồ chỉ là vì theo đuổi tiền tài mà tồn tại.

Bằng hữu, thê tử… Mấy thứ này hắn chưa bao giờ nghĩ, hôm nay nghe Lăng Phượng kể về người hắn yêu sâu đậm, Bùi Dật Viễn lại ẩn ẩn nổi lên cảm giác hâm mộ, hắn có thể có được một người như vậy hay không? Hoặc là, có người yêu hắn như thế hay không?

Nghĩ lại suy nghĩ, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn thấy Lăng Phượng đang ngủ không chút phòng bị, hắn nở nụ cười, cười có chút bất đắc dĩ, có chút chua sót.

Lại uống một ngụm rượu, Bùi Dật Viễn tự giễu.

Thôi thôi, hết thảy đều đã muộn, mình kiếp nầy xem như bán cho hoàng đế, hảo hảo ở trong cung mà vô cầu, cái gọi là “yêu”, kiếp sau lại đi tìm đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.