Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 107: Khúc Mắc (6)




Bùi Dật Viễn suy nghĩ rất đơn giản, nếu như ngay cả tiểu thái giám cũng không thừa nhận được sự tồn tại của tiểu hoàng tử, như vậy thân là hoàng đế như Lăng Phượng sẽ càng không thể thừa nhận đứa bé này, nếu đã như vậy, thì hắn đành phải chấp nhận sự thật.

Lăng Phượng hồi tưởng dung mạo của đứa bé kia, quả thật có vài phần tương tự lúc hắn còn nhỏ, thế nhưng đứa bé này lúc tươi cười so với hắn có vài phần sáng sủa vui vẻ hơn, là nhờ… Dật Viễn sao?

“Ngươi làm sao phát hiện ra hắn?” Lăng Phượng viết nói.

Bùi Dật Viễn cười phất tay, “Không phải là ta phát hiện, là nó nhận sai ta là cha nó, nhũ mẫu nuôi dưỡng nó trước kia có nói với nó cha của nó là nam nhân duy nhất trong cung, cơ duyên xảo hợp mà thôi.”

Sân trong Trường Ninh cung không lớn, hai người đi đi một chút đã đến cửa cung bên này, Bùi Dật Viễn tính toán quãng đường đi cũng cảm thấy không sai biệt lắm liền nói: “Chúng ta đã đến cửa cung rồi phải không? Như vậy quay về đi…” Nói xong liền quay trở lại.

Lăng Phượng không buông tay hắn ra, muốn dìu hắn vào nhà, thế nhưng không ngờ Bùi Dật Viễn lại buông tay hắn, hướng về phía đống củi sờ soạng, Lăng Phượng vừa định hỏi liền thấy Bùi Dật Viễn ngồi xổm người xuống ôm lấy hai bó củi đi về hướng phòng nhỏ.

“Ta nghĩ ta đã nói nhiều rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi có thể về được rồi.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu chậm chậm bước về phía trước.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Lăng Phượng một trận đau lòng, vội vàng đuổi theo chặn đường đi của hắn, giật lấy củi trên tay hắn ném xuống, viết vào lòng bàn tay hắn: “Hoàng Thượng không bắt ngươi phải làm việc mệt nhọc như vậy, ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi.”

Bùi Dật Viễn hơi hơi sửng sốt, chợt cười nói: “Công công không cần nói đùa, thánh chỉ là do Hoàng Thượng đích thân viết, chẳng lẽ có gì nhầm lẫn sao.”

Không phải, đây không phải những gì hắn muốn, hắn hy vọng chính là…

Hắn chưa kịp giải thích, Bùi Dật Viễn đã sờ soạng nhặt bó củi lên, đi vào phòng nhỏ.

Lăng Phượng ảo não theo sát đi vào, nghe âm thanh cước bộ của hắn, Bùi Dật Viễn cảm thấy kỳ quái.

Người này sao cứ đi theo hắn vậy?

Bùi Dật Viễn đi đến chỗ quen thuộc mới dừng lại ngồi xuống, vươn tay mò lấy đao bổ củi rồi cầm lấy một thanh củi đặt cố định trước mặt, sau đó đem lưỡi dao bổ xuống, động tác thuần thục làm Lăng Phượng chết lặng.

“Thật ngượng ngùng, ta không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm cùng ngươi.” Bùi Dật Viễn biết hắn vẫn chưa đi, cho nên có vẻ áy náy nói, “Để cho đứa bé kia có thể có cơm ăn, ta phải cố gắng làm việc mới được.”

Từng chữ từng chữ nặng tựa nghìn cân đánh vào lòng Lăng Phượng, làm cho hắn không thở nổi, thiếu chút nữa hắn đã thốt lên ── nó không phải con của ngươi, ngươi bận tâm nhiều như vậy làm gì!?

Lăng Phượng có thể tưởng tượng, để cho đứa nhỏ có thể ăn no mặc ấm, Bùi Dật Viễn đã tốn không ít tâm tư cùng ngân lượng, thậm chí không để ý đến thân thể của chính mình đem cơm canh vốn đã bị cắt xén dành hết cho đứa nhỏ, chính mình mỗi ngày chỉ ăn một chút, cho nên mới gầy yếu nhanh như vậy, còn có đôi mắt xinh đẹp kia nữa…

Còn hắn thì sao? Lúc Dật Viễn vất vả tại đây, hắn đã làm cái gì? Chẳng những không quan tâm, còn dám đem những việc nặng bắt Dật Viễn làm, hắn đến tột cùng là tính cái gì!?

Nghĩ đến đây, Lăng Phượng không thể nhẫn nại được nữa lập tức xông ra ngoài, môi dưới bị cắn đến chảy máu hắn cũng mặc kệ, vừa hồi cung hắn liền viết một đạo thánh chỉ, không chỉ ngừng công việc của Bùi Dật Viễn còn phải đem Tiểu Lăng đón ra trước. Bất luận nó có phải là con của mình hay không, nếu không đón nó ra, Dật Viễn không thể hảo hảo nghỉ ngơi, trước hết hắn phải suy nghĩ cho thân thể Dật Viễn.

Nhưng vẫn còn một chuyện khiến hắn vô cùng phiền lòng, hắn chưa thể thả Dật Viễn ra được, bởi vì hắn vẫn mang tội danh ” Thần phi sát hại hoàng tử”, phải rửa sạch tội danh này mới có thể đưa hắn ra khỏi lãnh cung. Nhưng Lăng Phượng vẫn tìm không thấy lý do, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại một bên, nếu Dật Viễn ra không được, vậy thì hắn chẳng lẽ cũng không vào được? Thế là Lăng Phượng quyết định mỗi ngày đều lấy thân phận ” thái giám câm điếc ” đến vấn an.

Sau giờ ngọ ngày đó nhận được thánh chỉ Bùi Dật Viễn cảm thán thực nhanh, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy thái giám câm điếc đã giúp hắn một cái đại ân kia rất có thể là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.

Ngay sau đó liền có người đến ôm hết củi đi, đến chạng vạng cỗ kiệu nghênh đón tiểu hoàng tử cũng đã đến, bất thình lình chia lìa đã làm Tiểu Lăng hoảng sợ, nó nắm chặt vạt áo Bùi Dật Viễn không chịu buông tay, trong miệng không ngừng nói “phải ở cùng với sư phụ.”

Mắt thấy thời gian trôi qua, Bùi Dật Viễn ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Lăng ngoan, con không phải luôn mong chờ cha tới đón hay sao? Hiện giờ cha con đã tới rồi, con phải cao hứng mới đúng chứ.”

“Mới không phải!” Tiểu Lăng nén nước mắt, tựa vào vai Bùi Dật Viễn nói, “Tiểu Lăng không cần cha, Tiểu Lăng chỉ muốn sư phụ, sư phụ cùng đi với Tiểu Lăng a!”

“Tiểu Lăng, không được tùy hứng, sư phụ đã nói qua, sư phụ cả đời sẽ ở trong này, chẳng lẽ con đã quên?” Bùi Dật Viễn sờ sờ đầu nó.

Nửa năm sống nương tựa vào nhau, tình cảm hai người chẳng khác gì phụ tử, nhưng vì tương lai hài tử, Bùi Dật Viễn không muốn vì sự ích kỷ của mình mà bắt nó ở lại làm bạn với một phế nhân như hắn.

Nhưng tiểu Lăng vẫn khóc không ngừng, không muốn buông tay rời khỏi, cho đến khi cung nhân đến đón hắn cũng chạy tới. Bùi Dật Viễn tuy rằng nhìn không thấy nhưng nghe thấy động tĩnh, tiếng bước chân này không chỉ có mấy người.

Một thái giám trong đó chạy tới hô: “Cung nghênh hoàng tử điện hạ lên kiệu”.

Sau đó, Bùi Dật Viễn cảm thấy có người tới gần mình, bọn họ muốn ôm Tiểu Lăng từ trên người hắn xuống, thế nhưng hai tay Tiểu Lăng vẫn bám chặt lấy hắn không buông, khiến cho mấy tiểu cung nữ nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng phải nhờ đến mấy thái giám vừa kéo vừa khiêng thật vất vả mới đem được tiểu hài tử từ trong tay Bùi Dật Viễn kéo ra.

Trong tay bỗng chốc mất đi nhiệt độ cơ thể cùng sức nặng của đứa nhỏ, trong lòng Bùi Dật Viễn lướt qua một tia không đành, vô thức đưa tay tìm chỗ của đứa nhỏ, nhưng nghe thấy tiếng khóc kiệt lực của Tiểu Lăng, hắn ngừng lại suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc rất nhiều, cuối cùng hai tay vẫn chậm rãi hạ xuống.

Lăng Phượng thích tiểu hài tử như vậy, nhất định hắn sẽ không bạc đãi Tiểu Lăng, ở bên cạnh Lăng Phượng, tiểu Lăng sẽ nhận được nhiều thứ hơn khi ở chung với hắn, kết thúc như thế này thì tốt rồi, hài tử này vẫn còn nhỏ, tin rằng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ quên sự tồn tại của sư phụ mà nhớ đến những việc khác, cho nên … không có việc gì đâu.

“Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!” Tiểu Lăng trên vai thái giám vừa khóc thảm vừa vươn tay, từng thanh âm như đâm vào tâm khảm mọi người ở đây, “Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ a! Sư phụ, ta không đi nha! Không muốn đi nha!”

Tiểu Lăng lệ mờ nhạt hai mắt, liều mạng muốn tới gần Bùi Dật Viễn, thế nhưng chỉ có thể cảm thấy đối phương cách mình càng ngày càng xa.

Hắn không phải không nghe thấy tiếng gọi cực lực của Tiểu Lăng, không phải không có cảm giác nó đang ra sức chống lại, nhưng Bùi Dật Viễn không thể lưu nó lại.

Hắn buông tay xuống tự nói với mình không thể khóc, thậm chí cố gắng bức ra một nụ cười đầy dịu dàng, lần thứ hai ngẩng đầu trên mặt đã trở nên bình tĩnh, biểu tình ôn nhu giống như lần đầu tiên gặp mặt, hướng về nơi hắn vốn nhìn không thấy vươn tay vẫy vẫy, ý bảo cáo biệt.

Tạm biệt, hài tử duy nhất của ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.