Tà Lang Quân

Quyển 2 - Chương 4




Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Lúc tinh mơ sáng không sáng, sương sớm vi hàn (hơi lạnh).

Tĩnh Phàm chậm rãi khoác áo lên, cánh tay ngọc lỏa lồ trắng tựa như sương. Mới vừa rồi rõ ràng là xuân sắc khôn cùng, vừa khoác đạo bào kia lại là tiên cô nghiêm nghị lạnh lùng. Nàng tựa hồ thực hài lòng loại thay đổi này, không khỏi mặt giãn ra nhẹ nhàng nở nụ cười, liền đứng dậy rời đi.

Chính là nàng mới vừa đẩy cửa ra hậu viện, liền nhìn thấy một người.

Thanh sam nam tử anh tuấn ôn hòa, nhưng nụ cười kia thực đáng giận, có một loại như hiểu rõ hết thảy nhưng chẳng hề để ý, khiến người nhìn trong lòng hốt hoảng.

“Tiên cô, thất lễ.”

Tĩnh Phàm cười lạnh nói: “Trầm đại hiệp, có gì phải làm sao?”

Trông thấy y, liền trong lòng biết chuyện mới vừa rồi y đã biết rõ tất cả, lần này như thế nào lại lẫn mất qua đi.

Lại không biết y thấy người mình thương cùng người khác dây dưa, cảm giác ra sao?

Từ trên gương mặt mỉm cười của y, lại nhìn không ra dao động cảm xúc gì, là một loại lãnh khốc khiến người tuyệt vọng.

Không chê vào đâu được.

Trầm Lãng đạm cười nhạt nói: “Tại hạ chính là thỉnh tiên cô chỉ điểm một phần.”

Tĩnh Phàm hất mi nói: “Trầm đại hiệp nói không phải là muốn hỏi tại hạ cùng với Vương công tử mưu đồ bí mật chuyện gì?” Nàng nói quá mức thẳng thắn mà lại đúng lý hợp tình, khiến được Trầm Lãng ngẩn ngơ.

Chỉ thấy y cười nói: “Không biết tiên cô có nguyện cho biết?”

Tĩnh Phàm cũng cười nói: “Nếu là không muốn thì sao?”

Trầm Lãng thở dài: “Tại hạ lấy chính nghĩa chi sĩ tự hứa, cũng hiểu được nên thương hương tiếc ngọc, tất nhiên cũng sẽ không khó xử tiên cô, nhiều nhất bất quá thỉnh tiên cô ở tạm chỗ Lý Trường Thanh Thôi, chờ qua tháng bảy ngày mười bảy.”

Tĩnh Phàm khẽ cười nói: “Trầm đại hiệp nếu nói như vậy, chắc là đã đoán được hơn phân nửa, vì sao lại ở đây hỏi ta? Ta bất quá là tiểu tốt trong bàn cờ này của Vương công tử, chính là không có ta, cũng có binh sĩ khác.”

Trầm Lãng cười nói: “Tiên cô quá khiêm nhượng, nếu không có chỗ hơn người, sao được Vương công tử trọng dụng? Huống chi, tại hạ còn có chút việc nhỏ, thỉnh tiên cô tương trợ.”

Tĩnh Phàm cười to nói: “Ở trong lòng công tử, Trầm đại hiệp là người võ lâm đệ nhất, một khi đã như vậy, ta dù không nói, Trầm đại hiệp cũng có thể đoán đại khái. Nếu Trầm đại hiệp cố ý muốn hỏi, ta cũng không ngại nói cho ngươi nghe. Đại hội ngày mười bảy, Trầm đại hiệp nếu không đến, công tử lợi dụng mồi câu bảo giám, dẫn tới quần hùng tự giết lẫn nhau; Trầm đại hiệp nếu đến đó, ta liền nói gia sư chết chính là do Trầm đại hiệp gây nên, khiến quần hùng xem Trầm đại hiệp là địch, cùng nhau hướng giết, đương nhiên cũng là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Cục diện này bày ra rõ ràng hiểu được, chẳng qua là phá từ đâu, vẫn là không thể hiểu hết thôi.”

Trầm Lãng cười nói: “Đa tạ tiên cô chỉ điểm, khiến cho nghi hoặc của tại hạ bỗng chốc giải được.”

Tĩnh Phàm biến sắc, thầm nghĩ theo như lời của mình, đều là Trầm Lãng có khả năng đoán ra việc, cũng không tiết lộ ra lời khác, sao đến mức giải được nghi ngờ của y?

Trầm Lãng chầm chậm nói: “Ít nhất có một điểm đã rõ ràng hiểu được: đại hội ngày mười bảy, có hai vật không thể thiếu. Một là bảo giám, hai là tiên cô.”

Tĩnh Phàm cười nói: “Trầm đại hiệp sai lầm rồi. Không thể thiếu cũng không phải là Tĩnh Phàm, mà là người đi ra chỉ ra và xác nhận Trầm đại hiệp là hung thủ, dù Tĩnh Phàm ngày đó không thể ra dự tiệc, cũng sẽ có người khác thay thế. Trầm đại hiệp nếu cảm thấy chế trụ Tĩnh Phàm hữu dụng, thỉnh.” Nàng cố ý nói lời này có chút châm chọc ý, nói xong liền xem sắc mặt Trầm Lãng.

Trầm Lãng lại lơ đểnh, cười nói: “Đương nhiên là có hữu dụng. Xin tiên cô hãy cùng tại hạ đi gặp một người.”

Tĩnh Phàm thập phần bất ngờ, lại vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ cười lạnh nói: “Chính là đi gặp Lý lão trang chủ?”

Trầm Lãng ôn hòa mỉm cười nói: “Cũng không phải. hành tung của người này, chỉ sợ trừ Vương công tử, chỉ có tiên cô biết, cho nên bất đắc dĩ, thỉnh tiên cô nói cho biết.”

“Ai?”

“Đổng Thiếu Anh.”

Tĩnh Phàm nói không ra lời, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không biết.”

Trầm Lãng thản nhiên nói: Đúng vậy sao?”

Tĩnh Phàm không nói.

Trầm Lãng thở dài: “Thời gian cấp bách, tiên cô nhất định muốn tại hạ lãng phí võ mồm khuyên bảo một phen sao?” Y nói là khuyên bảo, Tĩnh Phàm lại như thế nào nghe không ra ý uy hiếp trong đó.

Nàng ngoan tâm (lòng độc ác), cắn răng nói: ” Thủ đoạn của Vương công tử, ngươi cũng biết đến. Ngươi phải thề giữ được tính mạng của ta, ta mới có thể tòng mệnh.”

Trầm Lãng nói: “Tại hạ đáp ứng.”

Tĩnh Phàm trút một hơi nói: “Một khi đã như vậy, thỉnh đi theo ta.”

Ly rượu vẫn còn, cái chiếu vẫn ấm.

Phong lưu hài cốt mà thôi.

Thời điểm mới vừa rồi đi ngang qua chỗ kia Tĩnh Phàm lại trộm giương mắt nhìn sắc mặt Trầm Lãng.

Trầm Lãng mặt không chút thay đổi, giống như không thấy sự vật này. Lại cảm nhận ra nàng đang nhìn y, quay đầu mỉm cười nói: “Tiên cô có chuyện gì sao?”

Tĩnh Phàm vội vàng quay đầu đi, trong lòng lại là lạnh lùng. Thực tại có chút ảo não mới vừa rồi tự cho lời nói và việc làm của mình là thông minh.

Thời điểm y thành danh bất quá nàng mười lăm mười sáu tuổi, cũng đã bị Minh Tùng Tử độc chiếm, hận thấu thiên hạ nam tử. Nàng cũng đã được nghe nói nụ cười của y có thể làm cho nữ tử vút bỏ rụt rè, quên đi mình trước kia, lại luôn ở trong lòng châm biếm một phen. Bản chất thực của nam tử ra vẻ đạo mạo (trang nghiêm), nàng đã thấy quá nhiều.

Sau nàng lại gặp Vương Liên Hoa, mê muội vẻ đẹp của hắn, cũng mê muội trí tuệ cùng lãnh khốc của hắn. Cũng vì chỉ dẫn của hắn, nàng giết chết Minh Tùng Tử, quyền lực chấp chưởng (nắm giữ) Hoa Sơn phái, mà hắn cũng nhận lời sau đại hội ngày mười bảy, càng thêm củng cố địa vị của nàng ở trong võ lâm.

Điều kiện duy nhất là, diễn như một tuồng kịch.

Nàng nguyên bản tràn đầy tự tin. Chỉ vì chuyện hắn để cho nàng làm, nàng cho tới bây giờ đều hoàn thành rất tốt. Nhưng ở trước mặt nam tử nhìn như ôn hòa này, nàng đột nhiên cảm thấy không chỗ nào che giấu.

Nàng muốn từ trong con ngươi của hắn nhìn ra được cảm xúc, một đôi mắt của hắn, còn chưa tìm kiếm được gì, đột nhiên phát giác chính mình đã bị nhìn thấu cốt tủy.

Nhưng này rõ ràng lại là một đôi ánh mắt ôn hòa mỉm cười, khiến người có loại cảm giác sâu nặng vô lực.

Lướt qua khu đào lâm kia chính là một sườn núi, cũng không đặc biệt trồng cây cối, cỏ dại mọc thành bụi, rất có cảm giác hoang vắng. Tái đi vài bước, phía trước một mảnh đất trống trải bằng phẳng, đi qua đó là vách núi. Sắc trời không rõ, nhìn xuống một mảnh hắc tiêu tiêu (tối đen), hiển nhiên là đã đến tuyệt lộ.

Tĩnh Phàm lại dừng bước nói: “Bọn họ ở trong này. Chính là hiện tại sắc trời ám, đi xuống sợ là gặp nguy hiểm, tái nửa canh giờ nữa ngày sẽ sáng, đến lúc đó lại đi.”

Trầm Lãng nói: “Hảo.” Y cũng không hỏi nơi này xuống như thế nào, chính là lập tức ở bên cạnh bờ ngồi xuống. Chân trời nguyệt đã biến mất, vân đạm (mây nhạt) như khói, bốn phía một mảnh yên tĩnh, là lãnh đạm lạnh lẽo nói không nên lời. Lạnh thấu thanh sam, sợi tóc hơi loạn, ngay cả ánh mắt đều có chút nhàn nhạt quyện ý (ủ rũ), bất quá là dáng vẻ tướng mạo thanh niên hào sảng (phóng khoáng), ai nghĩ được y là Trầm Lãng danh chấn thiên hạ.

Sắc trời dần sáng, Tĩnh Phàm nói: “Có thể đi xuống.”

Nguyên lai núi này động núi dốc đứng nhìn cao, tuyệt không đường đi xuống, nhưng một bên góc sáng sủa này, cũng là sườn núi thế hơi hoãn, đi xuống có vài nhánh cây khô đan xen ngang dài, trên thạch bích (vách đá) cũng có vài hầm động làm chỗ đặt chân. Tĩnh Phàm đối nơi này như có chút quen thuộc, thật cẩn thận leo xuống, cũng không cố dáng vẻ phong phạm gì. Nếu là võ công kém hơn hoặc là đối nơi này không quen thuộc lắm, đều có thể lập tức rơi xuống đáy vực. Qua thời gian ước chừng một nén hương mới vừa tới đáy vực, Trầm Lãng định ngẩng đầu nhìn tới nơi nào, đã thấy trên đỉnh đầu một bóng người màu xanh thả người xuống đã ở trước mặt, tư thái tiêu sái cực điểm, không khỏi trong lòng kinh ngạc người này võ công cao, khinh công chi diệu, càng thêm không dám lơ la.

Đỉnh núi một mảnh hoang vắng, dưới lại giống như thế ngoài đào nguyên (bồng lai tiên cảnh), hoa tươi nước chảy, nhà tranh hàng rào trúc, có giai nhân dựa vào lan can mà đứng, thủy tụ (tay áo màu xanh nước) vén lên, cánh tay cổ tay trắng ngọc, tư thái tuyệt đẹp, nan miêu nan họa (khó diễn tả khó vẽ nên).

Trầm Lãng thi lễ nói: “Tứ nương, biệt lai vô dạng.”

Mỹ nhân nhìn như nhu nhược này, thế nhưng đó là Tần Tứ Nương ngày đó rong ruổi sa mạc.

Tần Tứ Nương cười nói: “Thiếu Anh sớm nói với ta, Trầm công tử hôm nay nhất định sẽ đến. Ta hôm nay hiếm khi dậy sớm, không nghĩ Trầm công tử tới cũng sớm như vậy.”

Trong phòng cũng có người cười nói: “Trầm huynh mời vào.”

Trầm Lãng theo Tứ Nương đi vào trong phòng, chỉ thấy Đổng Thiếu Anh chân băng bó, ngồi ở trên giường, hướng Tứ Nương cười nói: “Ta sớm nói qua, nếu người nào có thể khống chế được Vương Liên Hoa, không thể nghi ngờ người nọ tất là Trầm Lãng.”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Đổng bang chủ quá khen, tại hạ thế đơn lực cô (chỉ có sức lực một người), là tới cầu hai vị hỗ trợ.”

Đổng Thiếu Anh ngạc nhiên nói: “Tại hạ hai người có thể chiếu cố giúp Trầm huynh như thế nào?”

Trầm Lãng nói: “Vương Liên Hoa chính là mượn danh Minh Sa bang giết chết người đứng đầu môn phái trong chốn võ lâm, lại muốn đem tội đẩy lên khắp người tại hạ. Nếu là Đổng huynh ra mặt chỉ chứng, liền có thể lật tẩy lời này.”

Đổng Thiếu Anh nói: “Chỉ tiếc tại hạ ngay cả nơi này cũng ra không được, như thế nào có thể giúp Trầm huynh.”

Hắn cầm lấy chân băng bó kia, chỉ cười khổ nói: ” Hai chân tại hạ, đã bị Vương Liên Hoa phế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.