Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 9




Cố Tĩnh Trạch ngăn lại không cho Lâm Triệt đi qua phía anh. Ngẩng đầu nói:

- Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi cay một chút.

Hiển nhiên Lâm Triệt bị anh dọa sợ, định là dẫn ăn ra ngoài ăn một bữa thật ngon. Ai ngờ anh lại không ăn cay được. Bây giờ hỏng rồi! Anh đường đường là tổng tài của Cố thị, cho dù không phải là do ăn đồ cô nấu thì cô cũng đã mắc tội lớn rồi.

Mặc dù Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, nhưng sắc mặt anh lại trắng bệch dường như rất đau đớn

Lâm Triệt sốt ruột nói:

- Không được, chúng ta cùng tới bệnh viện đi. Ngộ nhỡ có vấn đề gì, cái gì mà ngộ độc thức ăn gì đó thì thật sự rất nguy hiểm.

Cố Tĩnh Trạch khó chịu tới mức không thể chịu được nữa, suy tư một lúc, lấy điện thoại di động ra:

- Gọi cho Trần Vũ Thịnh đi.

Ồ, thì ra là anh có bác sĩ riêng.

Lâm Triệt nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, gọi một cuộc cho Trần Vũ Thịnh.

- Cố tổng, lâu rồi cậu không gọi tớ. Tớ còn tưởng cậu quên tớ rồi chứ.

Trần Vũ Thịnh trả lời điện thoại.

- Không… Không phải… Bác sĩ Trần, Cố Tĩnh Trạch bị bệnh rồi. Anh xem…

- A… Lâm… Lâm tiểu thư?

Rất nhanh chẳng bao lâu, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt đã tới nhà của Trần Vũ Thịnh.

Ngay lập tức Trần Vũ Thịnh kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch, vừa kiểm tra, vừa nhìn anh với ánh mắt dò xét:

- Thật kì lạ mà. Trước giờ cậu đâu thích ăn cay? Thế mà hôm nay tại sao lại ăn cay tới như vậy? Phải nói là rất cay ấy. Đã vậy còn ăn rất nhiều.

Cố Tĩnh Trạch đen mặt, ngẩng đầu lên im lặng liếc Trần Vũ Thịnh một cái làm anh ta rùng mình ngậm miệng lại.

Trần Vũ Thịnh nhìn Lâm Triệt đang đứng bên cạnh, trong lòng đã nghĩ là ra được câu trả lời. Hắn có thể khẳng định việc này chắc chắn là bởi vì Lâm Triệt. Hắn chỉ là muốn chọc Cố Tĩnh Trạch một chút cho vui thôi.

Cố Tĩnh Trạch trước đây hoàn toàn không phải người như vậy. Nhưng từ khi có Lâm Triệt ở bên cạnh, anh dần dần đổi khác, dường như vui vẻ hơn rất nhiều. Không còn là một Cố Tĩnh Trạch rất không thú vị, thậm chí còn hơi nhàm chán.

Lâm Triệt vừa nghe thấy, mặt lập tức đỏ lên, cảm giác rất có lỗi:

- Thực sự rất xin lỗi bác sĩ Trần. Đều là bởi vì tôi dẫn anh ấy đi ăn, thật sự là cũng không biết anh ấy lại kén ăn tới như vậy. Bây giờ phải làm sao bây giờ? Thật là vì tôi sao?

Cố Tĩnh Trạch quay đầu nói:

- Chuyện này chẳng liên quan gì tới em cả.

Nếu như anh thật sự không muốn ăn thì sẽ không vì chỉ cần cô nói một câu là ăn ngay. Chỉ là cùng ăn với cô một miếng lại cảm nhận được món này có hương vị khá ngon hơn nữa tâm trạng của anh lại đang rất tốt nên mới chủ động ăn nhiều.

Bây giờ dạ dày thật sự rất đau, anh mới cảm thấy không tốt.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Đúng là không liên quan tới cô lắm. Là tại cái dạ dày của tên này đi. Haizz nó quá kén chọn, mà cô yên tâm. Chỉ là bị viêm dạ dày nhẹ thôi, uống thuốc, nghỉ ngơi sau đó ăn cái gì dễ tiêu hoá một chút. Cũng may là chỉ mới có hiện tượng đau bụng, không bị tiêu chảy.

Khoé miệng Lâm Triệt giật giật, sao lại có thể như thế chứ? Mới ăn cay một chút ngay sau đó lại bị viêm dạ dày.

Lâm Triệt nói:

- Thật sự rất xin lỗi anh. Từ nhỏ tôi đã ăn mấy thứ như vậy, dạ dày cũng đã quen dần. Vì thế tôi mới không để ý gì cả. Chắc tại anh ăn không quen rồi.

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên:

- Không việc gì. Tôi cũng không bị sao cả.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Ngày mai nếu dạ dày chưa khá lên thì mới là nghiêm trọng. Hiện tại thì quả thực không có gì đáng ngại.

Cô Tĩnh Trạch gật đầu, Lâm Triệt vội vàng tới chỗ anh, nâng anh dậy.

Cô nói với Trần Vũ Thịnh:

- Lần này quả thật mang lại phiền toái cho bác sĩ Trần rồi.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Được rồi. Anh ta đã lấy tiền công, phiền toái cái nỗi gì.

Trần Thịnh Vũ bĩu môi:

- Vẫn là Cố phu nhân tốt nhất.

Điều này đối với Cố Thừa Trạch ngày ngày không học hỏi được từ Lâm Triệt, nghĩ thôi vẫn còn thấy xấu hổ.

Lâm Triệt dường như vẫn cố tình tự đổ trách nhiệm lên mình. Nhìn Cố Tĩnh Trạch đau tới nỗi sắc mặt trở nên nhợt nhạt, trắng bệch. Thế nhưng anh trước sau như một không nói gì, cũng không kêu than. Cô nghĩ anh là sợ cô tự trách nên mới không kêu đau.

- Cố Tĩnh Trạch, nếu như anh thực sự không thấy thoải mái thì cứ nói ra, không cần phải cố gắng nhịn.

Lâm Triệt nhanh nhạy nói.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:

- Đâu có khó chịu đâu.

Lâm Triệt nghe thấy anh nói vậy, không chỉ áy náy mà còn cảm thấy đau lòng. Cô cảm thấy anh quả thực là một người tốt.

Họ mau chóng về nhà.

Cố Tĩnh Trạch nằm trên giường, còn Lâm Triệt thì chạy tới chạy lui, bưng trà, đưa nước rất chi là ân cần.

Cố Tĩnh Trạch khoanh tay, mỉm cười nhìn cô.

Nha đầu ngốc này, những người có hành động quan tâm này với anh không hiếm, nhưng sai cô làm trông không giả tạo mà lại chân thực đến vậy.

Lâm Triệt lại từ bên ngoài chạy vào, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói:

- Còn đau không? Thuốc có tác dụng không?

Cố Tĩnh Trạch hơi nhíu mày, lại nói:

- Bụng còn hơi đau.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Lâm Triệt sốt ruột nói:

- Vẫn nên là gọi cho bác sĩ Trần. Tốt nhất vẫn nên là truyền nước biển đi.

- Không cần.

Cố Tĩnh Trạch gọi cô lại.

- Cùng lắm xoa xoa hộ tôi một chút là sẽ ổn ngay thôi.

Lâm Triệt hơi bất ngờ, bất giác kêu lên một tiến

- Sao có thể như vậy chứ? Tôi cũng không thể xoa bụng giúp anh.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Cô lại đây. Xoa xoa một chút là được.

Lâm Triệt cũng bất chấp luôn, không từ chối nữa, đi tới chỗ anh ngồi xuống. Cố Tĩnh Trạch liền kéo tay cô, để ở trên bụng mình.

Lâm Triệt cứng đờ trong giây lát, cuối cùng cũng đành phải xoa nhẹ cái bụng của anh.

- Như vậy còn đau không?

Giọng cô dịu dàng nhè nhẹ, y như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cố Tĩnh Trạch hưởng thụ cảm giác ấm áp đến từ cánh tay Lâm Triệt, đã vậy còn chỉ bảo cô:

- Sang bên trái một chút.

- Sang bên phải đi.

- A… Thực không tồi.

Lâm Triệt xoa xoa. Bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, vội ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tĩnh Trạch đang bày ra vẻ mặt hưởng thụ. Anh nhắm mắt lại, giống như đang được mát xa. Cô bỗng chốc cảm thấy không nói được gì. Nhìn chằm chằm anh.

- Cố Tĩnh Trạch.

Cô muốn gõ vào bụng anh một cái, nhưng lại sợ anh cảm thấy đau, bệnh cũng không tiến triển tốt nên chỉ có thể vừa quỳ trên giường, vừa trừng mắt nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Làm sao vậy? Tiếp tục đi nào.

- Tiếp tục cái đầu anh. Anh căn bản là không còn cảm thấy đau. Anh đang lừa tôi.

Cố Tĩnh Trạch cười, kéo cô vào trong lòng mình:

- Em là con giun chui trong bụng tôi sao? Chỉ nhìn mà dám nói là tôi không đau.

Lâm Triệt được anh bao bọc trong lồng ngực, tức giận vỗ nhẹ anh một cái.

- Anh đang làm gì vậy? Anh làm cái quái gì vậy. Mau buông tôi ra. Anh tự nhìn đi. Nhìn anh bây giờ có giống một người đau không?

Cố Tĩnh Trạch, anh thực sự càng ngày càng tệ, lại còn đi lừa người.

Cố Tĩnh Trạch ôm eo cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp ấy.

- Đau! Tôi nói thật đấy, thật sự rất đau.

Lâm Triệt nhìn hàng lông mày nhíu chặt lại của anh, nhất thời muốn lấy tay mình, vuốt ra cho thẳng.

Giọng nói cô bỗng dịu lại, cô nói:

- Vậy thì anh thật sự vẫn chưa ổn rồi.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Vì vậy nên tôi cần em giúp tôi đánh lạc hướng sự chú ý. Nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút, giúp tôi xoa xoa. Hãy để tôi ôm nữa. Như vậy có lẽ cũng không còn quá đau đớn.

Mặt Lâm Triệt không khỏi nóng lên, đỏ bừng.

Cô đâu phải là thuốc quý gì. Làm sao có thể chỉ cần ôm một cái là đã hết đau?

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn để cho anh ôm, rất lâu, rất lâu sau cũng không có giãy giụa.

Cố Tĩnh Trạch ôm cô cơ thể mềm mại của cô vào lòng, một mặt khiến anh không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng mặt khác lại có một loại cảm giác khó chịu, từ trong cơ thể truyền ra…

Anh thực sự không có ý đó, chỉ nuốn dùng cách này để giảm đau một chút.

Ngày hôm sau.

Cố Tĩnh Trạch thức dậy như mọi ngày, bụng vẫn cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đi tới chỗ của Trần Vũ Thịnh một lần nữa.

Trần Vũ Thịnh dẫn Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt tới phòng làm việc, rồi gọi người dùng máy móc kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch.

Lâm Triệt chờ ở bên ngoài, bất lực suy nghĩ: “Ôm anh cả một buổi tối, xem ra cũng chẳng có tác dụng gì.”

Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lâm Triệt bỗng vang lên.

Là điện thoại của Thẩm Du Nhiên.

Thẩm Du Nhiên ở trong điện thoại vội vàng kêu:

- Lâm Triệt, cửa nhà tớ đã bị khoá rồi, tớ không vào được. Chìa khoá tớ lại để ở trong phòng, tạm thời tớ không có chỗ ở.

Lâm Triệt im lặng nói:

- Sao lại có thể như thế được? Chú và dì đi đâu rồi?

- Ba mẹ tớ mang theo em gái về quê rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.