Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 2




Lâm Triệt đứng ở phía dưới nhìn người ta đưa lên hoa tươi, trong lòng có chút ngượng ngùng. Bên này, một quan viên vội vàng đi tới đón tiếp Cố Tĩnh Trạch. Hai người dùng ngôn ngữ nào đó mà Lâm Triệt nghe không hiểu, xí xa xí xố một lúc lâu. Nghe Cố Tĩnh Trạch nói chuyện hết sức lưu loát, trong lòng Lâm Triệt bất giác nảy sinh cảm giác sùng bái. Tuy từ đầu đến cuối cô nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Cố Tĩnh Trạch lúc này rất lợi hại nha.

Một nhóm người ngồi lên xe đi đến làng du lịch, Lâm Triệt ngồi một bên, không nhịn được, hỏi:

- Vừa rồi các anh nói chuyện gì thế? Anh nói ngôn ngữ nào đấy, nghe rất lưu loát nha!

Cố Tĩnh Trạch trả lời cô:

- Nói tiếng Pháp. Chỉ là nói vài lời cảm ơn với sự nhiệt tình của họ mà thôi. Có việc gì sao?

- Anh có thể nói tiếng Pháp?

- Lúc ở Pháp tôi cố ý học qua một ít.

- Thế anh có biết nói tiếng Anh không?

- Cái đó là đương nhiên. Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng nhất mà.

- Thế anh còn biết nói những loại ngôn ngữ nào nữa?

Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch, liên tiếp đặt câu hỏi.

- Tiếng Ý, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Nga, mỗi loại tôi đều sẽ biết một chút về đối thoại phổ thông. Nhưng những lúc đàm phán thương nghiệp thì vẫn cần để phiên dịch viên chuyên nghiệp làm.

- Học nhiều như vậy làm gì? Đằng nào anh cũng đâu có lắm thời gian đâu...

Lâm Triệt lẩm bẩm.

Cố Tĩnh Trạch vỗ vỗ khuôn mặt trứng bóc của cô, trả lời:

- Người có chỉ số thông minh như em tất nhiên sẽ không hiểu được rồi, tôi chỉ cần em nghĩ đến ăn uống, xem kịch trên ti vi, quấy rối với nghĩ đông nghĩ tây mà thôi.

Lâm Triệt bĩu môi:

- Anh thực sự rất không thú vị!

- Đúng vậy, với loại người có chỉ số thông minh như em mà nói, quả thực rất không thú vị.

- Biến đi.

Cố Tĩnh Trạch không khỏi bật cười.

Lâm Triệt nói:

- Sao tự dưng bọn họ lại qua đây, còn tỏ ra long trọng như vậy, nguyên nhân bởi vì tổng thống sao?

- Ở điểm này thì em rất nhạy bén đấy... Mặc dù anh cả không biết có đắc cử tổng thống hay không, nhưng mỗi một lần tổng tuyển cử tổng thống, đều là Cố gia giúp đỡ. Có thể nói, ở phương diện này, Cố gia có vai trò rất quan trọng. Tuy không thông báo ra bên ngoài, nhưng những người kia đều sẽ ngầm hiểu cả thôi.

- Ý anh là... chức vị tổng thống của nước C, Cố gia có phân lượng?

- Nhìn em ngốc nghếch như vậy, thế nhưng lại nghe hiểu cơ đấy.

- Cái đấy là đương nhiên.

Lâm Triệt dương dương tự đắc nói:

- Tuy tôi trông có hơi ngốc, kì thực là đại trí nhược ngu (1) đó nha.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Với cái chỉ số IQ của em, cũng không cần phải đại trí nhược ngu đâu. Tất nhiên, đây chỉ là tiếng lòng của anh mà thôi.

Rất nhanh sau đó, xe dừng lại bên ngoài làng du lịch.

Làng du lịch rất lớn, phía xa là biển xanh nước biếc, biệt thự thì ở ngay gần biển, ra khỏi cửa là ngay lập tức có thể thấy cát trắng biển xanh.

Mộ Vãn Tình nhác thấy hai người đi tới, liền cười cười nói:

- Các con ở biệt thực phía trước, mấy người chúng ta ra biệt thự phía sau ở, tất nhiên sẽ không quấy rầy thế giới của hai con.

Lâm Triệt vội vàng nói:

- Không có gì quấy rầy cả. Con còn muốn ở gần mẹ một chút đây.

- Quên đi quên đi, làm thế Tĩnh Trạch còn không oán chết chúng ta. Thực ra lần này chúng ta cùng đi là không phải, hai con có một ngày nghỉ, hẳn là nên cùng nhau đi trăng mật mới đúng. Hai người kết hôn nhưng sau đó không có tuần trăng mật, cũng không làm lấy một cái hôn lễ cho tử tế, đều là lỗi của Tĩnh Trạch, ngày nào cũng nói mình bận bịu.

Mộ Vãn Tình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn qua bà, Lâm Triệt thấy thế vội giải vây giúp anh:

- Tuần trăng mật cùng hôn lễ không có cũng không sao, kì thực con cũng rất bận rộn.

Bọn họ chỉ làm đám cưới giả, làm hôn lễ lộng lẫy làm gì, cái này quá phiền phức. Đương nhiên, những lời này là Lâm Triệt âm thầm bổ sung trong lòng.

Mộ Vãn Tình nhìn qua hai người, thở dài làm một câu tổng kết:

- Cho nên lần này tuy nói là tụ họp gia đình, thế nhưng các con vẫn là nên ở riêng, chúng ta không muốn quấy rầy.

- Thực sự không cần thiết...

Lâm Triệt vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho Cố Tĩnh Trạch. Cô muốn hai người cùng nói, muốn bọn họ hành động chung, không muốn tách ra như vậy.

Nhưng không nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch bình thường nhanh nhạy, từ lúc vào chỉ đứng yên lặng giống như một cái đầu gỗ, không nói một lời nào.

Mộ Vãn Tình mất kiên nhẫn, hối thúc hai người:

- Được rồi được rồi. Các con nhanh chóng đi xem phòng đi, không cần bận tâm đến chúng ta.

Lâm Triệt không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đứng ngẩn ra nhìn Mộ Vãn Tình rời đi, sau đó quay qua Cố Tĩnh Trạch, oán giận phát tiết:

- Anh xem anh làm cái trò gì kìa!

Cố Tĩnh Trạch thản nhiên đáp lại:

- Được rồi. Bình thường anh đi cùng cũng không ở cùng một chỗ với mọi người. Bọn họ đã sớm quen rồi.

Lâm Triệt vẫn hết sức băn khoăn:

- Nhưng đây là tụ họp gia đình, tách ra như vậy thực sự không tốt lắm.

Cố Tĩnh Trạch ôm cổ Lâm Triệt. Anh cao như vậy, cô lại chùn người xuống một ít, vừa vặn bị anh kẹp ở chỗ hõm (2), dáng vẻ muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Em yên tâm, mẹ sẽ không tức giận, hiện tại bọn họ mong chúng ta lúc nào cũng ở riêng với nhau.

Vừa nói anh vừa tiến lại gần:

- Tốt nhất là sinh cho họ một đứa bé mập mạp.

- Anh đi chết đi.

Vừa nói, Lâm Triệt vừa véo vào hông anh một cái.

Thế nhưng, Cố Tĩnh Trạch vẫn không buông cô ra:

- Đừng nhúc nhích, mẹ đang ở phía sau quan sát chúng ta đấy. Vợ chồng không phải là nên hành xử như thế sao, em tránh cái gì.

Lâm Triệt chỉ là cảm thấy ở trong ngực anh quá ngột ngạt, với cả tư thế này là sao? Quá thân mật rồi! Nhưng nghe Cố Tĩnh Trạch nói vậy, cô cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể để anh ôm cả người, cùng nhau đi vào biệt thự.

Buổi chiều, biển xanh nước biếc, khí trời mát mẻ, rất dễ chịu. Trên bờ biển, phía xa đều là khách du lịch, đông đúc tấp nập, nhưng ở gần lại không có một bóng người. Có lẽ người của Cố gia đã cố ý khoanh vùng một khoảng, tránh có người đi vào.

Mộ Vãn Tình thấy Cố Tĩnh Trạch đứng một mình, thì đi lại gần, cầm tay anh, hỏi:

- Bây giờ con cùng Lâm Triệt ở chung như thế nào?

Cố Tĩnh Trạch biết ngay bà sẽ hỏi như vậy, chỉ đành trả lời qua loa lấy lệ:

- Tốt lắm mẹ ạ.

- Thế sao các con không dành thời gian mà cho mẹ một đứa cháu đi? Bà già này muốn bế cháu lắm rồi!

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ đáp lời bà:

- Mẹ à, con cái không phải muốn là được. Chúng con sẽ từ từ nỗ lực mà.

- Sao lại không phải muốn là được? Các con có đang cố gắng thật sao? Không lừa dối bà già này đấy chứ?

Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía biển, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm:

- Đương nhiên là thế rồi, sao chúng con lại lừa dối mẹ được? Nếu mẹ không tin, con cũng có biện pháp giúp mẹ thấy rõ sự nỗ lực của bọn con mà?

- Tên nhóc xấu xa này, lúc nào cũng đối nghịch với mẹ, thử hỏi làm sao mẹ có thể tin con đây? Thế hệ này của các con, không có đứa nào nỗ lực cả! Con xem mẹ với cha con, lúc bằng tuổi mấy đứa hiện tại, không phải đã có mấy đứa rồi sao? Giờ nhìn lại các con xem, không đứa nào chịu cho mẹ bế cháu. A, mẹ thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Cố gia mà!

Cố Tĩnh Trạch thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi được rồi. Mẹ không cần nói nhiều nữa. Con trở về sẽ cùng với Lâm Triệt nỗ lực ba ngày ba đêm.

- Như vậy còn tạm chấp nhận được!

Đúng lúc này, Cố Tĩnh Trạch bỗng nghe thấy tiếng người ồn ào. Anh quay đầu lại nhìn, mới biết hóa ra là Lâm Triệt mặc áo tắm đang từ trong biệt thự bước ra.

Da thịt mềm mại được bao bọc bởi hai mảnh áo tắm; dáng vẻ mê người, thuần khiết, lại thêm phần đáng yêu.

Đó đúng là bộ áo tắm mà anh chọn.

***

(1) Đại trí nhược ngu: Kẻ tài trí giả như ngu dốt, ý nói: Người có tài trí cao nhưng luôn khiêm tốn, không để lộ tài năng, vẻ ngoài biểu hiện ra giống như một người ngu dốt nhưng thực ra lại là người có trí tuệ phi phàm.

(2) Hõm (Hõm Venus ở nữ giới - Hõm Apollo ở nam giới): Hai chỗ lõm ở vị trí giữa thắt lưng, song song với cột sống. Những người có hõm thường được coi có sức khỏe sinh sản và sinh lý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.