Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 1




Cố Tĩnh Trạch sớm đã kêu người sắp xếp xong mọi thứ cho bà xã, an bài hành trình tới đảo Phuket, Thái Lan.

Lâm Triệt nói với Du Mẫn Mẫn là mình và người nhà muốn cùng nhau đi nghỉ phép. Du Mẫn Mẫn nhanh chóng đồng ý, còn hỏi cô đi chơi ở đâu.

Lâm Triệt liền nói:

- Cố Tĩnh Trạch nói Tết Trung Thu muốn đi đảo Phuket.

Du Mẫn Mẫn nói ở trong điện thoại:

- Nhìn xem tiệc của nhà người ta kìa, cả nhà đều cũng đi đảo Phuket luôn à.

Lâm Triệt nói:

- Đây cũng là lần đầu tiên em đi, em còn chưa có đến nhiều hải đảo lắm đâu.

Du Mẫn Mẫn nói:

- Được rồi, đi chơi vui vẻ. Cho em nghỉ ngơi một chút, gần đây em cũng vất vả rồi.

Lâm Triệt ở trên mạng tìm hiểu về đảo Phuket một chút, trông thật là xinh đẹp, ngay lập tức thấy cả người phấn chấn lên. Đúng là cô chưa từng đi đến những nơi quá xa, liền bắt đầu chuẩn bị thật tốt.

Ở trong phòng treo các loại áo tắm, quần áo, đem đồ đạc bày ra đầy một giường.

Lúc Cố Tĩnh Trạch đi vào nhìn thấy được, kinh ngạc đi tới.

- Em là muốn chuyển nhà sao, lấy tất cả đồ đạc đem ra ngoài làm cái gì?

Lâm Triệt ngẩng đầu nói:

- Chọn quần áo thôi, anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Lựa quần áo đem đi chơi?

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Tùy tiện lấy mấy cái đem theo cũng được, em lớn như vậy rồi còn gấp gáp làm cái gì?

- Đây lần đầu tiên tôi đi hải đảo chơi, lần đầu tiên đấy! Trước kia tôi cũng chưa bao giờ đi quá xa, đương nhiên sẽ không giống nhau. Ai nha, nghĩ tới liền cảm thấy vui vẻ.

Cố Tĩnh Trạch cạn lời:

- Thật ra đảo Phuket cũng ở gần, cũng không đặc biệt đến như vậy, có rất nhiều hải đảo còn tốt hơn.

Thấy Lâm Triệt hưng phấn như vậy, bỗng nhiên Cố Tĩnh Trạch hơi hối hận, không nên buột miệng thốt ra. Sớm biết như vậy, nên chọn một nơi thật tốt để mang cô đi chơi rồi.

Lâm Triệt nói:

- Đối với anh mà nói đương nhiên là không tốt, nhưng mà với tôi mà nói, đã rất không tệ rồi.

Lâm Triệt liếc nhìn đống quần áo rực rỡ muôn màu trên giường, liền nói:

- Trước kia trường chúng tôi đi chơi xuân còn muốn đi Thái Lan, sau đó về nhà tôi lại không dám nói với ba, ba tôi cũng mặc kệ. Tôi cũng không dám nói với dì, cho nên tôi cảm thấy thành phố lớn nhất tôi từng đi qua chính là thành phố S...

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sau này có cơ hội, tôi mang em đi ra ngoài đi dạo.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên

- Chắc là anh đã đi tới rất nhiều nơi trên thế giới ha.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ nghĩ, nói:

- Tuy là đi đến không ít nơi, nhưng mà cũng không phải đi chơi.

- Đều là đi công tác?

- Đúng vậy.

Lâm Triệt nói:

- Vậy thì cũng quá tốn kém. Có nhiều tiền như vậy, rõ ràng có thể đi chơi khắp thế giới. Xem ra tiền của anh kiếm ra thật không dễ dàng gì.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Đó là đương nhiên.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, cười cười, phục hồi tinh thần lại nhàn nhạt nói:

- Có thu hoạch thì phải có trả giá, đều ngang nhau cả. Tôi hưởng nhiều, nhất định cũng phải gánh vác nhiều. Còn có tới mấy vạn nhân viên, còn những cấp dưới làm việc với tôi, cả đời tôi phải vì bọn họ, phụ trách gia đình bọn họ, cũng muốn vì Cố gia mà phụ trách toàn bộ gia tộc.

Phụ trách việc hưng thịnh cùng suy yếu của gia tộc...

Lâm Triệt ngẫm lại cũng cảm thấy thật mệt mỏi.

Thật ra Cố Tĩnh Trạch cũng là con người, nhưng mà, ở trên vai anh có quá nhiều gánh nặng.

Cố Tĩnh Trạch phục hồi lại tinh thần, nhìn áo tắm trên giường của cô. Có đủ loại kiểu dáng, màu sắc tươi sáng.

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy hứng thú, cầm lấy một cái xem.

Lâm Triệt nhìn thấy anh cầm một bộ bikini thiếu vải, mặt đỏ lên, chạy nhanh tới đoạt lại, nói:

- Cái này là để mặc lúc đi bể bơi.

Cố Tĩnh Trạch cười cướp về:

- Cái này khá đẹp, mang theo đi.

Lâm Triệt nói:

- Không mang theo đâu, tôi mới không thèm mặc.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tại sao lại không thèm mặc, cái này trông cũng khá đẹp mà.

Lâm Triệt nói:

- Ơ kìa, tôi chọn quần áo mà anh xem cái gì, đi đi, đi ra ngoài.

Lâm Triệt nói, đi đến đẩy Cố Tĩnh Trạch ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch một phen kéo tay Lâm Triệt lại, không để cô lại đẩy nữa, trở tay lại cầm lấy bộ đồ nhỏ kia lên.

- Đương nhiên là tôi muốn chọn một vài cái rồi.

Anh đưa môi sát vào lỗ tai của Lâm Triệt, thấp giọng nói:

- Cuối cùng em vẫn phải mặc cho tôi xem, tôi muốn chọn một bộ tôi cảm thấy đẹp.

Mặt Lâm Triệt lại một lần nữa đỏ ửng lên.

Tuy rằng trong phòng chỉ có hai người, hoàn toàn không cần nói nhỏ nhự vậy, nhưng mà, anh cố tình dùng thanh âm thấp như vậy, để sát vào tai cô mà nói những lời như vậy.

Giống như tiếng violon trầm thấp, dễ nghe như vậy, còn mang theo ái muội nhè nhẹ.

Lâm Triệt vội đẩy Cố Tĩnh Trạch ra.

- Không cần phiền anh đâu, ai muốn mặc cho anh xem.

Cố Tĩnh Trạch:

- Nếu không em muốn mặc cho ai xem.

- Tôi… Tôi mặc cho chính mình xem không được à?

Cố Tĩnh Trạch cười cười, không hề quan tâm cô, chỉ là sau cùng nói với cô:

- Bộ đồ kia thật sự rất đẹp, em mặc vào nhất định rất hợp, mang theo đi, nghe lời tôi được không?

- Tôi sẽ không mang theo, sẽ không mang theo đâu!

Lâm Triệt vội vàng đẩy Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch buồn cười, đành phải đi ra ngoài trước.

Trong phòng, Lâm Triệt chậm rãi chọn những thứ muốn mang theo thật tốt, cuối cùng mắt dừng ở bộ bikini kia.

Giọng nói của Cố Tĩnh Trạch lúc này không tự chủ được quanh quẩn bên tai.

"Em mặc vào nhất định rất hợp…"

Dường như âm thanh giống như mang theo ma lực, làm Lâm Triệt không tự chủ được, liền cầm lấy quần áo kia tới, nhìn lại xem.

Anh thật sự cảm thấy cô mặc cái này sẽ đẹp?

Nghĩ nghĩ, trên mặt cũng hồng hồng. Nhưng mà cuối cùng, vẫn cầm bộ đồ, ném vào trong vali.

Ngày hôm sau, Cố gia đã chuẩn bị xong và tập trung sân bay, cả gia đình theo sau đi vào phòng nghỉ VIP của sân bay tư nhân.

Lúc Cố Tĩnh Trạch cùng Lâm Triệt đến, Mộ Vãn Tình đã ở đó, mang theo bảy cô tám dì (1) trong nhà, vừa nhìn thấy Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch thì nhanh chóng nghênh đón.

Hành lý sớm đã được người hầu mang vào, Mộ Vãn Tình lại đây kéo tay Lâm Triệt, nói:

- Ôi chao, sao nhìn con vẫn gầy như vậy. Thật là, ăn uống như thế nào mà lại không mập lên thế.

Lâm Triệt vội nói:

- Chủ yếu là do thể chất của con, con ăn rất nhiều mà.

Cố Tĩnh Trạch ở một bên cười nói:

- Đúng vậy, mẹ, cô ấy còn ăn nhiều hơn con, đáng tiếc đều ăn không trả tiền.

Lâm Triệt nói:

- Em ăn xong đều biến thành tinh hoa, không giống như anh, đều biến thành đống thịt mỡ, hừ.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Hửm, em cảm thấy anh rất béo sao?

- Chính anh là người nói trước mà.

Mộ Vãn Tình thấy hai người nói chuyện càng ngày càng tùy tiện, không khỏi cười cười theo.

Máy bay rất nhanh cũng chuẩn bị xong, đoàn người bước lên máy bay tư nhân của Cố gia. Mấy giờ sau, mới đến đảo Phuket.

Ở phía dưới, chủ nhân đảo Phuket đi ra đón tiếp khách quý Cố gia.

Lâm Triệt ngồi trên máy bay, nhìn đội ngũ đến chào mừng ở bên người, cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng mà ngẫm lại, Cố gia là đệ nhất đại gia tộc của nước C, có đãi ngộ như vậy, cũng là có thể hiểu được.

Lâm Triệt đứng ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc nói.

- Chúng ta cũng không phải chính thức đến đây viếng thăm, không cần chào đón náo nhiệt như vậy chứ.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Thật ra tôi không có thông báo cho bọn họ, nhưng mà đại khái chắc là bị bên này biết được. Đi thôi, chốc lát nữa là tới làng du lịch rồi, lúc đó liền sẽ không có người đi theo.

***

(1) Bảy cô tám dì: Mang theo họ hàng và người thân đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.