Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 11




Nhà họ Doãn. Hai vợ chồng Doãn Chính Đạc đưa tụi nhỏ về ăn cơm với người lớn trong nhà.

Vừa vào cổng đã nhìn thấy một chiếc xe khác, Doãn Chính Đạc nhíu mày, hẳn nhiên là mất hứng bởi cảnh tượng sắp diễn ra.

Lê Diệp cũng đoán được mang máng, cô theo anh cùng đi vào nhà.

Hi Hi đã quen nhà nên chạy một mạch đến chỗ cụ nội. Đô Đô thấy anh chạy đi nên cũng vẫy vẫy tay góp vui.

Nhìn thấy lũ trẻ đến, ông cụ vui sướng cười toe toét, một tay ôm Đoan Đoan, một tay không lập tức ôm lấy Hi Hi.

Hi Hi dụi đầu vào cụ rồi ngọt ngào nói, “Cụ ơi! Hi Hi nhớ cụ lắm!”

Rõ ràng là cứ hai ngày thằng nhóc lại đến quậy phá một lần, nói ra câu nhớ nhung này, kiểu gì cũng khiến người ta hoài nghi. Nhưng ông cụ nào đâu so đo chuyện này, có thể nhìn thấy thằng chắt này nhiều một chút khiến cho ông cảm thấy mình còn có thể sống thêm độ mười năm nữa không chừng.

Đoan Đoan thấy em trai xum xoe nên cũng ôm lấy cổ cụ, “Cụ ơi, con cũng nhớ cụ, Đoan Đoan nhớ cụ nhất!”

Hi Hi ghét nhất là bị người khác so bì, thằng bé ngồi thẳng dậy, “Em mới là nhớ cụ nhất!”

“Là chị!”

“Em!”

Hai đứa bé la hét ầm cả lên, làm cho ông cụ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ông thơm mỗi đứa một cái rồi nói, “Thương hết, thương hết, bảo bối nhà mình, cụ đều thương hết.”

Hai đứa nhóc nghịch ngợm ầm ĩ, Doãn Chính Đạc nhấc Hi Hi xuống, “Không được quấy cụ, nói con bao nhiêu lần rồi.”

Hi Hi mếu máo quay đầu gào lên, “Bà nội, bà nội ơi, cục cưng đến rồi đây!”. Nói xong, nó còn vỗ ngực mình, làm như sợ người khác không biết nó chính là “cục cưng” vậy.

Nhìn nó bướng bỉnh như vậy là đủ biết, bình thường lúc nó về nhà lớn này luôn được chiều chuộng, hiện giờ đang có xu hướng bất trị.

Trần Oanh đi từ trên tầng xuống, vừa nhìn thấy cháu trai đã mỉm cười hiền lành, còn giơ tay ra, “Hi Hi ra đây nào, từ xa đã nghe thấy con gọi bà rồi.”

Hi Hi lập tức lao vào lòng bà, được bà ôm hôn, thằng bé vô cùng khoái chí. Người lớn trong nhà cưng chiều nó, nó lại càng không biết sợ, thỉnh thoảng Doãn Chính Đạc nói nó vài câu là nó liền bảo sẽ đi mách bà nội và cụ nội, rõ ràng là cái vẻ cậy có người bao che. Thỉnh thoảng Lê Diệp cũng nhắc nhở nó, nhưng ngoài việc quậy phá nghịch ngợm ra thì nó chưa hề phạm lỗi gì quá đáng. Thật ra nó là một đứa trẻ hạnh phúc, có nhiều người yêu thương nên nó mới nghịch được như vậy. Đây cũng là điều Lê Diệp quý trọng nhất, cũng là điều khiến cô vui nhất, con cô có thể hưởng một tuổi thơ đầy đủ hơn mình.

Cùng theo Trần Oanh xuống là Doãn Kính Lam, trông chị ấy gầy đi nhiều. Gặp lại chị ấy, Lê Diệp không biết phản ứng thế nào. Theo sau hai người họ là kẻ mà hai vợ chồng cô đều không muốn gặp lại, Khang Đức Văn. Hắn cũng tiều tụy hẳn, so với trước đây thì như là hai người khác biệt. Ngoài vẻ gầy gò ra, gương mặt hắn trông còn xám xịt, tuy không để lộ ra vẻ nguy hiểm gì, nhưng Lê Diệp vẫn thấy được cảm giác đáng sợ từ trên người hắn. Cô không nói rõ ra được cái cảm giác ấy, hiện giờ hắn không có hành động gì, cô cũng không nên gán tội cho hắn. Doãn Kính Lam vẫn chưa ly hôn với hắn thì hắn vẫn là anh rể của Doãn Chính Đạc.

Doãn Chính Đạc không biết hôm nay họ cũng về, nếu biết trước, anh tuyệt đối sẽ không đưa cả nhà về đây.

Trần Oanh thấy anh cứ lừ lừ liền nói, “A Đạc, chị con với anh rể không báo trước với mẹ mà về đây. Bọn nó từ nước ngoài về chơi, bỏ lỡ lễ kỉ niệm công ty với đầy tháng Đô Đô rồi, sợ lâu không về làm mẹ với ông nhớ nên chúng nó về thăm nhà đấy.”

Nếu không phải vì nhớ Đoan Đoan và Doãn Kính Lam, Trần Oanh cũng không mong nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là Khang Đức Văn, chẳng ai ở đây chào đón hắn cả.

Doãn Chính Đạc không đáp lời, là anh nể mặt chị gái anh. Hồi Lê Thiên Tố còn sống, có lần kho hàng của công ty bị cháy dẫn đến tổn thất nghiêm trọng, trong sự việc đó chắc chắn có nội gián, anh vẫn điều tra suốt mà không có kết quả. Khang Đức Văn là kẻ tình nghi số một, tuy rằng không có bằng chứng cho thấy là hắn làm, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo là hắn không làm cả.

Bầu không khí trong nhà có phần bối rối, ông cụ cũng chẳng biết làm sao với những rắc rối giữa những đứa cháu, ông chỉ đành đứng dậy nói, “Thôi, vào ăn cơm đi, đừng có đứng đực ra đấy nữa.”

Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn. Doãn Chính Đạc vẫn tỉ mỉ để ý đến con và Lê Diệp như thường ngày. Vì có Khang Đức Văn nên mọi người không nói chuyện mấy, chẳng thể chuyện trò vui vẻ như xưa, ai nấy đều trầm mặc.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Doãn Chính Đạc định đưa vợ con về luôn, nhưng Hi Hi đang chơi với Đoan Đoan vui nên trốn tiệt trên tầng không chịu đi. Lê Diệp mềm lòng chiều nó, có Doãn Chính Đạc ở đây, cô chẳng có gì phải lo lắng cả.

Đô Đô có vẻ đã đói, thế nên cô bế con bé lên tầng cho nó bú. Đang lúc cô cho Đô Đô bú thì cánh cửa phòng bị đẩy ra. Cô nghĩ là Doãn Chính Đạc, vì đây là căn phòng của anh lúc còn ở nhà, người khác sẽ không tự tiện vào, vậy nên cô vẫn im lặng bế Đô Đô. Nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy có gì đó không bình thường, nếu là Doãn Chính Đạc, anh sẽ chẳng đứng yên ở cửa mà không nói tiếng nào. Cô quay đầu lại, hóa ra là Doãn Kính Lam.

Ánh mắt của chị ấy có vẻ tĩnh lặng, có chút uể oải, lại thêm phần đáng sợ. Lê Diệp vừa nhìn vào ánh mắt ấy đã thoáng giật mình.

Trước đây chị ấy có phần phách lối, ánh mắt luôn luôn tràn ngập vẻ kiêu kỳ, bởi khi đó, chị ấy là đại tiểu thư nhà họ Doãn, không ai sánh được. Còn hiện giờ, ánh mắt chị chỉ còn lại vẻ ai oán, thoạt nhìn như một bông hoa bách hợp đã héo rũ.

Doãn Kính Lam tiến lên hai bước, Lê Diệp liền bất giác đưa tay che đầu Đô Đô.

Doãn Kính Lam liếc nhìn đứa nhỏ mũm mĩm trong lòng cô, con bé đang mút sữa chùn chụt, chị ấy chợt thều thào, “Đoan Đoan ngày xưa cũng háu ăn như thế.”

Lê Diệp cũng biết mình phản ứng hơi quá, cô liền cười, “Đúng đấy ạ, anh trai con bé còn chẳng háu ăn bằng.”

Doãn Kính Lam nhìn đứa nhỏ một lúc rồi ánh mắt nâng lên, chuyển tới gương mặt Lê Diệp.

Chị ấy và Lê Diệp, dường như đã bị tráo đổi số phận cho nhau vậy. Trước đây, Lê Diệp là một đứa con hoang không đáng được nhắc tới, lay lắt đây đó, sống ở tận đáy xã hội. Còn Doãn Kính Lam, vẫn luôn là thiên kim tiểu thư được người người ngưỡng mộ. Vậy mà hiện tại, Lê Diệp một bước bay vút lên, toàn thân chói lòa ánh quang của người được cưng chiều, còn chị ấy, lúc nào soi gương cũng bị hình ảnh người đàn bà trầm uất dọa cho khiếp sợ. Đó là chuyện không công bằng, chị không thể thua một đứa như Lê Diệp, mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này vốn dĩ nên thuộc về chị. Nhìn Lê Diệp như vậy, chị chỉ cảm thấy như cô đang khoe mẽ với mình vậy.

Đô Đô cũng đã ăn no, Lê Diệp chỉnh lại áo rồi xoay con bé ra nhìn Doãn Kính Lam, “Đô Đô, đây là bác con này.”

Còn chưa liếc nhìn con bé lấy một cái, Doãn Kính Lam đã mở toang cửa chạy ra ngoài.

Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, trong lòng Lê Diệp thoáng có cảm giác không dễ chịu. Cô biết Doãn Kính Lam vẫn kiên trì sống cùng Khang Đức Văn vừa là vì tình cảm khi xưa khá sâu đậm, vừa là vì chị đã đâm lao nên phải theo lao, đã cố gắng đến giờ rồi thì sẽ không từ bỏ nữa, mà mỗi một bước đi thêm lại cần sự chịu đựng và dũng khí rất lớn, giống như kẻ đánh bạc lúc nào cũng sợ thua lỗ, vậy nên chỉ có thể đâm đầu đi tiếp.

Bên ngoài, tóm được Hi Hi, Doãn Chính Đạc lập tức trừng mắt, “Được rồi, cụ với bà nội còn phải đi nghỉ, con cứ chạy nhảy ầm ĩ thế này là cụ với bà ốm đấy.”

Hi Hi nghe hiểu, lập tức che miệng im bặt.

Thấy nó nghe lời, Doãn Chính Đạc liền bế nó lên phòng tìm Lê Diệp.

Ở phía bên kia, Khang Đức Văn cũng đang bế Đoan Đoan, nhìn thấy anh, hắn cười nói, “Thằng bé rất giống cậu, không ngờ mới đó mà cậu đã có hai đứa rồi.”

Doãn Chính Đạc liếc hắn một cái. Nhắc đến chuyện con cái, không biết trong lòng hắn có cảm giác gì. Hồi đó hắn làm bậy, anh cho người phế hắn, giờ hắn coi như một thằng đàn ông không toàn vẹn, chẳng thể sinh con đẻ cái được nữa. Trong lòng hắn ắt phải hiểu được thế nào là nhân quả, vậy mà còn có thể cười nói về đứa trẻ, thật ra, Doãn Chính Đạc vô cùng khâm phục sự điềm nhiên của hắn.

“Đoan Đoan, con phải nhường em, em nhỏ hơn con mà.”, Khang Đức Văn dạy con.

Hiển nhiên là Đoan Đoan không thích hắn, con bé còn chẳng nghiêm túc nghe lời hắn nói, cả người cứ giãy giụa đòi xuống.

Thấy con bé đến tội nghiệp, Doãn Chính Đạc liền vẫy tay, “Đoan Đoan, tối nay sang nhà cậu đi?”

Đương nhiên là Đoan Đoan cực kỳ vui sướng, trước đây nó vốn rất quýt cậu, mà giờ lại có em trai em gái chơi cùng, nó thích thú không để đâu cho hết, vội vàng giãy khỏi vòng tay Khang Đức Văn, “Cậu, bế!”

Khang Đức Văn mỉm cười nhìn con gái chạy sang với người khác, “Này, Đoan Đoan, đừng có bướng nhé, phải nghe lời cậu mợ đi ngủ sớm vào.”

Đoan Đoan chỉ ước gì không phải về nhà, con bé ôm chặt cổ Doãn Chính Đạc, còn chẳng thèm quay lại nhìn Khang Đức Văn.

Doãn Kính Lam tính cùng Khang Đức Văn ở lại vài ngày, nên chuyện Đoan Đoan về với Doãn Chính Đạc, chị không có ý kiến gì.

Sắp xếp ổn thỏa cho mấy đứa nhỏ xong, Doãn Chính Đạc lái xe về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.