Ta là Thực Sắc

Chương 1: Nghiệt chủng của ai?




Chương 8. Chạm trán lần hai – ai hơn ai.

Tất cả muông thú đã rời đi, nàng cũng cưỡi ngựa trở về phủ. Trên đường trở về, nàng vô tình nhìn thấy một đám đông tụ tập ở gần cầu. Nàng xuống ngựa chen vào giữa đám đông. Đứng giữa những tên đang cầm kiếm hênh hoang là một lão già chừng bảy mươi, lão đang cầm một đống táo trong tay hướng về tên mặc đồ đỏ cất lên thanh âm sợ sệt.

- Lý công tử, táo này do chính nhà lão trồng, sao người lại nói trong này có độc tố chứ?

Tên Lý công tử dùng cước bộ đá tung đống táo trên tay lão, miệng không ngừng chửi rủa.

- Ông chán sống rồi sao. Ta nói táo này có độc là có độc, ngày mai lão không được bán ở đây nữa, nếu ngày mai ta còn nhìn thấy lão ở đây thì coi chừng cái mạng của lão. Đi thôi!

Tên Lý công tử này là con của Lý viên ngoại, cậy thế nhà có tiền chuyên ăn hiếp kẻ nghèo hàn. “Hư! Dám ức hiếp kẻ yếu, hôm nay lão nương sẽ dạy cho ngươi một bài học!”. Nàng nhặt lên một trái táo ở dưới chân rồi ném thật mạnh vào giữa trán của hắn, một dòng máu tươi dòng dòng chảy trên mặt hắn. Đau quá hắn lấy tay ôm mặt rồi quay về phía nàng.

- Mẹ kiếp, đứa nào dám đánh bổn công tử.

Nàng hai tay chống hông bước ra trước mặt hắn chửi lớn.

- Là lão nương đây con.

Hắn một tay ôm trán một tay chỉ thẳng vào mặt nàng. Trên mặt hiện rõ bản chất lưu manh.

- Ngươi là ai? Có biết ta là ai không mà dám mạo phạm!

Nàng bước lên hất cằm chỉ thẳng mặt hắn, khiến xung đám đông xung quanh không khỏi xì xào “Tiểu cô nương này dám mạo phạm đến tên Lý công tử chắc chắn kết cục không hay. Thật tội nghiệp, còn trẻ như vậy….hazz”.

- Ngươi chán sống rồi hay sao mà dám hỏi ta là ai. Ta thích đánh thì đánh. Khôn hồn thì biến ngay, từ nay còn xuất hiện trước mặt lão nương nữa thì hãy coi chừng cái mạng của ngươi!

Nói xong nàng quay lưng bước đi, để mặc tên đó bơ ra ôm mặt. Khi chuẩn bị lên ngựa, một giọng nói quen quen cất lên khiến nàng quay lại.

- Chào cô nương, cô thật biết làm người khác tức giận. Ta và cô lại có duyên gặp mặt.

Lại cái tên ăn hại này, hôm nay thật xui xẻo gặp toàn chuyện không vui. Nàng quay mặt định bước đi thì hắn buông lời.

- Cô nương, ta và cô coi như là hữu duyên, cô nương có thể nói chuyện với ta một lát được không.

Trương Phi đứng bên cạnh suýt ngã ngửa. Lần đầu tiên hắn thấy hoàng thượng muốn trò chuyện cùng nữ nhân mà còn bị từ chối. Này để cho đám cung nữ thái giám trong cung biết được thì mất hết hình tượng.

Nàng trên lưng ngựa quay xuống nhìn hắn. Trên môi vẽ một nụ cười quỷ dị.

- Nếu đuổi kịp thì bổn cô nương sẽ nói chuyện cùng ngươi.

Nói xong nàng vung roi quất ngựa chạy về phía trước. Hắn thi triển khinh công đuổi theo sau. Trên phố một người một ngựa theo sát nhau khiến nhiều người đổ xô ra xem. Gần đến Xuân Mãn lâu, bỗng nhiên xuất hiện một đám binh lính cầm binh khí chặn đường, đứng giữa là tên mặc đồ đỏ chói lóa chết tiệt đó buộc nàng phải dừng ngựa. “Chết tiệt, lão nương đã tha cho ngươi một mạng rồi mà còn không biết điều, giờ lại còn dám chặn đường ta!”. Hắn đuổi theo sau thấy nàng xuống ngựa liền ngừng cước bộ tiến đến bên nàng.

- Cô nương không sao chứ?

Hắn chẳng biết vì sao lại hỏi nàng như vậy, chỉ biết nàng đã gây ấn tượng rất mạnh cho hắn ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng để lại cho hắn thật quen thuộc như đã quen từ trước.

Đôi mắt nàng lóe lên một tia nham hiểm, nàng nhìn hắn cười thầm trong lòng, ắt hẳn nàng đã nghĩ ra một kế hoạch độc đáo.

- Công tử, ta không sao, chẳng qua có chó chặn đường.

Tên họ Lý hùng hổ tiến lên trước, cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt nàng.

- Con tiện nhân này dám chửi bổn công tử là chó, người đâu bắt hai tên này về phủ cho ta.

Nàng tự nhủ trong lòng “ai sợ ai chứ” rồi tiến lên đạp vào ngực tên lính đầu tiên. Theo kế hoạch nàng giả vờ trúng đòn rồi ngã xuống đất làm vẻ mặt đau đớn. Hắn thấy vậy không khỏi đau lòng chạy đến bên nàng, một cơn tức giận đang bốc lên ngùn ngụt.

- Cô nương, cô không sao chứ?

Nàng ôm bụng nhăn nhó, ai nhìn vào cũng ngỡ như nàng sắp quy tiên đến nơi rồi. Khó khăn lắm mới mở miệng cất lời được.

- Công tử, ta không sao……chỉ là…. – rồi nàng giả vờ ngất đi.

Nhìn nữ nhân trong tay đã ngất đi cơn tức giận của hắn chính thức bùng nổ. Hắn đặt nàng tựa vào một gốc cây rồi xông thẳng vào đám bọn chúng. Lúc này nàng mới mở hờ hai con mắt ra để xem kịch. Một…hai…ba….hai mươi tên ngã gục chỉ trong vòng chưa đầy 1 phút. “Woa, cũng khá đấy, không phải đồ vô tích sự như ta nghĩ”.

Khi tất cả đã gục, nàng mới đứng dậy bước đến vỗ mạnh vai hắn.

- Sao ngươi dám đánh người, ngươi không sợ vi phạm vương pháp sao?

.

Hắn thấy nàng sắc mặt đã ổn lòng nhẹ đi một chút sau đó ra lời hỏi thăm.

- Cô nương khỏe chưa, có chỗ nào không ổn không?

Nàng thay đổi sắc mặt 180 độ so với ban nãy, nhìn thẳng mặt hắn quát lớn. Vẻ hoạt bát lanh lợi thường ngày đã được khôi phục hoàn toàn.

- Ngươi trù ta sao, ta thì làm sao có chuyện được.

- Không phải ban nãy cô nương….

- Ban nãy ta làm sao, ta chỉ giả vờ thua bọn chúng để phản công lại thôi, ngươi không nghe lùi một bước tiến hai bước sao, đúng là đồ dốt nát.

Hắn nắm chặt tay thành quyền. Từ trước tới giờ chưa có người nữ nhi nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Nàng tuyệt nhiên là kẻ đầu tiên!

- Ngươi! Mau theo ta đến gặp quan phủ. Ngươi phạm tội hành hung đánh người nhất định sẽ không thoát khỏi vương pháp.

Nói rồi nàng hung hăng cầm tay hắn kéo về phía công đường của tri phủ đại nhân. Hắn vẫn cứ giữ im lặng đi phía sau nàng. Đến nơi nàng buông tay hắn ra rồi gõ trống thật mạnh “Tùng!Tùng!Tùng!”

Tiếng trống vang lên khiến cả công đường nhốn nháo sau đó mới nhanh chóng xếp đội hình "Giờ này còn ai muốn đánh trống nữa chứ?". Trước mặt họ hiện ra một cảnh tượng hết sức huy hoàng, một nữ tử đang hùng hổ kéo theo một nam tử tướng mạo phải nói là ngọc thụ lâm phong. Đến giữa công đường nữ tử mới chịu buông tay nam tử ra, sau đó còn dám cả gan lớn tiếng trong công đường. Loạn thật rồi, lần đầu tiên họ bắt gặp một kẻ không biết trời cao đất dày là gì.

- Tri phủ đại nhân mau ra đây. Ta có chuyện cần người làm chủ.

“Tên đáng ghét, lần này lão nương sẽ dạy cho ngươi một bài học. Hư!"

Lúc này Vu tri phủ mới chỉnh sửa mũ áo bước lên công đường. Như thường lệ ông ta quét đôi mắt nhìn một lượt người đứng bên dưới để xem tướng tá họ ra sao, đến khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt hắn Vu tri phủ vội vàng lấy hai tay dụi mắt “Là ta nhìn nhầm sao người trước mặt chính là hoàng thượng mà”.

- Hoàng…..

Hắn liếc ánh mắt lạnh lùng ra hiệu khiến Vu tri phủ lạnh cả sống lưng. Nhìn thấy biểu hiện bất thường của tên đứng trên công đường cơ hồ cơn tức giận trong nàng càng thêm bùng cháy.

- Tri phủ đại nhân, ta tố tên này hành hung đánh dân lành. Tất cả hai mươi người.

- Người…….vị cô nương này nói thật chứ?

Hắn vẫn giữ thái độ im lặng nhìn Vu tri phủ gật đầu nhẹ một cái. Ai da, tình huống này thật là khó xử, nếu là người bình thường hẳn đã bị đánh cho 50 roi rồi giam đại lao nhưng người này là hoàng thượng đó nha. Vu tri phủ tay run run lấy vạt áo lau mồ hôi hột.

- Cô nương, người đã viết cáo trạng chưa? Nếu chưa có bản quan không thể xử án.

Nàng chớp chớp con mắt vẻ không thể tin nổi nhìn Vu tri phủ.

- Lý nào là vậy! hắn rõ ràng là phạm tội.

“Tiểu cô nương lại ương ngạnh thế nhỉ, cô không biết mình đang đắc tội với ai sao, chính là đương kim hoàng thượng của Phong Thiên quốc. Cô muốn chết cũng đừng kéo lão đi theo chứ….”

- Hazz…Cô nương, bản quan nhắc lại lần nữa, bản quan không tiếp nhận án nếu không có cáo trạng! người đâu bãi đường!

Vu tri phủ chỉ nói ngắn gọn rồi chuồn mất xác khỏi công đường. Nếu ở lại thêm một giây nữa thì ngày mai đừng nói là mũ ô sa mà ngay cả cái đầu cũng không còn dính trên cổ nữa.

Nàng hận! “Tên quan già chết tiệt, hôm nay nếu ta không xử lý hắn và ngươi ta thề sẽ không là Nhật Song Vương”.

Vừa bước ra tới cửa phủ nàng liền giả vờ ngã xuống ôm chặt chân hắn khóc lóc thảm thiết khiến mọi người xung quanh bu lại.

- Hu hu, số ta thật khổ. Sao chàng lỡ bỏ mẹ con thiếp để đến với ả kĩ nữ đó chứ. Tri phủ đại nhân sao lại phán thiếp tội không giữ gìn danh tiết, rõ ràng chàng mới là người phụ ta. Cả chàng và tri phủ đại nhân đều là lòng lang dạ thú – nàng xoa xoa tay lên bụng nước mắt vẫn không ngừng rơi – đứa con đáng thương tội nghiệp của ta, con còn chưa ra đời đã chịu nhiều bất hạnh như vậy, mẹ biết làm sao bây giờ….

Mọi người đứng xung quanh bàn tán, không ít người chửi rủa hắn “Nhìn mặt mũi sáng sủa vậy mà không bằng loài cầm thú, thật tội nghiệp cô nương kia”.

Hắn từ nãy đến giờ vẫn không không có phản ứng gì, “cô nương quả thật thú vị, được nếu cô nương muốn thì ta nhất định sẽ chơi cùng”.

Trước màn kịch của nàng, hắn không những không tức giận mà ngược lại còn hẹ nhàng bước đến bên nàng ôm nàng vào lòng.

- Nương tử, thật tội nghiệp cho nàng. Là vi phu không tốt vì mải lo kiếm tiền cho nàng và con mà để nàng mắc chứng bệnh tâm thần này. Hazz hôm qua đại phu nói nàng bị mắc chứng bệnh hoang tưởng hay đi gây rối lung tung. Lúc đầu ta cũng không tin nhưng hôm nay nàng lại dám chạy đến công đường tri phủ làm loạn thế này thì chắc chắn những lời đại phu nói là đúng rồi….mau, vi phu đưa nàng về nhà.

Hắn vừa nói vừa bế nàng nhấc bổng trên tay.

“Ngươi! Dám nói ta bị chứng hoang tưởng”. Nàng hận không thể một kiếm giết chết hắn ngay bây giờ. Đám đông dần dần tản ra “Thì ra là bị điên, thật tội nghiệp nam nhân này quá, đã phải làm lụng vất vả mà còn phải lo cho nương tử bị điên này. Cô ta cũng thật là, đã bị điên rồi mà còn không chịu ở nhà lại còn chạy đến công đường làm loạn nữa”.

Khi đám đông tan hẳn nàng mới thấy tư thế của nàng và hắn thật hết sức ám muội, hắn đang bưng nàng trên tay thật chặt, khoảng cách giữa hai người chỉ là lớp vải quần áo a.

- Ngươi! Mau thả ta xuống, đồ dê già!

Hắn đột ngột buông tay ra khiến nàng ngã mạnh xuống đất.

- Ai da! Ngã dập mông ta rồi, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc à.

Hắn lúc này mới nở nụ cười, khuôn mặt lạnh như băng cũng biến mất.

- Cô nương quá nặng, ta bưng mỏi tay rồi.

Nàng vừa xoa xoa cái mông vừa mới hôn đất, hướng hắn chửi lớn.

- Ngươi! Tên côn đồ hỗn đản, tên lòng lang dạ sói, ta…….

Nàng đang định nói tiếp thì thấy xe ngựa của cha nàng gần đi tới chỗ này, không được nàng không thể để cha thấy tình cảnh này. “Lần này ngươi may mắn, ta nhất định tìm ngươi trả thù!”

Thế là nàng nhanh chóng biến mất trước mặt hắn còn hắn thì mặt đơ ra chẳng hiểu sự tình gì.

Lúc này Trương Phi mới đuổi đến nơi.

- Thần cứu giá chậm trễ, mong hoàng thượng tha tội

- Ngươi hãy đuổi theo cô nương lúc nãy, điều tra cô ấy là ai, tiểu nữ nhà nào.

Hắn trong lòng tức tối “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”.

Xuân Mãn lâu.

- Lão đại, thời gian tới ngươi thay ta quản lý tất cả mọi chuyện của Nhật Song hội. Tiểu Thanh, Tiểu Yến sẽ theo ta vào cung. Cho người giám sát nhất cử nhất động của Sát Huyết sơn trang, khi nào có biến phái người bắn tín hiệu ở phía tây thành ta sẽ có mặt ngay lập tức.

………………………………………………………………………

Tear cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện. Tks........ ((0_0))!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.