Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 6: Tri Giai




246.

Lần phát bệnh này của Bạch tiên sinh đến quá đột ngột. Vì thế, Tang Bắc đã tình cờ để lại  dấu vết khi lái xe ra khỏi biệt thự. Không phải Bạch tiên sinh muốn giấu tin mình có bệnh, chỉ là ông vốn không muốn người khác thấy được mặt yếu đuối của mình, thế nên mới ngậm miệng không nói.

Tới tối hôm sau, Vương Kiệt mới nghe được tin Bạch tiên sinh nhập viện từ đám bạn của mình, hỏi bệnh gì thì người ta không nói.

Bạch tiên sinh vốn không thích bị chú ý, hơn nữa với cái thế lực phía sau, chỉ cần là người có đầu óc đều không dám trêu chọc ông. Vậy nên, đương nhiên không có người ăn nói linh tinh.

Vương Kiệt nghĩ: đây chính là cơ hội ngàn năm có một đây, hắn trầm tư một lát liền lái xe đến bệnh viện, không quên mua thêm một giỏ trái cây.

Hắn hỏi y tá phòng bệnh của Bạch tiên sinh, dường như y tá biết rất rõ về bệnh nhân này, Vương Kiệt vừa nói tên ông, cô liền chỉ luôn phòng cho.

Vương Kiệt còn cẩn thận hỏi y tá một câu: “Ông ấy bị bệnh gì thế?”

Ánh mắt y tá trở nên rất quái dị, cô nói: “Cứ đến đó anh sẽ biết.”

Vương Kiệt vừa cảm thấy khó hiểu vừa lên tầng. Phòng bệnh của Bạch tiên sinh ở tầng 4, nhìn trước cửa thang máy có đề ‘4F, khu bệnh tâm thần’, hắn chợt thấy hoảng hốt.

Chẳng lẽ Bạch tiên sinh mắc bệnh tâm thần?

Vương Kiệt thấp thỏm trước cửa phòng của Bạch tiên sinh, mãi vẫn không dám gõ.

Nhỡ… lúc hắn vào, Bạch tiên sinh lao đến như một kẻ điên thì sao? Nhỡ… Bạch tiên sinh không còn giống Bạch tiên sinh trong trí nhớ của mình thì thế nào?

Vương Kiệt cảm thấy rối quá đi thôi.

Bỗng nhiên, từ phòng bệnh có tiếng nói ‘Bạch tiên sinh, em đem táo đi rửa đã rồi hẵng ăn.’

Vương Kiệt giật mình, vội bỏ giỏ trái cây lại rồi chạy biến.

Trịnh Hòa mở cửa thì thấy một giỏ trái cây ở đấy, cậu quay đầu lại hỏi: “Bạch tiên sinh, sao ở đây lại có giỏ trái cây? Hay là phòng bệnh khác không đủ chỗ nên đem qua cho mình?”

Bạch tiên sinh nheo mắt, cười lạnh: “Là người khác cho tôi, em ném nó đi.”

“Ai cơ?” Trịnh Hòa nhìn hoa quả trong giỏ, tiếc rẻ, “Em thấy nó có vẻ đắt lắm, ném thật ạ?”

“Có bom đấy.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa sợ tới mức đá cả cái giỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Bạch tiên sinh chỉ định trêu cậu, nào ngờ Trịnh Hòa tin thật, ông cười khẽ.

247.

Lúc Trịnh Hòa rửa xong táo đem về phòng, cậu chợt sững lại khi thấy cảnh trước mặt.

Cửa chớp mở ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng, trời xanh mây trắng cùng người đang yên lặng đọc sách cạnh cửa sổ. Quả là một bức tranh an bình mà mỹ lệ.

Bạch tiên sinh ngẩng đầu, ánh mắt ông phản chiếu hình ảnh quả táo đỏ rực trên tay Trịnh Hòa.

“Về rồi.” Ông nói.

“Ừm… Vâng.” Mặt Trịnh Hòa đỏ bừng, cậu ngại ngùng đặt táo lên bàn, gãi chóp mũi.

Bạch tiên sinh liếc nhìn Trịnh Hòa, rồi lại chuyển tới quyển sách trên tay.

Thấy ông im lặng, cậu càng bối rối, cố gắng tìm ra đề tài mà nói: “Ngài đang đọc sách ạ?”

“Ừ.” Bạch tiên sinh gập sách lại để Trịnh Hòa xem bìa sách, “Quyển Đồi gió hú này tôi đã mở ra cả chục lần, nhưng lần nào cũng chưa đọc hết chương đầu tiên, em có biết vì sao không?”

Môi ông khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, nhìn về phía Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa lắc đầu.

“Tôi không thích Heathcliff, chỉ vì hận thù mà khiến người mình yêu là Catherine phải đau khổ, thực ngu xuẩn.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách.

Trịnh Hòa không biết tâm tình của Bạch tiên sinh  bây giờ ra sao, cậu vừa sợ nói sai, vừa sợ không nói trúng ý của ông, do dự mãi mới cười ngây ngô: “Chẳng phải giờ ông đang đọc được nó sao.”

“Đúng thế.” Bạch tiên sinh thò người ra, đặt tay lên cổ Trinh Hòa, kéo cậu lại gần, đặt môi mình lên môi cậu.

Trịnh Hòa nhắm mắt lại, miệng khẽ hé.

Đầu lưỡi của Bạch tiên sinh luồn vào khoang miệng cậu, xẹt qua răng nanh, hàm trên, cuốn lấy lưỡi cậu.

“Ưm… a…”

Nụ hôn này của Bạch tiên sinh không giống với những nụ hôn trước đó, thực dịu dàng, giống như một nghi thức thiêng liêng thánh khiết nào đó. Trịnh Hòa chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cậu thực mê mang, người đàn ông đó nhắm mắt lại, chỉ bờ mi dài cùng với nếp nhăn nơi khóe mắt ấy thôi cũng khiến cậu rung động.

Hai bờ môi tách nhau, một đường chỉ bạc tạo nên mối liên kết giữa đầu lưỡi của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh.

Trịnh Hòa hít sâu một hơi, bỗng nhiên cậu muốn hút thuốc, đưa tay xuống túi mới nhận ra quên mang theo.

Trong khi Trịnh Hòa tỏ rõ vẻ bối rối, Bạch tiên sinh lại vẫn bình tĩnh như thường, ông nhẹ giọng nói: “Trịnh Hòa, em có thích Đồi gió hú không?”

Trịnh Hòa phải mất mấy giây mới truyền được tín hiệu lên não rằng ông vừa nói gì, cậu khẽ nhíu mày: “Cũng tạm… em không thích đọc sách, mới chỉ xem phim thôi.”

“Vậy em có cảm nhận gì về Heathcliff?”

Trịnh Hòa nói rất thản nhiên: “Em thấy những hành vi của hắn thực bình thường, hắn thích Catherine, đương nhiên không thể chấp nhận sự thật rằng người yêu đã gả cho người khác, nếu em là Healthcliff, em cũng sẽ trả thù.”

“Vậy Catherine thì sao, em có thích cô ta không?” Bạch tiên sinh hỏi thật sự nghiêm túc.

Trịnh Hòa nổi da gà: “Chưa nói đến thích hay không, nhưng cô ấy chẳng phải nữ chính sao. Em không biết những người đồng tính luyến ái khác có giống thế không, nhưng em rất dễ bị nhập tâm vào phim, mỗi lần nhìn mấy nam chính tỏ vẻ thâm tình với nữ chính là em lại cảm thấy kỳ quái, em có thích phụ nữ đâu.”

“Thế sao,” Bạch tiên sinh vuốt ve bìa sách trong vô thức, “Em nói rằng em cảm thấy hành vi của Healthcliff rất bình thường…”

“Đương nhiên, cảm giác của mỗi người không giống nhau, tựa như ông thấy Healthcliff làm như thế là ngốc, em lại cho rằng rất hợp lý.” Trịnh Hòa vẫn nhớ lời Bạch tiên sinh nói khi nãy.

“Không, em nói đúng, vì yêu nên mới phải trả thủ.” Bạch tiên sinh nhìn thẳng vào Trịnh Hòa, ông nhẹ giọng nói, “Trịnh Hòa, giờ tôi đã hiểu được bóng ma trong lòng hắn, vậy nên, tôi muốn em biết, tôi…”

Trịnh Hòa đột nhiên hiểu được lời Bạch tiên sinh muốn nói, từ khi người đàn ông bắt đầu nói, cậu đã đổ mồ hôi lạnh, vậy nên, Trịnh Hòa vội vàng bịt miệng ông lại.

“Em biết mà, ngài không cần nói ra đâu.”

Trong mắt của Bạch tiên sinh ánh lên ý cười.

248.

Kịch bản của Oan gia ngõ hẹp cuối cùng cũng qua được vòng xét duyệt. Đạo diễn Hà còn cố tình gửi bản thảo vào hòm thư của Thành thiếu.

Thành thiếu thấy người ta đã gửi cả kịch bản, Trịnh Hòa không ký hợp đồng cũng không ổn, nhưng anh thật sự không dám đến chỗ Bạch tiên sinh đòi người. Chẳng biết đường nào mà lần.

Thành thiếu biết Bạch tiên sinh từ 6 năm trước. Khi đó, album của một nghệ sĩ dưới trướng anh có số lượng tiêu thụ vượt ngưỡng 50 vạn, vậy nên, lần đầu tiên, tên của Thành thiếu được xuất hiện trong bữa tiệc cuối năm của công ty. Thành thiếu đã giao thiệp với giới thượng lưu từ nhỏ nên lúc tham gia bữa tiệc này không khác gì cá gặp nước. Anh lợi dụng địa vị của cha mình, đặt quan hệ với mấy vị tai to mặt lớn trong giới này, có một vị thấy Thành thiếu còn trẻ, lại có tiềm năng, bèn giới thiệu anh với Bạch tiên sinh.

Nói thật, lần đầu thấy Bạch tiên sinh, anh không hề coi trọng người đàn ông này, bề ngoài quá mức nhã nhặn, chỉ nhìn là biết chỉ thuộc dạng gối thêu hoa.

Bạch tiên sinh cụng chén với Thành thiếu nói: “Chào cậu, tôi là Bạch Ân.”

“A, chào ngài, chào ngài.” Thành thiếu cười giả dối, nhấp một ngụm Champagne, dùng chén rượu che khuất mặt, đảo mắt nhìn quanh xem còn con cá nào không.

Bạch tiên sinh đương nhiên nhìn rõ thái độ lạnh nhạt của Thành thiếu. Bấy giờ, có một đạo diễn trẻ tới tìm ông, Thành thiếu nhân cơ hội đó, rời đi, bắt chuyện cùng người khác.

Năm đó, Bạch tiên sinh còn đang sủng ái Vinh thiếu. Sau bữa tiệc, ông mời cả công ty tới trung tâm giải trí của mình đi tăng 2, đến lúc đó Thành thiếu mới mơ hồ cảm thấy thân phận của người này có lẽ không tầm thường nhưng anh không để tâm lắm. Giờ cũng có lắm kẻ thiêu tiền mua tiếng lắm, biết đâu Bạch tiên sinh cũng chỉ là một trong số đó.

Người trong công ty đa phần là các nghệ sĩ. Các trai xinh gái đẹp vừa uống kha khá rượu ở bữa tiệc, giờ lại uống thêm, trong trạng thái say khướt như thế này, rất dễ không kiểm soát được bản thân. Thành thiếu sợ nghệ sĩ mới nổi nhà mình làm gì bất cẩn phải hầu tòa thì chết, ra hiệu một cái, hai người trộm đi ra cửa. Thành thiếu bảo vị nghệ sĩ đó đi trước, mình thì qua khu hút thuốc, hút gần nửa hộp mới về.

Nhưng chỉ trong một chốc đó, cảnh tượng trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Thành thiếu trợn mắt, há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt, không biết là nên ra hay nên vào.

Bạch tiên sinh uống không ít rượu, ánh mắt ông mê ly, dựa lưng vào sofa, nghe có tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Thành thiếu, sao không vào?”

Dưới ánh sáng lấp lóe của cặn phòng, Thành thiếu phải nhìn mãi mới nhận ra người đàn ông gợi cảm, bán khỏa thân đó là Bạch Ân.

“Ngài, ngài…” Thành thiếu ngồi bên cạnh Bạch tiên sinh, trong lòng thấp thỏm, miệng cứ há ra lại ngậm vào, mãi chẳng nói nổi một câu. Tim anh đập thình thịch, dường như chỉ cần một giây nữa thôi, máu sẽ hộc ra khỏi miệng. Nhìn gương mặt anh tuấn cùng cơ bụng săn chắc của ông, Thành thiếu thực sự không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình bây giờ. Giống như nàng công chúa ngây thơ vô tình mở ra chiếc hộp Pandora, sợ hãi khi bị bóng tối bao phủ.

Đúng vậy, Thành thiếu cảm thấy sợ.

Môi Bạch tiên sinh còn dính vài giọt rượu, ông đưa lưỡi ra liếm – Thành thiếu có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình đăm đăm: ghen tị, cừu hận.

Chết tiệt! Cái lão này muốn làm gì cơ chứ? Thành thiếu giận lên, uống ực cả chén rượu.

“Uống chậm thôi, chút nữa lại say. Cậu cũng chơi đi, yên tâm.” Bạch tiên sinh nghiêng người, dựa sâu vào sofa, người ta có thể thấy rõ phần hầu kết quyến rũ của ông, “Không kẻ nào dám vào trong đây phá đám.”

“Ha ha, tôi không thích chơi lắm.” Thành thiếu trả lời lấy lệ.

“Cậu còn trẻ, không cần phải sống như ông già thế chứ.”

Dường như Bạch tiên sinh gọi Thành thiếu đến chỉ để hỏi vài chuyện lặt vặt, hai người cứ nói chuyện câu được câu chăng mãi như vậy. Đột nhiên, Vinh thiếu lảo đảo chạy tới, rúc vào lòng Bạch tiên sinh.

“Sao em lại qua đây?” Bạch tiên sinh hỏi, có vẻ thân thiết.

Vinh thiếu không nói gì, càng ôm cứng lấy Bạch Ân.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi kéo lấy quần áo của Vinh thiếu, thấy kéo không được liền hét ầm lên: “Dám chơi dám chịu! Mày không dám hả?”

Thành thiếu nhíu mày, gã này toàn mùi rượu, hôi rình.

Bạch tiên sinh vỗ bả vai của Vinh thiếu, ý bảo cậu ta buông mình ra, hỏi: “Chuyện gì?”

Vinh thiếu bĩu môi, gương mặt đẹp đẽ, ‘sáng lạn’ lộ ra vẻ đáng thương: “Em chơi xúc xắc với hắn, họ nói, hai người nào đổ ra số cộng lại là 8 sẽ phải hôn lưỡi hai phút.”

“Rồi em thua?” Bạch tiên sinh cười khẽ.

Gã đàn ông say rượu kia không hề biết nguy hiểm đang tới, giục: “Đúng thế! Đừng nói linh tinh nữa, đưa lưỡi ra!”

Vinh thiếu thực tức giận, hô to: “Chơi thôi mà! Tôi không chơi nữa là được! Đừng hòng tôi hôn ông! Tự xem lại bản thân đi!!” nói xong, cậu quay qua, nép vào người Bạch tiên sinh, ra vẻ ngoan ngoãn: “Em không thích hắn, không phải gu của em.”

Thành thiếu cười tủm tỉm, anh muốn xem Bạch tiên sinh sẽ giải quyết thế nào, nào ngờ, ông nói: “A Vinh, dám chơi dám chịu, hắn nói đúng.”

“Sao ngài có thể như thế!” Vinh thiếu nhìn chăm chăm Bạch tiên sinh, vẻ mặt kinh ngạc.

“Nếu em đã chơi, em phải tuân thủ quy tắc.” Bạch tiên sinh lạnh lùng nói, “Hơn nữa, ta không phải phao cứu trợ cho em, đừng có chuyện gì cũng tới tìm ta.”

“Ngài sao thế! Bình thường ngài đâu có như vậy, em…” Vinh thiếu còn muốn nói gì nhưng gã kia không đợi được nữa, kéo bả vai Vinh thiếu, ép cậu hôn lưỡi.

Bạch tiên sinh ngồi đó, lẳng lặng nhìn cảnh ấy.

Hai phút sau, gã đàn ông say rượu đứng dậy, ợ một cái, quệt đi nước miếng bên miệng. Vinh thiếu thì ngồi yên trên đùi Bạch tiên sinh, sắp khóc đến nơi.

“Hôn xong rồi?” Giọng nói của Bạch tiên sinh vẫn dịu dàng như trước.

Gã kia lảo đảo vài bước, định đi.

Thành thiếu cho rằng mọi chuyện cứ thế là qua, cầm chén uống một ngụm, nhưng đúng lúc đó, Bạch tiên sinh giơ chân, đá thẳng vào giữa hai chân người đàn ông.

Gã đau quá, ngã khụy xuống đất, mặt vẫn không hiểu ra sao.

Bạch tiên sinh đi qua, dùng chân nghiến lấy chỗ người đàn ông đang dùng tay che. Ngụm rượu Thành thiếu đang ngậm trong miệng bị tiếng rên thê lương của người đàn ông chặn cứng, không nuốt nổi nữa.

“Ha ha…” Bạch tiên sinh cười nhẹ, cả hai chân đều đứng trên người của gã, ông ngồi xổm xuống, vỗ vỗ gương mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, hỏi: “Đau không?”

Hai mắt gã đã trắng dã.

“A Vinh, lại đây.” Bạch tiên sinh nói.

Vinh thiếu bị Bạch tiên sinh dọa, run rẩy đi tới, hai chân nhũn ra, suýt nữa thì quỳ xuống đất.

Bạch tiên sinh cầm lấy chén rượu Champagne đã hết trên bàn, đổ rượu mạnh vào, đưa cho Vinh thiếu: “Súc miệng, đừng nuốt.”

Vinh thiếu nghe theo, rượu cay xè mắt khiến gương mặt cậu ta đỏ lên.

Bạch tiên sinh cầm lấy chén rượu, lắc lắc, khiến nước miếng và rượu quyện lại với nhau, sau đó…

Ông vạch mí mắt của người đàn ông ra, đổ rượu vào.

Thành thiếu cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, ‘ưc’ một tiếng, ngụm rượu trong miệng đã nuốt được xuống, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại là muốn nôn ra.

Cả căn phòng không ai dám nói câu nào, tiếng người đàn ông rên rỉ át cả tiếng nhạc inh tai nhức óc, mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám lên cứu gã đàn ông vì say rượu mà làm chuyện ngu xuẩn kia.

Đổ sạch rượu trong chén rồi, Bạch tiên sinh còn úp cái chén đó lên ánh mắt đỏ bừng, đầy sợ tơ máu của gã, cười hỏi: “Này, cậu có nghĩ là con mắt này sẽ mù không?”

Người đàn ông đau đến nỗi chỉ có thể kêu rên, không trả lời.

Bạch tiên sinh nghiêng người, nhìn về phía Vinh thiếu: “Nói đi chứ.”

Bấy giờ Vinh thiếu mới biết Bạch tiên sinh hỏi mình: “Chắc… chắc là thế?”

Bạch tiên sinh cười nhẹ, dùng sức ấn xuống…

Máu từ hốc mắt người đàn ông phọt ra, nằm gọn trong chén Champagne.

Không biết từ lúc nào, nhạc đã tắt, mọi người ngừng thở, cả căn phòng chỉ có tiếng cười nhẹ quỷ dị của Bạch tiên sinh.

“A a a… A Vinh, đủ chưa?”

Gương mặt Vinh thiếu đẫm nước mắt, cậu gật đầu lia lịa: “Đủ, đủ…”

249.

Trịnh Hòa nhớ rõ lúc trước cậu nằm ở giường cho người thân, sao giờ đã cuộn tròn trong lòng Bạch tiên sinh rồi, cậu dùng mắt áng chừng khoảng cách giữa giường bệnh và giường cho người coi bệnh.

Chẳng nhẽ nửa đêm, cậu mộng du trèo lên giường của ông ấy? Trịnh Hòa sung sướng nghĩ vậy, cậu ghé lại gần tai người đàn ông, khẽ hát: “Vùng lên ~ hỡi các nô lệ ở thế gian! Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn! Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi…”

Hát đi hát lại vài lần, cuối cùng Bạch tiên sinh cũng chịu mở mắt.

“Sao em dậy sớm thế?” Giọng nói của Bạch tiên sinh lộ vẻ mệt mỏi.

“Hôm nay ông ra viện, chúng ta dậy sớm, kiểm tra xong rồi về nhà!”

“Vậy sao…” Bạch tiên sinh quàng tay qua lưng Trịnh Hòa, “Để tôi ôm em ngủ thêm một lát.”

“Sao thế được, lát nữa Tang Bắc sẽ tới đón chúng ta.”

Bạch tiên sinh lầu bầu: “Em biết hôm qua em đạp chăn mấy lần không? Mãi gần sáng tôi mới ngủ được.”

Trịnh Hòa chột dạ, phản bác đầy yếu ớt: “Sao lại thế, dáng ngủ của em hơi bị ngoan, cho em một sợi dây thừng em cũng có thể ngủ cả đêm như Tiểu Long Nữ.”

Bạch tiên sinh không đáp lời, Trịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ông đã ngủ lại rồi.

Trịnh Hòa giận, nhe răng ra hù ông, cậu trở mình, gác cả 2 chân 2 tay lên người Bạch tiên sinh, ông khẽ nhíu mày: “Em nặng quá.”

“He he.” Trịnh Hòa cười khúc khích, “Dậy thôi, về nhà rồi ngủ tiếp.”

250.

Mãi đến khi Bạch tiên sinh ra viện, Trịnh Hòa mới biết Tang Bắc đã xin phép Thành thiếu cho mình nghỉ 2 tuần. Trịnh Hòa thấy mình đúng là hổ thẹn với công ty, Thành thiếu tốn bao công để bồi dưỡng cậu, thế mà cậu lại làm việc theo cái kiểu ‘ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới’, không có trách nhiệm với công việc.

Bạch tiên sinh biết Trịnh Hòa đang băn khoăn điều gì, nói: “Chốc tôi với em qua công ty nói rõ mọi chuyện với Thành thiếu.”

“Ừm, vâng… Nhưng ngài đi cùng em làm gì?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu.

Bạch tiên sinh nhéo nhéo mũi Trịnh Hòa: “Ngốc ạ, em quên mối quan hệ của chúng ta sao?”

Trịnh Hòa quên mất chuyện này, trước cậu cảm thấy thân phận của mình rất khó nói, có người đàn ông nào lại chấp nhận hạ mình cơ chứ. Nhưng giờ, mọi chuyện giữa cậu và Bạch tiên sinh diễn ra rất tự nhiên, khiến cậu thường xuyên quên mất cái mối quan hệ kim chủ và tình nhân của hai người.

“Chậc chậc,” Trịnh Hòa tặc lưỡi, “Mãi tới giờ em mới có cảm giác được bao nuôi đấy, cảm giác có ô dù đúng là sung sướng!”

“Thế bình thường đầu em nghĩ gì thế?” Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa chọc cho cười hoài.

“Em nghĩ nhiều lắm, chẳng nhẽ ngài không thấy đầu em khá to sao? Bởi vì lượng dữ liệu quá khổng lồ, em cần một bộ não to hơn bình thường để thoát nhiệt.”

“Vậy tôi thì sao? Em dùng bao nhiêu phần để nghĩ đến tôi?” giọng nói của Bạch tiên sinh như là cợt nhả, nhưng Trịnh Hòa lại có cảm giác – ông đang hỏi rất nghiêm túc.

Trịnh Hòa dùng tay vẽ một khoảng tròn chừng bằng quả bóng đá lên không khí “Nếu não của em bằng này, ” cậu duỗi ngón út ra, nói “Em sẽ dùng bằng này để nghĩ về chuyện của mình.”

“Tôi chiếm bằng nào?” Bạch tiên sinh hỏi rất thản nhiên.

“Ông đoán đi~” Vẻ mặt của Trịnh Hòa thực nghịch ngợm.

Bạch tiên sinh rũ mi mắt: “Chẳng nhẽ chỉ bằng một ngón tay cái của em?”

Trịnh Hòa lay ngón cái: “Không đúng, không đúng!”

Bạch tiên sinh nhíu mày: “Tôi không muốn đoán.”

“Đoán đi mà.”

Bạch tiên sinh chuyển hướng, nhìn ra phía cửa sổ.

Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh giận, cậu có thể khẳng định, nãy Bạch tiên sinh hỏi rất nghiêm túc, vậy nên Trịnh Hòa cũng không cò cưa nữa:  “Phần còn lại đều nghĩ đến ông!” Nói xong, cậu ‘Òa’ một tiếng rồi lao thẳng vào lòng Bạch tiên sinh.

“Nhẹ thôi, xe hẹp như vậy, em không sợ bị cụng đầu à?” Bạch tiên sinh vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.