Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 15: Thích




291.

Trên đường về nhà, Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi: “Tạo hình của em hôm nay giống em hồi trẻ sao?”

“Ừm… dù sao cùng là khuôn mặt này, chắc là giống, nhưng mà khóe mắt hơi rủ quá, lúc hơn hai em không như thế.”

Bạch tiên sinh hừ nhẹ: “Năm nay em mới hai mươi chín phải không? Chưa già, vẫn còn tươi trẻ lắm, tôi thì khác.”

“Ai bảo, có ai sắp bốn mươi mà còn giữ sắc được như ông đâu.”

Bạch tiên sinh niết mặt Trịnh Hòa một chút: “Miệng ngọt thật.”

Trịnh Hòa đánh trống lảng, hỏi: “Đúng rồi, sao ông lại hỏi chuyện tạo hình của em?”

“Không có gì, nhìn thấy gương mặt đó lại đột nhiên nhớ ra, à… em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bao giờ không?”

Ánh mắt Trịnh Hòa cong lên, cười hạnh phúc. Cậu nhớ chứ, đó là lần đầu tiên cậu quyết định vì sự nghiệp mà bỏ qua tự tôn, trùng hợp thế nào lại gặp cái gã này.

Cậu nói: “Nhớ, ở tầng dưới của BEACHER, Vương Kiệt bảo em đi cất xe cho cậu ta, lúc em lên tầng ông còn hỏi cơ mà.”

Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không phải, lần đầu tiên tôi gặp em là ở Thanh Đảo. Hình như là đại hội thể dục thể thao gì đó. Em đứng trước tôi.”

Trịnh Hòa nhớ hồi học đại học cậu ở thành phố H cơ mà, sao lại tới Thanh Đảo tham gia đại hội thể dục thể thao làm gì? Hơn nữa, cậu cũng mới tới đó mấy lần: “Hay là ông nhận nhầm? Em tới Thanh Đảo tham gia đại hội thể dục thể thao làm gì, ông là ai mà em có thể muốn gặp là gặp chứ.”

Bạch tiên sinh cũng không nhớ chính xác được tỉ mỉ, dù sao cũng là chuyện của 7, 8 năm trước, nhưng góc mặt thanh tú đó chắc chắn ông không nhớ sai, vậy nên sau bao năm như thế, khi gặp lại ở BEACHER ông mới nhận ra cậu. Ông lắc đầu: “Không nhầm, người đó là em.”

Trịnh Hòa luôn tin tưởng chỉ số thông minh của Bạch tiên sinh, cậu nghĩ một chốc, trong lòng lại thấy ngọt ngào khó tả, mới cười trộm: “Lần đầu tiên thấy em, ông nghĩ gì thế?”

Bạch tiên sinh cười khổ: “Sao mà tôi nhớ được chứ.”

Trịnh Hòa miết miệng, bỗng nhiên, cậu quyết định hỏi điều mình vẫn thắc mắc bấy lâu: “Em… em hỏi ông chuyện này, sau cái lần đầu tiên gặp nhau ấy, sao ông lại cho em số thuê bao?”

Bạch tiên sinh không nói.

Trịnh Hòa chép chép miệng, miệng đắng ngắt.

Qua hồi lâu, Bạch tiên sinh mới tấp xe vào một bên, quay lại nhìn Trịnh Hòa, gương mặt bình thản lộ ra vài nét ngạc nhiên, ông hỏi: “Tôi đưa em số thuê bao sao?”

“Chẳng nhẽ ông không biết?”

“Nhiều số thế, sao tôi nhớ rõ từng cái được.” Lời của ông khiến trái tim cậu rung lên.

292.

Sự nghiệp giảm béo của Husky phá sản. Nó không chống đỡ được sức quyến rũ từ bánh quy.

Đương nhiên, nguyên nhân tất yếu là do nó phát hiện, người tình Schnauzer trong mộng của mình là chó đực.

Cậu chàng ghé vào cửa sổ, nhìn ổ chó dưới sân sau, nước mắt tràn mi.

Schnauzer liếc con chó ngố đã nhìn mình suốt một ngày, rồi lại đảo mắt sang chỗ khác.

Husky thấy Schnauzer nhìn qua, đuôi nguẫy nguẫy, nhưng nhớ lại nó là chó đực liền khựng lại, úp mặt xuống sàn buồn bã, đuôi quét qua quét lại.

Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa lên lầu, cậu bị giật mình, hô lớn, hai người nằm lăn trên giường, cười ha ha.

Trịnh Hòa rúc vào lòng Bạch tiên sinh, tình cờ liếc thấy chó ngố đang nằm quét sàn liền chỉ trỏ.

Bạch tiên sinh biết ngọn nguồn sự tình, ông kéo Trịnh Hòa qua, chỉ xuống ổ chó dưới tầng: “Em xem kìa.”

“Ui chao, nơi này cũng có chó?” Trịnh Hòa cười quái dị, “Chẳng nhẽ nó là tình nhân trong mộng của Husky nhà mình?”

“Đúng rồi,” Bạch tiên sinh nói, “Nhưng Husky buồn thế không phải vì nó thích con chó trắng đó, mà vì nó là chó đực.”

Trịnh Hòa thoạt tiên rất kinh ngạc, sau lại cười sặc sụa: “Há há há! Chó ngố đúng là ‘may mắn’! Thích chó cũng thích phải chó cùng giới tính! Nhân phẩm! Tuyệt đối là vấn đề về nhân phẩm! Ai, em thấy người ta nói thứ do đồng tính nuôi rồi cũng sẽ đồng tính, ông nói có chuẩn không?”

“Sao tôi biết được chứ.” Bạch tiên sinh thực sự không hiểu nổi mấy cái vấn đề kỳ lạ của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa cười một hồi mới nhận ra sự thật kinh hoàng: “Bạch tiên sinh, em với Husky ở chung lâu vậy, sao em không nhận ra mà ông lại biết chuyện này nhỉ? Chẳng nhẽ ông có khả năng nói chuyện với chó?”

Bạch tiên sinh nói ba phải: “Tôi cũng không biết, em hỏi nó đi.”

Trịnh Hòa nhất quyết không mắc mưu, cậu ghé sát vào Bạch tiên sinh, không để ông có cơ hội chạy trốn: “Ông phải nói cho em biết chứ, mấy lần rồi, cứ như là Husky nó hiểu lời ông nói ấy!”

“Ai biết được.” Bạch tiên sinh đáp rất thản nhiên.

Trịnh Hòa trợn trắng mắt.

293.

Vốn Trịnh Hòa tưởng Bạch tiên sinh nổi hứng lên thì mới đưa mình tới trường quay. Ai ngờ sáng hôm sau, ông quần áo chỉnh tề, xuống gara lấy xe, còn ngồi sẵn ở ghế lái.

“Ông xuống từ bao giờ thế?” Trịnh Hòa hỏi. Cậu nhớ rõ ràng trước lúc mình đi tắm, ông ấy còn đang ngồi ăn sáng.

Bạch tiên sinh mở cửa xe cho Trịnh Hòa: “Vừa mới, thấy em mặc quần áo, có vẻ như muốn ra ngoài liền xuống trước chờ.”

Trịnh Hòa chần chừ hỏi: “Ông muốn đưa em đi sao?”

Bạch tiên sinh gật đầu, chỉ vào mấy quyển sách trên ghế: “Tôi còn chuẩn bị trước sách để đọc nữa, hơn 10 quyển.”

“Vậy nghĩa là, từ giờ trở đi, ông đều đưa đón em à?” Trịnh Hòa hỏi, giọng run run.

Bạch tiên sinh gật đầu, ông ôm Trịnh Hòa vào xe, thì thầm bên tai cậu: “Đương nhiên rồi, Catherine của tôi.”

Mắt cậu đỏ hoe, toan nói gì đó rồi lại thôi.

Cậu không biết có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, nếu bãi đỗ xe không phải là nơi dễ có người xuất hiện, cậu nhất định sẽ bổ nhào vào lòng Bạch tiên sinh, tặng ông một nụ hôn nồng cháy.

Nếu người này không phải Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa sẽ nói: tôi là đàn ông, không phải phụ nữ, không cần phải đón đưa.

Trịnh Hòa ôm chặt lấy ông, bao tình cảm cuối cùng chỉ dồn vào một câu.

“Con mẹ nó! Đừng có… đừng có sến súa thế chứ?”

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu Trịnh Hòa: “Dù sao ở nhà tôi cũng không làm gì, chi bằng đi cùng em.”

Trịnh Hòa nhìn đăm đăm Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh cũng nhìn Trịnh Hòa.

Hai gương mặt ghé sát lại gần nhau.

Bờ môi quấn lấy.

294.

Nếu Bạch tiên sinh ở Trung Quốc, phần lớn sách trong thư phòng của ông đều là tiếng Anh, tiếng Nhật rồi Bồ Đào Nha gì gì đấy. Quyển duy nhất có Tiếng Trung là Từ điển Tiếng Trung. Nhưng nếu ở Nhật Bản, số sách đó lại là tiếng Anh hoặc tiếng Trung.

Trịnh Hòa vẫn thấy cái thói quen đặc thù này của Bạch tiên sinh thực kỳ quái. Nhớ hồi hai người vừa ở chung, Bạch tiên sinh đi họp, quên mang đĩa CD nên nhờ Trịnh Hòa vào thư phòng, gửi tài liệu qua cho ông.

Gửi xong xuôi, Trịnh Hòa không đi luôn mà ở lại ngắm nghía căn phòng hơn 50m2 này thêm chút, cửa sổ sát đất luôn được che bằng tấm mành lớn, ba giá sách lớn che kín hai mặt tường, ấn tượng nhất là khi quay lưng lại, sẽ thấy sau lưng lắp đặt 3 dàn máy tính.

Trịnh Hòa không dám mở máy tính của Bạch tiên sinh nên đi lại gần giá sách, lật bừa một quyển.

Tiếng Anh, cả quyển Trịnh Hòa chỉ nhận được 2 từ ‘is’ và ‘are’.

“Sách gì thế nhỉ?” Trịnh Hòa tò mò, vậy nên cậu lấy điện thoại ra dịch, gõ tiêu đề của cuốn sách vào, màn hình điện thoại hiển thị là: Tôi và ‘lần đầu’ của tôi.

Trịnh Hòa vốn bỉ bựa, vậy mà lúc này không liên tưởng bậy bạ gì, còn đang nghiêm túc đoán xem nội dung cuốn sách nói về gì. Lần đầu thành công? Lần đầu thất bại? Hay là lần đầu nhét đậu xanh vào lỗ mũi…

Trịnh Hòa gõ tên sách vào phần tìm kiếm, trong lòng mong mỏi search được cái nội dung đậm tính triết học của nó.

Tìm kiếm thành công, trên màn hình chỉ hiện lên một hàng chữ: 4 tiểu thuyết sắc tình nổi tiếng của Mỹ trong 10 năm gần đây.

Bạch tiên sinh… ông… Trịnh Hòa sửng sốt.

Cậu rất muốn răn dạy hành vi đồi trụy này của Bạch tiên sinh nên tải xuống bản.txt của Tôi và lần đầu của tôi, đọc sạch nó trong vòng hai tiếng… Trịnh Hòa nước mắt lưng tròng vì quá cảm động…

Vậy nên cậu quyết định đọc lại lần nữa!

Một đôi chân nhẹ nhàng đứng cạnh Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh ghé môi lại gần tai cậu: “Này!”

“Aaa!” Trịnh Hòa giật nảy người, quay lại nhìn căm phẫn, thấy người tới là ai mới vơi giận phân nửa, “Sao lại là ông chứ, ông về lúc nào thế?”

“Vừa về,” Bạch tiên sinh bật công tắc lên, cả thư phòng bừng sáng, “Sao không bật đèn?”

Trịnh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhận ra…

“Sao trời tối thế?”

“Em đọc gì mà trời tối cũng không biết?”

Bạch tiên sinh cầm quyển sách bên cạnh Trịnh Hòa lên xem.

“Ồ, ra thế, thấy thế nào, có thấy nhộn nhạo không?”

Trịnh Hòa thở dài: “Không, nhưng quyển sách này hay quá, đoạn nữ chính vì yêu mà sẵn sàng dâng hiến tất cả còn khiến em khóc.”

Bạch tiên sinh nhớ lại đoạn đó, cảm thấy không hiểu nổi: “Cảnh đó cảm động lắm à?”

“Cảm động thế còn gì! Ông không thấy tình yêu đó khiến người người hâm mộ sao?”

Bạch tiên sinh hừ lạnh: “Chỉ là hoóc môn lấn át lý trí thôi, hành động đó đúng là ngu xuẩn.”

Trịnh Hòa líu lưỡi: “Cứ như ông nói thì trên thế giới này, mọi người không thể kết hôn chắc?”

“Kết hôn với yêu không giống nhau,” Bạch tiên sinh đan hai ngón cái vào nhau, lại tách ra, “Giống như chúng ta, không thể kết hôn.”

Trịnh Hòa hiểu được ẩn ý của Bạch tiên sinh, hai mắt sáng lên: “Thế ý ông là chúng ta có tình yêu sao?”

Bạch tiên sinh vội vã đứng lên, “Tôi xuống tầng trước,” sau đó lại vội vã rời đi…

Vành tai ửng hồng.

Trịnh Hòa không thấy được phần tai của ông, nhún nhún vai rồi ôm di động đọc tiếp.



Nhớ lại đoạn đó, Trịnh Hòa cười trộm.

Bạch tiên sinh nhìn cậu qua gương hỏi: “Em cười gì thế?”

Trịnh Hòa chỉ vào số sách bên cạnh Bạch tiên sinh: “Trong số đó có Tôi và lần đầu của tôi không?”

Bạch tiên sinh không biết Trịnh Hòa lại lên cơn động kinh gì.

“Không, em muốn đọc à?”

Trịnh Hòa lại hớn hở: “Ông nên cầu cho ở trường quay không có người biết tiếng Anh, nếu để họ biết mấy cuốn sách của ông đều có nội dung như thế là hình tượng sụp đổ luôn đấy.”

“Thấy thì sao?” Bạch tiên sinh nói rất quang minh chính đại, “Sớm muộn gì cũng phải biết đến chuyện đó, coi như là xóa nạn mù chữ thôi.”

295.

Tới trường quay thử trang phục, Trịnh Hòa mới nghe được người khác nói, đạo diễn Hà đi Hồng Kông thảo luận với biên kịch.

Bạch tiên sinh vẫn ngồi chỗ hôm qua, sách đặt ngay ngắn trên bàn. Bàn đấy vốn là của A Long, cậu không dám đắc tội ông nên đành đau xót dọn đồ của mình vào túi nilon.

Cả phim Trịnh Hòa có tổng cộng 8 bộ quần áo, nhà tài trợ là một đại lý quần áo mới lên được hàng trên 300 NDT. Bọn họ rất tử tế với đoàn làm phim, với diễn viên thì còn tốt nữa. Đồ Trịnh Hòa từng mặc đều được phép lấy luôn, còn thêm 10 bộ đời thường được thiết kế riêng. Đổi lại, các diễn viên cần mặc một bộ nào đó trong số đó để nhiếp ảnh gia chụp ảnh quảng cáo.

Trịnh Hòa chọn một bộ âu phục trắng, ưỡn ngực bước ra khỏi phòng thay đồ, lướt qua lướt lại trước mặt Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh không nói gì, vẫn cắm đầu đọc sách.

Trịnh Hòa khụ một tiếng.

Bạch tiên sinh nhướn mày, vẫn nhìn vào sách: “Có gì nói đi.”

Trịnh Hòa xoay eo: “Ông xem này, xem sách tốt hơn xem em sao?”

“Thay đồ thôi mà, sao phải vui thế?”

Trịnh Hòa hơi giận: “ Em có phải ngu ngốc đâu! Thật là, một câu khen cũng không có! Biết vậy không để ông ngắm đầu tiên.”

Bạch tiên sinh đành dối lòng: “Em mặc gì chẳng đẹp, thật đấy, chứ bộ này cũng bình thường thôi.”

Trịnh Hòa vui vẻ xoay một vòng: “Cũng phải, người ta nói gì nhỉ, trời sinh đã đẹp rồi nên không cần phải cố gắng thêm, he he, này, ông có biết vì sao em mặc bộ này không?”

Bạch tiên sinh lắc đầu: “…Vì em thích màu trắng?”

Trịnh Hòa lắc lắc tay, tỏ vẻ sai rồi: “Không phải! Ông ngốc quá! Nhìn này, ông mặc vest xám, em mặc vest trắng, có xứng không?”

Bạch tiên sinh đúng là không chú ý tới điều  này, ông mặc vest là do thói quen, giống như sáng nào cũng dậy lúc 7h vậy.

“Em vì tôi nên mới chọn bộ này?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Đương nhiên,” Trịnh Hòa lấy di động ra, mở camera, “Vừa thấy bộ này em liền nhớ tới ông, dù sao cũng phải chụp một tấm của hai chúng ta chứ, có duyên thế cơ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.