Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ

Chương 29




Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thấy ai chuốc anh say bí tỉ, nhưng hôm nay say thật sao?

Lòe thiên hạ à?

Cậu thư ký không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác mách bảo cậu rằng lần say này của thị trưởng tuyệt đối không mang ý nghĩa say đơn thuần. Lần này anh say chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo rồi!

Đến sân bay, thư ký thì thầm: “Thị trưởng, đến sân bay rồi ạ.”

Tuy hai thành phố giáp nhau nhưng khoảng cách có phần hơi xa, lái xe đến đây cũng rất tốn thời gian nên để có thể tiết kiệm chút ít thời gian thì đi máy bay vẫn là nhanh hơn.

Hạ An Lan nhắm nghiền mắt có vẻ như ngủ thật rồi, lúc thư ký định gọi thêm lần nữa thì đột nhiên có điện thoại, cậu lập tức xuống xe. Nghe xong những lời trong điện thoại, mặt cậu liền biến sắc, tắt máy xong lập tức gọi Hạ An Lan dậy: “Thị trưởng, có chuyện rắc rối rồi, vẫn chưa bắt được ông cháu nhà họ Tằng, để bọn họ thoát rồi.”

Hạ An Lan chầm chậm mở mắt, hai con ngươi trừng lên: “Chạy thoát rồi ư?”

Trong lòng thư ký có chút lo lắng, cậu gật đầu: “Thông tin vừa mới nhận được, nhưng hiện tại có thể chắc chắn hắn ta chưa thể đào tẩu ra nước ngoài được, có lẽ là đang trốn đâu đó.”

“Nhà họ Tằng có như ngày hôm nay là cũng có phần công sức của lão già đó. Tên con trai ngu xuẩn của lão còn không bằng một nửa bố, để lão thoát cũng xem như gặp phải một cơn hoạn nạn. Anh lập tức thông báo xuống dưới, nghĩ cách tóm bằng được lão quyết không để lão trốn ra nước ngoài.”

Lão già đó chính là trụ cột của nhà họ Tằng, năm đó ngoài cha con nhà họ Tô hắn còn tranh chấp với nhiều người khác, không từ mọi thủ đoạn bỉ ổi mới làm cho nhà họ Tằng có chỗ đứng trên đất Tây Nam như ngày hôm nay.

Mấy năm nay, con trai cả của lão cũng lớn rồi, tuổi lão cũng không còn ít, dần dần lọt ra khỏi tầm ngắm của người khác, dường như không còn màng chính sự, sống những ngày tuổi già an nhàn của cán bộ về hưu.

Nhưng trên thực tế, người nhà lão lại không nghỉ lấy một ngày, con trai lão đứng ở ngoài sân khấu, lão lại trong cánh gà, thế nên cả cái đất Tây Nam thực tế vẫn do lão nắm quyền. Con trai lão cũng chỉ là một thằng bỏ đi.

“Vâng...”

Hạ An Lan đáp một cách lạnh lùng: “Nội trong hai ngày mà không tìm thấy, thì lấy con trai lão ra làm mồi nhử.”

“Dạ.”

“Đi thôi.”

...

Năm giờ chiều, máy bay chở Nhạc Bằng Trình hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.

Mười hai năm cách trở, cuối cùng hắn lại được đặt chân lên mảnh đất mà trong lòng vẫn hằng mong nhớ.

Đã bao năm trôi qua, lần trở về này trong lòng Nhạc Bằng Trình không khỏi bồi hồi xúc động, vừa bước xuống máy bay hắn liền hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Đinh Phù nói: “Mười hai năm trước, anh đã thề với lòng mình rằng anh sẽ quay về và nhất định khiến nhà họ Tô phải hối hận.”

Đinh Phù đứng cạnh bên gật đầu: “Vâng, em tin anh mà.”

“Anh sẽ lấy đi tất cả những thứ mà trước đây họ đã cướp đi từ tay anh, nhà họ Nhạc là của anh.” Trong mắt Nhạc Bằng Trình bừng lên ngọn lửa báo thù, giọng hắn đầy khí thế hào hùng cứ như là việc đoạt lấy nhà họ Nhạc dễ như trở bàn tay.

Đinh Phù ở bên cạnh không nói thêm gì cả, ả nắm chặt tay Nhạc Bằng Trình, gật đầu đáp: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Nhạc Bằng Trình cúi đầu nhìn cô ả, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phù, em yên tâm, đợi khi anh có được nhà họ Nhạc, chính trên mảnh đất này anh sẽ đường đường chính chính cưới em về làm phu nhân nhà họ Nhạc.”

Đinh Phù âu yếm nhìn gã đáp: “Anh biết mà, có làm phu nhân nhà họ Nhạc hay không đối với em đều không quan trọng. Em chỉ cần được ở bên anh là đủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.