Ta Là Người Hiện Đại

Chương 2




Edit: Yul Yuuki

Trinh Nương mệt nhọc suốt một ngày, lúc này đang quỳ gối trước mặt thân mẫu Tần di nương, nước mắt rưng rưng dập đầu:

Di nương, ta không đi, người là thân sinh mẫu thân của ta, đừng đuổi nữ nhi đi.

Tần di nương hai mắt đẫm lệ sương mù, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, quật cường nâng mu bàn tay lau đôi mắt, quay đầu không chịu nhận lời cầu xin của Trinh Nương, nói lời trái lương tâm:

Ngươi không cần ở trước mặt ta, khiến ta chướng mắt, đi đến bên người phu nhân hầu hạ đi, nàng coi trọng ngươi, phụ thân ngươi cất nhắc ngươi, ngươi phải nhớ rõ đại ân của bọn họ, đi thôi, trong bụng ta còn có...Ngươi... Trinh Nương, ngươi đi đi.

Di nương...

Trinh Nương nức nở lắc đầu, quỳ bò lên hai bước ôm đùi Tần thị:

Ta không muốn rời xa di nương, bên người mẫu thân đã có đại tỷ, Thất tỷ, còn di nương chỉ có một nữ nhi là ta mà thôi, ta...Ta không cần ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, là người hạ sinh ra ta mà.

Tần di nương bị nàng ôm chặt hai chân, nghe Trinh Nương khóc lóc nỉ non, thảm thiết bi thống, lòng của nàng giống như bị đao cắt rất khó chịu.

Nếu không có Trinh Nương nàng cũng không được như ngày hôm nay, liếc mắt thấy thân ảnh sau tấm bình phong, nhìn hình dáng này chắc là Mạnh lão gia.

Trinh Nương từng nói, nam nhân không thích nữ nhân bốc đồng, tuy nàng là thiếp, nhưng cũng có thể hiểu rõ đại cục, nàng không được luyến tiếc thân sinh nữ nhi, phải để Trinh Nương ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu mới có tiền đồ.

Tần di nương tâm địa cứng rắn, lau nước mắt, trào phúng nói:

Ngươi quả nhiên là hiếu thuận, muốn ta nhớ rõ ưu việt của ngươi, giống như lời phụ thân ngươi nói, khối thịt trong bụng ta mới là thứ ta có thể dựa vào, nếu có thể vì lão gia lúc tuổi già mà hạ sinh ra hài tử, cuộc đời này của ta đã thấy đủ.

Tần di nương không nhìn Trinh Nương nữa, mà nhẹ nhàng vỗ về bụng, thai nhi trong bụng là hài tử nàng coi trọng nhất.

Đại phu nói ta mang thai còn chưa ổn định, không thể tổn thương tinh thần, nếu ngươi hiếu thuận, thì mau rời đi đi, phụng dưỡng phu nhân cho thật tốt, mới xứng làm nữ nhi Mạnh gia.

- Di nương...

Trinh Nương đau đớn chảy nước mắt không ngừng, giọng nói tràn ngập bi thương, nghe rất thương tâm, Mạnh lão gia bước ra khỏi bình phong, thở dài nói:

Ngươi hãy đứng lên đi.

- Phụ thân, van cầu người hãy khuyên nhủ di nương, đừng bỏ ta.

( Yul: diễn kịch cấp độ max rồi >"<)

Trinh Nương quay người về hướng Mạnh lão gia dập đầu nói:

Van cầu phụ thân, dù ta không ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, vẫn sẽ hiếu thuận mẫu thân, phụ thân...ta luyến tiếc, không muốn rời xa di nương.

Mạnh lão gia đã gặp rất nhiều thứ nữ vì muốn ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu mà không từ thủ đoạn.

Hướng đến vinh hoa phú quý, nhân duyên tốt mà bày ra quỷ kế, rất hiếm người nào như Trinh Nương quyến luyến thân mẫu như vậy.

Nếu nàng thật lòng, Mạnh lão gia sẽ vui sướng, vì Trinh Nương là nữ nhi hiếu thuận, dù có cao gả cũng không quên gia mẫu.

Nếu là hư tình giả ý, làm ra vẻ, Mạnh lão gia cũng không có gì tiếc nuối, Trinh Nương là nữ nhi lợi hại.

Sau khi cao gả ở phu gia cũng cố địa vị, đối với Mạnh phủ có rất nhiều điểm tốt.

Mặc kệ là loại nào, đối với Mạnh gia cũng rất có lợi, Mạnh lão gia nâng Trinh Nương lên:

Ngươi hãy nghe ta nói, ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, được ghi vào gia phả là đích nữ, di nương ngươi cũng có thể yên tâm, đừng trách lòng dạ nàng hung ác, là nàng không muốn trì hoãn ngươi, Trinh Nương a, thân thể đại tỷ ngươi không tốt, vài vị huynh trưởng của ngươi lại không trông cậy được, sau này Mạnh gia sẽ trông cậy vào ngươi, ngươi không muốn vì vi phụ mà tẫn hiếu sao? Nuôi dưỡng ngươi là Mạnh gia, ngươi là tiểu thư Mạnh gia.

- Phụ thân...

Trinh Nương lau nước mắt:

Ta...ta...

- Ngươi là nữ nhi hiếu thuận, phụ thân biết, có thể vì mẫu thân ngươi mà thỉnh Bình thần y, nàng rất cảm kích ngươi, trước kia nàng cũng rất yêu thương ngươi, đối đãi với ngươi so với Huệ Nương còn thân cận hơn, là mẫu thân ngươi đề nghị ta ghi tạc ngươi làm đích nữ vào gia phả, nàng đang bị bệnh, đừng khiến nàng vì chuyện này mà lo lắng suy sụp thân thể.

- Di nương không có ta...Chiếu cố...Ta sợ...

Trinh Nương nói đứt quãng, nhưng cũng đủ để Mạnh lão gia hiểu rõ ràng, Mạnh lão gia nói:

Không chỉ có phụ thân chiếu cố di nương ngươi, mà tẩu tử ngươi cũng rất kính trọng nàng, nàng lại đang hoài cốt nhục của Mạnh gia, phụ thân nhất định không bỏ qua cho ai dám bắt nạt khi nhục nàng, ngươi trở thành đích nữ, vẫn có thể tẫn hiếu với di nương ngươi. Ngươi tốt, thì di nương ngươi cũng tốt.

Trinh Nương rưng rưng nước mắt gật đầu, nức nở nói:

Đa tạ mẫu thân yêu thương, đa tạ phụ thân ưu ái, nữ nhi nhất định sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt, sẽ không khiến người thất vọng.

Tốt, tốt, tốt.

Mạnh lão gia nói liền ba chữ tốt:

Qua hai ngày nữa là ngày hoàng đạo, sẽ mở từ đường đem ngươi ghi tạc vào gia phả làm đích nữ Mạnh gia, Mạnh gia tiểu thư thế nhân đều biết, nếu ngươi khiến Mạnh gia mất mặt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Mạnh lão gia nói lời cảnh cáo, thân thể Trinh nương run rẩy giống như bị lời của Mạnh lão gia dọa sợ hãi, nhưng giọng nói lại kiên quyết:

-Nữ nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến Mạnh gia, nếu làm ra chuyện có lỗi tới thanh danh Mạnh gia, không cần phụ thân ra tay, nữ nhi sẽ tự sát đổi lấy gia phong Mạnh gia, nữ nhi vĩnh viễn không quên ân dưỡng dục của Mạnh gia.

Mạnh lão gia vuốt chòm râu, vừa lòng gật đầu:

Ngươi đã mệt mỏi cả ngày, đi nghỉ ngơi đi.

Trinh Nương lưu luyến nhìn Tần di nương, phúc thân nói:

Phụ thân nghỉ ngơi, di nương nghỉ ngơi.

Trinh Nương ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu là kết cục đã định, nàng trở thành đích nữ, được ghi vào gia phả dòng chính nữ.

Tần thị là di nương, tuy nàng là thân mẫu của Trinh Nương, lúc này nàng cũng phải đứng lên né tránh, không dám nhận đủ lễ của Trinh Nương, Trinh Nương lại khóc lóc, Mạnh lão gia nói:

- Đi đi.

Trinh Nương cẩn thận bước đi, giống như không bỏ được Tần thị, giống như chờ đợi Mạnh lão gia thay đổi chủ ý, lề mề mới ra được tới cửa, Mạnh lão gia cũng chưa từng lên tiếng.

Trinh Nương đưa lưng về phía hắn, đứng yên bên cửa, đợi nửa chén trà nhỏ, cũng không nghe Mạnh lão gia lên tiếng, lúc này Trinh Nương mới rời khỏi sân viện của Tần di nương.

Trinh Nương.

Sau khi nàng hoàn toàn rời khỏi, Tần di nương bi thương khóc rống, gọi tên nàng:

Trinh Nương, Trinh Nương.

Mạnh lão gia đỡ cánh tay của Tần di nương, thở dài:

Sao ngươi tự làm khổ mình như vậy? Muốn nàng không thể an tâm sao?

- Tuy thiếp biết mình không được luyến tiếc nàng, nhưng lễ không thể bỏ, nàng là đích nữ, sao thiếp có thể nhận đủ lễ của nàng? Lão gia...lão gia...

Tần di nương khóc rống giống như ruột gan đứt từng khúc.

nhưng nàng biết giữ đại cục, tấm lòng từ mẫu, lại biết tuân thủ lễ giáo, khiến cho lão gia càng thương xót Tần di nương nhiều hơn.

Cẩn thận nhi tử trong bụng ngươi, Trinh Nương chỉ lấy danh phận ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, nàng là thân sinh nữ nhi của ngươi, ai cũng không đoạt được nàng.

Tần di nương khóc lóc trong lòng Mạnh lão gia, nức nở nói:

-Vì tốt cho Trinh Nương, vì tốt cho Mạnh gia, vì lão gia, dù có lấy tính mạng của thiếp, thì thiếp cũng cam lòng

Mạnh lão gia cảm thấy xúc động, Tần di nương dùng biểu hiện hoàn mỹ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Mạnh lão gia.

Dù sau này Mạnh lão gia lại nạp thiếp, hoặc là sủng ái ai, thì Tần di nương vẫn là ái thiếp mà hắn coi trọng nhất, dù là Lâm thị đang dưỡng bệnh cũng không thể làm đối thủ của Tần di nương.

Tần di nương vẫn mong Lâm thị có thể sống sót, nàng không chết, Mạnh lão gia không có cách nào thú kế thê.

Cũng vì Lâm thị dung túng Huệ Nương để nàng cùng Dương gia tam lang có tư tình, châm ngòi đám thứ tử, bạc đãi thứ nữ, ở trong lòng Mạnh lão gia địa vị của nàng đã xuống dốc không phanh.

Một khi Nhàn Nương chết bệnh, Trinh Nương gả vào Nhữ Dương vương phủ, không còn kẻ nào có thể uy hiếp địa vị của Tần di nương.

Nàng cũng không lo lắng Trinh Nương có được Nhữ Dương vương sủng ái thương tiếc hay không.

Trinh Nương có cũng được mà không có cũng không sao, nếu nàng không lợi hại, sao Mạnh lão lại muốn đem Trinh Nương ghi tạc dưới danh nghĩa Lâm thị?

Nàng tranh thủ tình cảm thủ đoạn là Trinh Nương dạy, Trinh Nương sao có thể thất bại? Tần di nương nằm ở bên người Mạnh lão gia.

Có nữ nhi không chịu thua kém, lại sắp có thêm nhi tử, sau này Tần di nương sẽ trôi qua những ngày tốt lắm.

Giống như Trinh Nương đã nói, nhi tử không cần tranh Mạnh phủ, con đường làm quan của hắn sau này so với người khác còn tiến xa hơn, sẽ khiến những người khác ngưỡng mộ.

Không chừng còn có thể đem về cho nàng chức cáo mệnh phu nhân, thì Tần di nương có nằm mơ cũng cười mà tỉnh dậy.

Trinh Nương trở về tú lâu, một ngày này nàng trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã cùng Nhàn Nương nói chuyện.

Lúc này Trinh Nương càng kiên định cái ý niệm trong đầu, uống một ngụm trà nóng.

Trinh Nương cầm chén trà ấm áp, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đến thất thần, đến khi nước trà lạnh, Trinh Nương mới than nhẹ một tiếng:

Cứ như vậy đi, ta cũng mệt mỏi.

Qua hai ngày, Mạnh gia mở từ đường, Trinh Nương mặc một thân nguyệt bạch, tóc vấn sơ song kế.

Lần đầu tiên đi vào từ đường Mạnh gia, ở trước bài vị tổ tông Mạnh gia, có các trưởng bối Mạnh gia chứng kiến, làm lễ bái tổ tông Mạnh gia.

Mạnh lão gia lấy gia phả xuống, hạ nhân đã sớm mài mực, Mạnh lão gia cầm bút tự mình viết bên dưới tên của Lâm thị, kế bên Nhàn Nương, Huệ Nương viết thêm hai chữ Trinh Nương.

Trinh Nương vẫn trầm tĩnh quỳ gối, không vui không buồn, không giận không tham, bình tĩnh trầm ổn giống như chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Trưởng bối Mạnh gia cảm thấy nàng có thể trở thành đích nữ, quả nhiên không phải là người tầm thường.

#####

An Bình hầu phủ

Nhu Nương đến từ đường, sau khi nhìn Trinh Nương trở thành đích nữ, trở về phủ lại nhìn thấy Yên Nhiên ủ rũ thất vọng nói:

Giả không thành thật được, thật không thể giả được, trừ phi Trinh Nương có chỗ dựa vững chắc, nếu không ở yến hội xã giao, danh môn đích nữ sao có thể nguyện ý quan tâm một cái giả đích nữ? Mà thứ nữ chỉ biết hâm mộ nàng, còn danh môn chủ mẫu phu nhân...Yên Nhiên có nhớ những người có thể ngồi an ổn ở vị trí phu nhân danh gia vọng tộc đều là người không đơn giản, Trinh Nương có phải dùng thủ đoạn hay không, dù không tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ đoán được mấy phần.

Cảm xúc uể oải ưu tư của Yên Nhiên đều biến mất, tuy nàng không thành công ngăn cản Trinh Nương trở thành đích nữ, nhưng nàng cũng có thu hoạch.

Trong phòng nàng còn có thiếp mời của An Ninh công chúa đưa tới, là An Ninh công chúa tự tay viết.

Kiếp trước Trinh Nương cũng từng nhận được, khiến nàng hâm mộ không thôi, Trinh Nương cố ý dẫn nàng theo, lúc đó nàng còn rất cảm kích Trinh Nương.

Lúc này cẩn thận nghĩ lại, có nàng hành sự lỗ mãng, mới có Trinh nương yên lặng bình tĩnh.

An Ninh công chúa chỉ mời Trinh Nương, nàng còn đi theo đến phủ công chúa, tính là cái gì đâu?

Có lẽ kiếp trước Trinh Nương không nghĩ như vậy, có lẽ nàng không có ý xấu, nhưng Yên Nhiên cả đời bị giáo huấn.

Nên kiếp này phải đem nàng phá hư một chút, có như vậy nàng mới không bị Trinh Nương lợi dụng.

Trinh Nương đã trở thành đích nữ, nhưng không có An Ninh công chúa, nàng ở trong kinh thành khuê tú nửa bước cũng khó đi.

Người có gan khiêu chiến quy củ sẽ bị trừng phạt, đích thứ chi đạo truyền thừa mấy nghìn năm, giả sao có thể biến thành thật.

Nếu Trinh Nương không biểu hiện tốt, thì nàng vĩnh viễn cũng không được thừa nhận.

Dù Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh thương tiếc nàng hơn nữa, sẽ có năng lực thay thế Trinh Nương kết giao với đám mệnh phụ phu nhân sao?

Có thể vì quyền thế của Nhữ Dương vương phủ mà có người nịnh hót Trinh Nương, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Yên Nhiên nắm chặt tay thành đấm, không chỉ có biểu ca muốn cường mạnh, mà nàng cũng như thế.

Mặc kệ biểu tẩu có phải là Văn tiểu thư hay không, cũng mặc kệ nàng có thể ngăn chặn được Trinh Nương hay không.

Thì Yên Nhiên vẫn có thể đè ép trên đầu Trinh Nương, kiêu căng không phải kiêu ngạo, muốn giống Nhàn Nương khiến cho người bên ngoài tâm phục khẩu phục, Yên Nhiên còn phải tận tâm trả giá nhiều lắm.

Nhu Nương gọi lại Yên Nhiên:

- Ngươi đang định đi đâu vậy?

- Hoa một bức liên hoa, làm lễ vật bái phỏng công chúa.

Ngươi họa tốt?

Nhu Nương cười hỏi, Yên Nhiên trả lời:

Nữ nhi sẽ làm cho An Ninh công chúa nhìn thấy nữ nhi là thật lòng, họa tốt hay không cũng không quan trọng, dù nữ nhi có cố gắng cả đời cũng không họa tốt được, nhưng nàng sẽ cảm nhận được tâm ý của nữ nhi, biết đâu An Ninh công chúa còn có thể chỉ điểm một hai.

Nhu Nương vừa lòng nhìn Yên Nhiên rời đi, nữ nhi so với trước kia càng hiểu chuyện hơn, nàng sẽ dạy dỗ Yên Nhiên nhiều hơn.

Trước kia nàng nghĩ sai rồi, nàng không thể che chở Yên Nhiên cả đời, con đường của nàng cần chính nàng bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.