Ta Là Người Hiện Đại

Chương 15




Editor: ChieuNinh

"Bạch đại nhân nói, nó tìm giúp ta một chủ nhân cực kỳ lợi hại, là ngươi sao? Lúc Bạch đại nhân giúp ta biến hóa đã nói qua, sau này chủ nhân của ta chắc chắn sẽ là người lợi hại nhất của lục giới, chủ nhân, ngươi thật sự lợi hại như vậy sao?" Đóa hoa đơn thuần nào đó liền dễ dàng bán đứng Lão Bạch như vậy, thật lâu về sau, khi Lão Bạch biết rõ chuyện này, đóa hoa đã không còn đơn thuần như vậy bị nó ném vào bên trong mực nước ngâm trọn vẹn ba ngày, ngay cả lá cây cũng biến thành màu đen.

Bạch đại nhân! Dạ Thất Thất suy nghĩ chắc là Lão Bạch, chỉ có Lão Bạch lai lịch thần bí mới có thể giúp nó hóa hình.

Nhưng mà, người lợi hại nhất lục giới, lại là chuyện gì xảy ra?

Lão Bạch khoác lác cũng không viết nháp sao? Cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.

Trong nội tâm Dạ Thất Thất cười lạnh, nhưng mà nghĩ lại, nếu Lão Bạch đã nguyện ý tiêu phí tâm tư giúp đóa hoa này biến hóa, còn biên ra lời nói dối lừa gạt nó như thế. Dựa theo cá tính lười biếng không lợi không dậy sớm của Lão Bạch mà nói, chắc chắn không phải chỉ bởi vì nguyên nhân nhìn nó thuận mắt, đóa hoa này, khẳng định không phải đơn giản như vẻ bên ngoài như vậy.

"Ngươi tên là gì?" Dạ Thất Thất quyết định trước yên lặng theo dõi kỳ biến, quan sát một phen rồi mới kết luận.

"Chủ nhân, ta gọi Hồng Hồng, Bạch đại nhân lấy tên giúp ta, có phải rất êm tai hay không? Hồng Hồng thật thích cái tên này, Bạch đại nhân thật lợi hại, chủ nhân, về sau Hồng Hồng còn có thể nhìn thấy Bạch đại nhân không?" Hồng Hồng, cũng chính là đóa hoa hồng chói mắt nói như vậy, trong ánh mắt trong miệng nó tràn đầy sùng bái với Bạch đại nhân của nó.

Dạ Thất Thất nâng trán, thì ra đây là một fan hâm mộ, đây là người hâm mộ của Lão Bạch đó!

"Hồng Hồng, ngươi ngoại trừ nuôi dưỡng linh dược, còn có thể làm cái gì? Ngươi từ từ nói với ta, về sau ngươi sẽ đi theo ta, ta cũng muốn biết ngươi có bản lãnh gì, có thể chứ?" Bằng hiểu biết của nàng đối với Lão Bạch, nếu không phải là có đầy đủ giá trị, nó không thể nào lãng phí nhiều thời gian như vậy ở trên người Hồng Hồng, trong chuyện này, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.

Mà nhân tố đơn giản nhất nói trắng ra chính là bản thân Hồng Hồng.

"Không có, Hồng Hồng sẽ dưỡng linh dược, cái khác cái gì cũng không biết, chủ nhân ngàn vạn đừng ghét bỏ Hồng Hồng, Hồng Hồng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chủ nhân không cần đuổi Hồng Hồng đi..."

Đóa hoa hồng biểu tượng cho Hồng Hồng lắc tới lắc lui ở trên đầu nó, nước mắt quay vòng, gấp đến độ nhảy tới nhảy lui, Dạ Thất Thất cũng lo lắng đóa hoa hồng của nó sẽ rớt xuống.

"Ta sẽ không đuổi ngươi đi, Hồng Hồng ngươi đừng kích động, ngươi yên tĩnh một chút trước đi..." Dạ Thất Thất mất đi khí lực thật lớn mới lấy được Hồng Hồng từ trên đầu mình xuống, nhìn vẻ mặt ủy khuất của nó, nàng cũng không cách nào cáu kỉnh được.

"Hồng Hồng, ở đây có linh dược gì? Ngươi tới nói với ta, vừa vặn ta cần một chút linh dược, không biết ngươi có thể lấy từ Linh Dược Điền ra không?" Dạ Thất Thất vội vàng tìm đề tài dời đi sự chú ý của Hồng Hồng, chỉ vào khối Linh Dược Điền phát ra nồng nặc mùi thơm nói ra.

"Chủ nhân muốn linh dược hả." Hồng Hồng cười tủm tỉm nhảy lên nhảy lên chạy tới, chỉ vào một khối Linh Dược Điền lớn vui sướng hài lòng nói: "Tất cả những thứ linh dược này đều là của chủ nhân, chủ nhân thích có thể tùy tiện dùng nha!"

"Tốt, Hồng Hồng thực ngoan ngoãn." Dạ Thất Thất đưa tay sờ cánh hoa Hồng Hồng, lại bị nó oa hu há mồm cắn một cái, đầu ngón tay cảm giác được đau đớn nhàn nhạt.

Tiếp theo, Dạ Thất Thất trông thấy trên người Hồng Hồng bật ra một ký hiệu hình hoa, một giọt chất lỏng màu xanh biếc từ trong cánh hoa đỏ hồng bay ra ngoài, nhập vào mi tâm của nàng.

Trong một thoáng, tinh thần lực khổng lồ lấp kín linh hồn Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất không hề đề phòng, trong nháy mắt cảm giác đầu óc choáng váng, ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp ngã xuống mất đi ý thức.

...

Dạ Thất Thất tỉnh lại lần nữa, thân đang ở trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lắc lư làm cho nàng có chút đầu váng mắt hoa.

"Đây, chẳng lẽ là..." Đáy lòng Dạ Thất Thất dâng lên một cơn phẫn nộ, vén rèm xe ngựa lên, quả nhiên nhìn thấy đám người Thủy Kiêu đang cưỡi trên lưng Long Mã ở phía trước, người canh giữ nàng ở bên cạnh xe ngựa cũng nhìn nàng, lập tức đã có người đi theo Thủy Vô Nhai bẩm báo chuyện nàng tỉnh lại.

"Giỏi cho ngươi Thủy Vô Nhai, thật hèn hạ!" Trong nội tâm Dạ Thất Thất thật sự nổi giận, không nghĩ tới Thủy Vô Nhai sẽ dùng đến loại biện pháp hèn hạ này cưỡng chế mang nàng theo đồng hành. Còn có một chuyện để cho nàng cảm thấy kỳ quái - - nàng còn nhớ rõ ràng mình đang ở trong không gian cùng Hồng Hồng lập khế ước, sau đó không chịu nổi tinh thần lực cường đại kia đột nhiên xuất hiện mới té xỉu, tại sao khi tỉnh lại liền xuất hiện tại nơi này?

Chẳng lẽ Thủy gia có người nhìn thấu thế thân của nàng, cưỡng chế đột phá không gian của nàng dẫn nàng lên đường hay sao?

Khả năng này thực sự cực kỳ bé nhỏ, đến ngay cả bản thân Dạ Thất Thất cũng không thể bị thuyết phục.

Trời sinh voi sinh cỏ!

Nếu như sự tình đã đến trình độ này, lúc này Dạ Thất Thất quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn một chút đến cùng Thủy Vô Nhai muốn làm cái gì? Đồng thời, nàng cũng bắt đầu dùng ý niệm câu thông cùng Hồng Hồng, nàng cũng hết sức kinh ngạc đối với chuyện vì sao mình ở dưới tình huống vô ý thức lại có thể rời khỏi không gian.

Hoa nở hai đầu, mỗi nơi một cành.

Thủy Vô Nhai ngồi ở trong xa liễn do hai con Địa Long kéo, nghe thị vệ bẩm báo chuyện Thủy Đình tỉnh lại, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.

"Ừ, ta biết rõ, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, có bất kỳ dị trạng nào phải bẩm báo ngay lập tức." Thủy Vô Nhai nhàn nhạt gật đầu, lạnh giọng phân phó.

"Phụ thân, nếu như Thủy Đình đến bổn tộc vẫn không bị khống chế như cũ, gây phiền toái cho ngài, làm sao bây giờ?" Thủy Kiêu cưỡi Long Mã đi theo xe Địa Long kéo, nghe Thủy Vô Nhai nói với thị vệ, hai đầu lông mày mang theo vài phần lo lắng nói ra.

Nghe vậy, Thủy Vô Nhai nhếch môi cười lạnh: "Yên tâm, hắn không có cơ hội kia."

Nhìn nụ cười lạnh trên mặt Thủy Vô Nhai, đáy lòng Thủy Kiêu run lên, đáy mắt thoáng lóe qua sự vui vẻ âm lãnh.

"Phụ thân, tộc chiến lần này, con trai nhất định lấy được thành tích tốt, làm vẻ vang cho phụ thân." Thủy Kiêu biết rõ Thủy Vô Nhai hết sức quan tâm tộc chiến mỗi năm một lần, quyết định năm nay nhất định ở cuộc tranh tài bổn tộc phải tỏa sáng rực rỡ, làm cho phụ thân lại càng coi trọng hắn.

Vô luận là phế vật Thủy Đình cũng được, Thủy Diệu cũng tốt, đều không phải là đối thủ của hắn!

"Tốt, con trai của ta, nên như thế!" Thủy Vô Nhai hài lòng cười to, vỗ vỗ bả vai Thủy Kiêu.

Thân ảnh Thủy Kiêu vừa rời đi, nụ cười trên mặt Thủy Vô Nhai trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là nhàn nhạt trào phúng.

Thủy Đình, chỉ bằng ngươi cũng xứng uy hiếp ta?

Ta lại muốn nhìn một chút, ngươi vào bổn tộc, còn có bản lãnh gì có thể rời đi?

Hắn nuôi đứa con trai này nhiều năm như vậy, cố ý nuôi dưỡng nó thành phế vật, chính là vì chờ nó trưởng thành, đem nó làm tế phẩm đưa lên tế đàn bổn tộc, dùng một đứa con trai vô dụng nhất, đổi lấy tiền đồ vĩnh cửu một chi mạch này của hắn, khoản mua bán này, tính thế nào, dù sao cũng có lời!

Ngay cả bản thân Thủy Đình cũng không biết, sự hiện hữu của hắn đối Thủy Vô Nhai mà nói, chỉ là một công cụ dùng để đổi lấy tiền đồ!

Thủy Đình cũng không biết chuyện này, thì Dạ Thất Thất tồn tại làm thế thân, càng sẽ không phát hiện. Thậm chí, ngay cả chuyện trọng yếu nhất kia nàng cũng còn không có phát hiện.

...

Vị trí bổn tộc Thủy thị gia tộc ở Thanh Long Thành, mỗi khi đến thời điểm này, thì sẽ vô cùng náo nhiệt.

Mà nay năm, người càng nhiều hơn so với những năm trước, bởi vì, năm nay Thanh Long Thành sẽ xảy ra một chuyện lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.