Ta Là Người Hiện Đại

Chương 14




Bởi vì cuối năm tương đối bận rộn, cho dù bên cạnh Tịch Nguyệt cũng không thiếu người giúp đỡ nhưng vẫn là loay hoay không ra dáng dấp.

Đợi qua hết năm, nàng mới thật sự cảm thấy thả lỏng, lại nhìn mình một cái, lại cũng hơi gầy rồi.

Không có nữ nhân không hy vọng mình có thể xinh đẹp, nàng cũng là tự nhiên, có thể gầy đều rất là làm cho người ta vui mừng.

Không biết làm sao Cảnh đế không nghĩ như vậy, luôn cảm thấy nàng ăn khổ, nhất định nuôi thịt này trở lại, không chỉ có sắp xếp Xảo Ninh biến đổi biện pháp làm đồ ăn ngon cho nàng, thậm chí còn sắm thêm mấy nhân thủ đắc lực cho nàng.

Tịch Nguyệt thấy, cũng hiểu ý Cảnh đế nên vui mừng.

Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, kể từ sau khi Cảnh đế đối xử nàng cực tốt, nàng cũng vô tình không hề ngụy trang nữa, lộ ra bản tính nhiều hơn, thậm chí cũng đang cố gắng tin tưởng Cảnh đế yêu nàng.

Vốn có lúc nàng là một người tâm tình tiêu cực rất nặng, hôm nay nhìn như vậy ngược lại cũng không phải rồi.

Có lẽ trải qua nhiều chuyện, Cảnh đế đối xử nàng quá tốt, nàng chính là từ từ không còn rối rắm.

Đêm khuya.

Bên trong phòng một vùng mùi thơm ngấy người.

Thật ra thì mùi thơm này cũng không giống đốt hương nhang, càng như là mùi vị ái muội.

Cảnh đế nằm ngửa ở nơi đó, một chân lớn khẽ cong, ánh mắt không có tiêu cự nhìn rèm che.

Mà trên người hắn, lại là tiểu nữ tử mà hắn vẫn luôn cực kỳ yêu mến —— Tịch Nguyệt.

Trên người Tịch Nguyệt mong manh một tầng quần lụa tơ tằm mỏng vẫn chưa cởi ra.

Môi đỏ au theo lồng ngực của hắn đi xuống, tay nhỏ bé càng thêm không an phận làm loạn ở trên người hắn.

Cảnh đế cũng không ngăn lại động tác của nàng, đương nhiên cũng không dẫn dắt nàng, ngược lại là mặc cho tự nàng phát huy.

Lại nói, năm nay Tịch Nguyệt cũng chỉ mới 18 mà thôi, cho dù đã sinh con, nhưng xem ra vẫn là một tiểu cô nương trong veo như nước.

Tịch Nguyệt một lòng muốn hầu hạ tốt hắn, nhưng vẫn cứ là không bắt được trọng điểm.

Nếu như nói kỹ thuật, loại nữ tử nào Cảnh đế chưa từng thấy qua, Tịch Nguyệt như vậy, thật sự không tính là cao thủ gì. Nhưng có lẽ là người mình yêu, Cảnh đế lại là cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Chỉ hy vọng Tịch Nguyệt đừng có ngừng, chính là nàng trúc trắc như thế, vẫn làm cho hắn cực kỳ thoải mái như cũ.

Hôn một lát, tuy là Cảnh đế hết sức thoải mái, nhưng Tịch Nguyệt lại không biết có như thế hay không, nhíu mày mê mang một lát.

Nghi ngờ hỏi: "Hoàng thượng thoải mái không?"

Cảnh đế chậm rãi nhìn nàng, cười xinh đẹp quyến rũ, không biết tại sao, trong lúc nhất thời Tịch Nguyệt thấy nụ cười này của hắn, thì nghĩ đến từ quyến rũ này.

"Nguyệt Nhi dĩ nhiên là làm cho ta thoải mái."

Tịch Nguyệt không biết được có phải như thế hay không, vừa lật người lại là cưỡi ở trên người của hắn.

Cái mông nhỏ ngồi ở eo của hắn, mắt phượng long lanh nhìn hắn, có lẽ liên quan tới động tác mới vừa rồi, vạt áo này rộng mở, lại lộ ra nửa ngực mềm, Cảnh đế bắt đầu thở dốc càng sâu.

Người dưới cũng có phản ứng, Tịch Nguyệt dần dần cúi xuống ở trên eo hắn, Cảnh đế như thế chính là thấy nàng đã lộ ra áo ngắn, vừa kích động, trực tiếp cởi bỏ quần lụa mỏng của nàng.

"A ——"

Tơ tằm này chính là không chống chọi nổi xé nhất.

Cảnh đế trực tiếp đè lưng của nàng, đè nàng đến trên người mình,  một tay kia cũng không nhàn rỗi, ném lung tung đồ nàng che kín thân thể xuống đất.

Tịch Nguyệt đã thành thói quen hắn thô lỗ như vậy, khéo léo dán vào trên người của hắn.

Do năm trước nàng tức giận, Cảnh đế chính là cảm thấy, xem ra nàng thật là vô cùng giống như một con mèo thích xù lông, mà ngày gần đây dáng vẻ khéo léo này lại cũng có mấy phần cảm giác động vật nhỏ, làm người thương yêu cực kỳ.

Lửa nóng bỏng tìm kiếm từng khu vực mẫn cảm của nàng. Ngậm nàng trong miệng thật lâu không chịu rơi miệng.

Tịch Nguyệt nằm ở trên người của hắn, trừ thở hổn hển, không còn cách nào.

Lại nghĩ đến hôm nay chính là nói xong do nàng chủ động, nàng lại bắt đầu không thành thật, sao có thể mỗi lần đều để cho hắn chiếm hết ưu thế.

Nếu lần này nói như thế, chính là nàng nhất định phải chủ động.

Tịch Nguyệt rời môi với hắn, lầm bầm: "Không phải nói thần thiếp hầu hạ ngài."

Cảnh đế vừa nghe, nở nụ cười.

Lên tiếng: "Như thế vừa vặn, cũng không biết Tiểu Tịch Nguyệt có can đảm này hay không."  Cuối cùng là người nào, mỗi lần chỉ bắt đầu sau đó chính là không bao giờ chịu tiếp tục nữa.

Tịch Nguyệt dĩ nhiên là nghe được ý nhạo báng trong lời nói của hắn.

Nhìn chằm chằm một cái, cắn một cái lên đỉnh nhọn nhỏ màu đỏ trên ngực hắn.

Cảnh đế rên lên một tiếng, có điều lại vẫn không nhúc nhích.

"Tiếp tục!"

Trong lời nói lại có mấy phần kích ~ động.

Lần này đổi lại Tịch Nguyệt chiếm cứ chủ động, môi của nàng tiếp tục thăm hỏi thân thể hắn.

Một mạch xuống phía dưới, không ngừng tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc đến chỗ riêng tư nhất.

Tịch Nguyệt nhìn cự vật hùng vĩ, nuốt xuống một cái, không biết được mình có thể được hay không.

Nàng là biết, Cảnh đế thích nhất nàng làm chút động tác miệng cho hắn.

Trong ngày thường nàng có chút ghét bỏ, dĩ nhiên là đủ điều cũng không chịu. Nhưng cho dù như thế, hắn luôn có chủ ý làm cho nàng đi vào khuôn khổ, mấy ngày nay nếu nói muốn hầu hạ thật tốt, Tịch Nguyệt không hạ được quyết tâm, không biết có muốn hầu hạ thật tốt một lần hay không.

Thấy nàng chậm chạp không chịu làm việc, Cảnh đế bỗng nhúc nhích.

Vật kia chính là chạm đến trên môi của nàng.

Tịch Nguyệt mê mang nhìn hắn.

Cảnh đế cười, cũng không nói chuyện, chỉ là lại há mồm làm ra một hình dáng của miệng khi phát âm.

Tịch Nguyệt đỏ mặt, hắn cũng chỉ nói hai chữ.

"Ăn...... Ta."

Dù chưa ra tiếng nhưng càng thêm làm cho người ta không thể tha thứ so với ra tiếng.

Tịch Nguyệt kiều mị liếc hắn một cái, nam nhân hư không có tiết tháo này.

Tàn nhẫn độc ác, cuối cùng là ăn hắn, đổi lấy tiếng hắn thở hổn hển cực kỳ thoải mái.

Tịch Nguyệt không bắt được trọng điểm, nhưng Cảnh đế cũng đã đè đầu của nàng xuống, bắt đầu động tác.

Trong chốc lát, bên trong phòng này chính là một mảnh hương diễm.

Đợi đến khi hắn rốt cuộc hài lòng, Tịch Nguyệt chỉ ngơ ngác nằm ở nơi đó, nửa ngày không bình tĩnh nổi.

Cảnh đế thấy nàng như thế, chính là đẩy bắp đùi nàng ra.

Lại cúi người, đẩy mạnh chính mình, Tịch Nguyệt cảm thấy loá mắt một hồi.

Cảnh đế thấy nàng yếu đuối như thế, động tác càng thêm không ngừng.

Bên trong phòng truyền đến tiếng "Bành bạch".

Lúc trước, hai người chính là từng thảo luận, hi vọng lại có thêm một đứa con, cũng chính vì vậy, Tịch Nguyệt ngoan ngoãn mặc cho hắn giày vò, đợi đến tất cả kết thúc. Cảnh đế cũng không có ôm Tịch Nguyệt đi rửa mặt như với quá khứ, ngược lại là thay nàng lau đơn giản, hai người lại nằm ở nơi đó.

Tịch Nguyệt có chút cảm thấy dính dấp, muốn đi rửa sạch một hồi, Cảnh đế cũng ngăn lại.

"Ngày mai lại rửa, trẫm cũng không chê nàng...Làm sao nàng khổ thân nhất định đi qua, coi chừng trẫm **."

Lời nói này thật là sắc tình.

Tịch Nguyệt không chịu đáp lời, có điều cũng không nhất định phải đi rửa mặt, ngược lại là nằm ở trong khuỷu tay của hắn.

"Mấy ngày nữa người Địch Ngõa sẽ tới." Cảnh đế đột nhiên nói một câu thế này.

Tịch Nguyệt chơi đùa ngón tay của hắn: "Vậy thì như thế nào?"

Cảnh đế cười, đúng vậy, đối với Tịch Nguyệt mà nói, vậy thì như thế nào.

"Vậy nàng đoán, tại sao công chúa Địch Ngõa chịu không ngừng giúp trẫm lật đổ những thế gia này từng đại thần một?" 

Tịch Nguyệt cũng không mơ hồ: "Tất nhiên là hoàng thượng có thoả thuận gì đó cùng với nàng."

Cứ suy đoán như vậy cũng là bình thường, Cảnh đế lại cười khổ một tiếng.

"Ở đâu là như thế."

"Cái gì?"

Tịch Nguyệt nhìn hắn, không hiểu.

Cảnh đế cũng không giấu giếm tâm tư của mình: "Công chúa Địch Ngõa này vốn là giả."

Tịch Nguyệt trợn to hai mắt, cho dù nàng nghĩ rất nhiều, cũng vạn không ngờ công chúa Địch Ngõa này lại là giả.

"Vậy, công chúa Địch Ngõa thật đâu?"

Cảnh đế cười: "Công chúa Địch Ngõa thật dĩ nhiên là chết rồi, nếu không nơi nào cần giả? Thân thể công chúa Địch Ngõa vẫn luôn không tốt lắm, lần này vào kinh, chỉ kém một trạm chính là đến được Kinh Thành thì lại hương tiêu ngọc vẫn. Trẫm cũng không có truyền tin nàng qua đời. Thứ nhất lại là không muốn vì vậy mà giao thiệp với Địch Ngõa, tranh luận những chuyện này. Thứ hai đúng là cũng cảm thấy, đây là một cơ hội rất tốt. Công chúa Địch Ngõa hiện nay chính là ám vệ trong cung."

Tịch Nguyệt giật mình nhìn hắn.

Chỉ là nghĩ kĩ lại, Cảnh đế làm như vậy lại cũng là tự có đạo lý của mình.

Nhưng hôm nay người Địch Ngõa muốn tới, chuyện như vậy có thể để lộ hay không?

Tịch Nguyệt nhìn cảnh đế: "Hoàng thượng lại là lo lắng chuyện này?"

Cảnh đế cười lạnh một tiếng: "Sao trẫm lại quan tâm chuyện này, Địch Ngõa hắn cũng không đáng sợ. Trẫm có chút không thích, là nghĩ, lúc nào cũng phải có vài lý do thích hợp. Dù sao, hôm nay nhị hoàng tử Địch Ngõa tới đây là thân huynh trưởng công chúa Địch Ngõa La Lệ Toa."

Tịch Nguyệt gật đầu: "Bây giờ không sao, chúng ta không nhận là được, hoặc là không cho huynh muội bọn họ gặp nhau. Nếu như công chúa Địch Ngõa không muốn gặp ca ca của mình, chúng ta cũng không thể ép buộc chứ?"

Cảnh đế nghe cách nói quấy rối này của nàng, nở nụ cười.

"Trẫm cũng chỉ tùy ý muốn nói với nàng một chút, nàng cũng không cần xem là chuyện lớn. Lại không nói chuyện nước Địch Ngõa này kém Nam Thấm ta rất nhiều, chính là hiện nay triều đình bọn họ cũng không yên ổn. Thân thể quốc quân Địch Ngõa ngày càng suy yếu, mấy nhi tử đều trưởng thành, không lập thái tử, ngươi tranh ta đoạt. Có lẽ cũng không ai dám tùy tiện làm việc. Không nói cái khác, chỉ nói nhị hoàng tử này đột nhiên nhắc tới viếng thăm Nam Thấm ta, nói không chừng cũng là đến tìm kiếm ủng hộ."

Cảnh đế nhìn ra sáng tỏ chuyện này.

"Có lẽ hắn muốn cầu cạnh chúng ta, nhưng dù có thế nào, chúng ta đều phải làm xong đầy đủ chuẩn bị. Công chúa Địch Ngõa bọn họ vốn là dịu dàng đơn thuần tới Nam Thấm ta thì trở nên hình hài phóng đãng, có lẽ dù có thế nào, vị hoàng tử kia của bọn họ cũng chưa hẳn chịu tin. Cũng không biết quan hệ huynh muội bọn họ như thế nào, nếu như huynh trưởng của ta tất nhiên sẽ không chịu để yên. Hoàng thượng nhất định phải tính toán nhiều hơn." 

Thấy bộ dáng Tịch Nguyệt nghiêm túc, Cảnh đế cười vò đầu của nàng.

"Xử lý những chuyện này, trẫm tất nhiên thành thạo, cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới, tán gẫu với nàng thôi lại khiến nàng lo lắng, là lỗi của trẫm, như thế xem ra quả thật không tốt."

"Thần thiếp tất nhiên không làm được chuyện lớn gì. Chỉ là nghe hoàng thượng nhắc tới một chút, cũng là tốt rồi. Chỉ hy vọng trong quá trình hoàng thượng đang nói với thần thiếp, có thể có được chút linh cảm."

Cảnh đế thấy tiểu dáng dấp nàng nghiêm túc, cảm thấy hết sức vui mừng, kéo nàng đến trong ngực, đọc tới: "Nàng đó, việc khác không cần trông nom, chăm sóc thật tốt mấy đứa bé, nhìn kỹ phi tần hậu cung, hầu hạ tốt trẫm, chính là tất cả đều viên mãn."

Tịch Nguyệt có lẽ chưa bao giờ muốn chen vào chuyện tiền triều, hậu cung tham gia vào chính sự nào có mấy kết quả tốt, ngược lại nàng mong muốn làm một tiểu nữ nhân mọi chuyện dựa vào hắn!

Cười đáp lời: "Thần thiếp biết, hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định có thể để cho ngài hài lòng."

Lời nói này vô cùng dí dỏm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.