Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 5: Chương 5




Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

——————————

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Tống Đàn Vũ vẫn phải thừa nhận rằng mình thật sự rất thích ở bên người này.

Mặc kệ là hiện tại hay tám năm trước, cậu đều vẫn yêu người này.

Diệp Mặc kéo cậu ra khỏi Thủy cung, sau đó hai người đi tới quán cà phê nhỏ.

“Cà phê.” Diệp Mặc nói với phục vụ, “Còn người đó thì một ly Mocha thêm ba muỗng đường.”

“Làm sao cậu biết tôi thích uống nhiều đường?” Tống Đàn Vũ có chút ngạc nhiên hỏi.

“Không biết nữa!” Diệp Mặc giả bộ dáng vẻ như cái gì cũng không biết, “Tôi chỉ cảm giác là em thích uống kiểu này, như vậy nói rõ tôi cùng thầy Tống đây rất hợp duyên.”

Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, rốt cục không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao cậu gọi tôi là thầy Tống?”

“Không nhớ sao? Trước đây ở nhà trẻ Thiên Thanh, dáng vẻ của thầy tôi vẫn chưa quên, hôm qua lúc ở quán bar nhận ra, cho nên mới phải giúp thầy giải vây.” Diệp Mặc ôn hòa cười nói, “Thầy không phải là quên tôi rồi chứ?”

Tống Đàn Vũ đúng là không ứng phó kịp! Sự việc xảy ra ở cao trung thì không nhớ, nhưng sự tình ởnhà trẻ lại nhớ kỹ như vậy, cậu ăn cái quái gì mà tạo nghiệt thế a! Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

“Không, chẳng qua tôi coi như làm thầy một ngày mà thôi, mà trí nhớ cậu cũng tốt thật.” Tống Đàn Vũ lúng túng nói. Kỳ thực nội tâm thì: Vâng, không phải người ta thường nói con nít có bệnh hay quên sao? Hắn thì làm sao nhớ được a!

“Đối với người mình thích thì đương nhiên phải nhớ rồi.” Diệp Mặc nói dối không chớp mắt.

Tống Đàn Vũ gật gật đầu, hắn làm sao nhớ được là trước đây hắn chán ghét người mình thích đây thế nào ấy mà.

Tống Đàn Vũ nhớ năm đó, hóa ra là mười bảy năm trước bọn họ đã nhận thức được nhau, đây được coi là gì chứ? Tống Đàn Vũ tuyệt đối không tin đây là duyên phận, nếu có duyên thật thì đây chắc chắn là nghiệt duyên rồi!!

“Thầy Tống hình như có vẻ không thích tôi lắm thì phải!?” Diệp Mặc nhìn cậu hỏi, “Bởi vì tôi nhỏ hơn thầy nhiều tuổi quá sao?”

“Bởi vì cậu đã từng làm tổn thương tôi.” Tống Đàn Vũ nhìn ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói.

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc lại có thể nghe được, vì đối với quân nhân mà nói, một đôi tai thính là điều cần bắt buộc có ở mỗi người.

“Vậy hãy để tôi đền bù những tổn thương tôi đã gây ra với thầy Tống đi!” Diệp Mặc trả lời, “Thầy à, tôi hi vọng một giây sau thầy có thể ở bên cạnh tôi, mà tôi cũng hy vọng rằng một giây sau này gói gọn hết thảy cuộc đời tôi ở trong đó.”

“Không cần thiết gọi là thầy đâu…” Dây thần kinh xấu hổ của Tống Đàn Vũ bất ngờ tăng cao, loại lời tâm tình kiểu này có lực sát thương quá lớn đối với cậu.

“Vậy kêu là gì?” Diệp Mặc trưng ra cái dáng vẻ tự hắn cho là hồn nhiên, vô hại kia ra.

“Gọi…” Tống Đàn Vũ cũng không biết gọi là gì, cảm giác như gọi là gì cũng đều không đúng vậy!

“Tiểu Vũ thì sao?”

“Từ chối, tôi lớn hơn cậu!”

“Đàn Vũ?”

“Quái dị, thực lạ…”

“Lạ lùng mới là thân ái.” Diệp Mặc cười nói, “Gọi em là đại thúc hình như không hay lắm chứ nhỉ!”

“Vậy gọi đại thúc đi.” Tống Đàn Vũ cảm giác chỉ có cái xưng hô này mới thích hợp.

“Tôi thì vẫn tương đối yêu thích cách gọi thầy, vì kiểu gọi như vậy làm cho người ta nghĩ tới một loại tình yêu cấm kỵ giữa thầy và trò, đảm bảo sẽ nhận được rất nhiều người yêu thích.”

“Không được nói mấy câu như vậy, người khác nghe được sẽ tưởng chúng ta thật sự có cái gì như thế.” Tống Đàn Vũ hoang mang nói, nhìn xung quanh một chút xác định không có người mới yên tâm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

“Chúng ta không phải từng trải qua trên giường sao? Quả thật có mà!” Diệp Mặc cười rất là tà khí, Tống Đàn Vũ cảm giác cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

“Tôi không đồng ý với cậu, vì tôi không thích cậu.” Dù có đánh chết Tống Đàn Vũ đi nữa thì cậu tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng mình thích hắn, tuyệt đối không thể quăng mình vô một cái hố đến tận hai lần được.

Hơn nữa hắn vẫn là Diệp Mặc, người của Diệp gia, cậu đều không trêu chọc nổi.

“Miễn tôi thích thầy là được rồi.” Cuối cùng Diệp Mặc vẫn là thích gọi cậu là thầy, “Chúng ta đi vườn bách thảo đi.”

Tống Đàn Vũ thật không thể thích ứng được tư duy người này, tần số nhảy quá nhanh rồi.

“Cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không vậy?” Tống Đàn Vũ rốt cục không nhịn được hỏi.

Đi dạo cùng Diệp Mặc nguyên buổi sáng, Tống Đàn Vũ mới phát hiện người này thật sự quá bá đạo, hơn nữa đặc biệt giống y như đứa nhóc, tuy không đáng ghét, nhưng thật sự cậu không thích nổi người như thế.

Chung quy cậu vẫn là yêu thích loại như chim nhỏ nép vào lòng người, biết ôn nhu săn sóc người khác hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.