Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 14: Chương 14




Băng Thần rất ít khi chơi liều nhưng một khi có động lực để chơi liều thì Băng Thần bất chấp hết, hắn muốn xem xem lần này sẽ bẫy được những còn mồi nào, tay hắn đặt lên vòng ba đầu đặn của nàng rồi bế nàng lên rồi đi lùi lại vào phòng.

Xung quanh căn biệt thự đã bị hắn ta dùng không gian nguyên tố bao phủ, tại nơi đây thì với Kiểm Soát Thời Gian hắn có thể làm mọi thứ chậm lại ba lần, thêm Luân Hồi Sáng Thế tăng 6 lần thì trở thành 18 lần.

Mà hắn ta có đến tận 44 tiếng tiếng trước khi bùa áp chế nguyền rủa của Thiên Thư, để chắc kèo hắn ta còn sử dụng luôn cả mùi hương lợi hại của chủng tộc để lôi kéo khiến cho mấy cô nàng trong biệt thự IQ giảm xuống.

Nếu không công sức hắn diễn sâu đồng thời còn bỏ đi một lần trở thành nam nhân một ngày mà Thiên Thư cho, không ăn đến bội thực thì hắn còn mặt mũi để nhìn thế gian nữa hay sao, bao nhiêu danh tiếng xưa kia sẽ trôi theo gió hết.

Băng Thần như con dã thú xé hết đồ của Vũ Thu Thuyết sau đó chiếm lấy thân thể đầy đặn của nàng, nhất là hai cặp mi mi xinh xắn to lớn khiến cho hắn như quay về trở thành đứa trẻ nằm trong lòng mẹ.

"Băng Thần nhột quá."

"Băng Thần huynh nhẹ chút."

"Ta khó thở quá."

"A a a a a.... từ thôi ta đau quá."

Được một lúc sau đột nhiên hắn ngừng lại trêu đùa:

"Đấy ta chậm lại rồi đấy."

"Không, không nhanh lên."

Băng Thần lúc này lại muốn chơi lường gạt chỉ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ửng hồng của nàng rồi nói:

"Nhưng ta tiếc thương nàng, nàng đau như thế sao ta nỡ."

Vũ Thu Tuyết gấp đến mức khóc lên khổ sở nói:

"Nhanh đi, nhanh đi ta mặc kệ huynh không tới để ta tới."

Vũ Thu Tuyết đẩy đẩy hắn ra giường rồi tự mình cưỡi ngựa, còn Băng Thần thì khếch đại âm thanh để nó tới tai mấy người kia, một tia nguyên khí khe khẽ mở cửa phòng, đợi cho Vũ Thu Tuyết không chịu đựng nổi nữa thì hắn ta bước ra bên ngoài đẩy ra cánh cửa xem có bẫy được con mồi nào không thì hơi ngạc nhiên khi thấy người mà hắn cảm giác khó xuất hiện nhất Phạm Thiên Hương lại xuất hiện.

Nàng đang ngơ ngác hai mắt lim dim thì thấy Băng Thần đi ra, hắn không nói một lời ngồi xuống ôm lấy nàng ngay tại chỗ xử lý nàng, Phạm Thiên Hương chẳng những không khó chịu mà còn tiếp sức cho hắn, người nàng quấn lấy hắn như con bạch tuộc vậy.

Kiếp trước của hắn khi gặp Tử Mộng thì nàng ta cũng dạng này, kín kẽ đến tận răng nhưng một khi đã bị hắn gài bẫy thì dục vọng sâu thẳm nhất của nàng sẽ hoàn toàn hoàn phơi bày, hắn chậm rãi nhấm nháp thân thể của nàng sau đó nhẹ giọng nói:

"Thân thế như thế này làm sao có thể mang tâm hồn của một Thạch Nữ được."

Lúc này cả người nàng đề rất khó chịu mùi hương từ thân thể của Băng Thần khiến nàng không thể suy nghĩ bất cứ vấn đề gì cả, nàng khổ sở nói:

"Ta khó chịu lắm nhưng ta không biết phải làm sao."

Băng Thần cười nói:

"Cứ để ta lo."

Nhưng thực sự Băng Thần chưa muốn xử lý nàng ngay nhưng khi thấy phía xa Vũ Thu Hằng đi tới thì hắn vui mừng thầm nghĩ:

"Có vẻ lần đánh bắt này bội thu rồi."

Băng Thần không có gì phải luyến tiếc nữa thế nên hắn ta xơi luôn nàng ta nhưng khi chìa vào ổ một khắc thì hắn ta cảm giác được phong ấn nới lỏng, nhưng hắn ta bỗng nhiên mất đi lý trí của mình, sau đó thì Băng Thần không còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa.

Đến tận khi hắn ta lấy lại lý trí của mình thì người phía dưới hắn lại là Hoàng Kim Liên, còn trên chiếc giường lớn phía bên kia bốn cô bốn cô nàng đang nằm ngủ say, bỗng có một âm thanh vang lên trong đầu hắn.

"Chủ nhân còn hai tiếng nữa thôi ngài mau xong việc rồi chuồn đi."

Băng Thần trí óc dần dần khôi phục thanh minh nhưng sự kiện hắn làm trong thời gian vừa rồi cũng dần dần hiện ra, hắn ta không khỏi liếm môi khi 32 ngày qua mình đã thật sự quá sảng khoai.

"A a a a a a a "

Hoàng Kim Liên ưỡn người lên rồi bất tỉnh, Băng Thần ghi lại một tờ giấy sau đó mặc quần áo quay lại phòng của mình dung hợp với phân thân, vài phút sau bùa của Thiên Thư hết hiệu nghiệm hắn ta quay trở lại thành nữ nhân.

Băng Thần nằm xuống nghỉ ngơi một chút sau đó bê một khay cháo sang phòng mấy cô nàng kia, trước khi đi hắn đã truyền một tia sinh lực cho mỗi người để đảm bảo đúng thời gian thì ngoài Hoàng Tụ hay ngủ nướng thì mấy ngươi khác sẽ tỉnh táo hết.

Đặt chiếc khay xuống bàn sau đó hắn dùng giọng trêu trọc nói:

"Mấy vị tẩu tẩu đừng giả chết nữa, đứng dậy đối diện sự thật đi đại ca ta lúc đi đã nói rõ các người tỉnh rồi."

Mấy cô nàng nghe thấy thế thì ngồi dậy ngượng ngùng nhìn nhau, Băng Thần thấy thế cười đùa:

"Mấy người chịu được huynh ấy đến tận 33 ngày, thật kinh điển."

Phạm Thiên Hương mở đồng hồ ra xem thì thấy quả thực đã đi đến tận 33 ngày thật nàng ngạc nhiên hỏi:

"Làm sao có thể, ta phải về ngày nếu không ông nội sẽ kiếm ta."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ngươi không cần lo thời gian như thế chỉ bởi vì đại ca có thể làm chậm thời gian trong một khoảng thời gian nhất định."

Phạm Thiên Hương lắc đầu nói:

"Sao có thể?"

Băng Thần cười nói:

"Đối với đại ca ta thì không có gì là không thể."

Băng Thần lấy ra năm chiếc nhẫn đưa cho bọn họ, Hoàng Kim Liên ngạc nhiên hỏi:

"Cái gì đây?"

Băng Thần nhẹ giọng nói:

"Đại ca thực ra nữ nhân rất nhiều nhưng được cái cực kỳ chiều các nàng, tất nhiên các ngươi cũng không ngoại lệ, bên trong có đồ ăn vặt tận một năm ăn không hết cũng không lo bị hư, đeo vào thì sẽ có công pháp huynh ấy truyền thẳng cho các ngươi, mỗi người một loại mọi người thử đeo vào rồi cảm nhận."

Phạm Thiên Hương nghe đến tu luyện thì liền đeo vào trước thì một công pháp cực độ hư ảo tràn vào não nàng nhưng về sau nàng như được một giọng nói ấm áp hướng dẫn khiến nàng không khỏi nhẩm miệng:

"Lão công "

Băng Thần cười nói:

"Có tiếng lão công này là huynh ấy đã đủ vui rồi, mỗi loại đều có thể luyện đến tận khi phi thăng thần giới, trong giới chỉ còn có một tấm thẻ dẫn dắt nó chưa ma pháp tinh thuần của đại ca sẽ hướng dẫn các ngươi sử dụng ma pháp được như ta."

Hoàng Kim Liên thốt lên ngay sau khi lĩnh ngộ công pháp:

"Tốc độ tu luyện tăng hơn 100 lần."

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

"Lần này chúng ta trúng tủ rồi, có nam nhân như thế này còn đòi gì nữa, chúng ta nghĩ tới hắn sẽ cho thậm chí chúng ta chưa nghĩ tới hắn cũng cho."

Phạm Thiên Hương vẻ mặt sợ hãi vuốt ngực cảm khái:

"Ta quá may mắn chút nữa bỏ lỡ hắn rồi."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đại ca ta đã nói rất thích cặp mi mi của ngươi, khi anh ta đã thích thì còn lâu mới có thể chạy thoát thế nên ngươi không thể nào bỏ lỡ hắn đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.