Ta là Minh Tuệ

Chương 43: Sợ hãi




Mộc Mộc à Mộc Mộc, ngài tuyệt đối là người phát ngôn hại bạn tốt nhất! ! !

Bình Phàm thật muốn xuyên về mấy năm trước, đem mình và bạn học Mộc Mộc tách ra.

Không biết nhìn người a không biết nhìn người.

Nhưng bây giờ không phải lúc xuyên qua, phía sau trầm mặc làm cho Bình Phàm lấy gấp mười hai vạn phần tinh thần để ứng phó.

Thánh giả đã nói, địch không động, ta cũng không động. Bình Phàm tiếp tục nấu cơm, để tỏ vẻ thoải mái, cô còn cố ý âm thầm vặn vẹo vòng eo.

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, lặp lại lần nữa.

Nhưng chờ một hồi lâu, cho đến khi tất cả món ăn đều đã làm xong, cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì.

Thật sự là chịu không nổi, Bình Phàm chỉ có thể hít sâu một hơi, chủ động giải thích: "Điều Mộc Mộc nói, thật sự là rất không khớp với sự thật."

Không khớp như trời với đất.

Nhưng lời giải thích này quá yếu ớt, quá vô lực, ngay cả Bình Phàm nghe xong cũng không tin là thật.

Nhưng mà lạnh mắt nhìn lại, bạn học Doãn Việt dường như không để ý lắm.

Bây giờ Bình Phàm đã có thể nhìn bộ mặt than Doãn Việt để đoán ra tâm tình của hắn, thật là một kỹ năng kiếm sống thật tốt.

Bình tĩnh đến thế thì thật là quá đáng. Trước kia cũng xảy ra chuyện tương tự nhưng Doãn Việt đâu có bình tĩnh như vậy. Hay là vì ăn mình rồi, cho nên cảm thấy không còn quan trọng, cho nên không cần quan tâm nữa?

Đây không phải là cách làm của một đứa bé ngoan.

Trong lòng Bình Phàm nổi lên nghi ngờ, nói hay không cũng là vấn đề. Nhìn canh cà chua thịt đỏ tươi, phía trên nổi một tầng bóng loáng mê người.

"Vì sao anh không hỏi người kia là ai?" Bình Phàm chịu không được .

"Người nào?" Doãn Việt hỏi ngược lại.

"Chính là người Mộc Mộc vừa nói với em." Bình Phàm chú ý tìm từ: "Anh... Một chút cũng không quan tâm sao?"

"Anh tin em." Doãn Việt buông xuống một câu rất khó làm cho người ta phản bác lại, sau đó bưng tô canh cà chua thịt ra khỏi phòng bếp.

Anh tin em.

Anh tin em.

Anh tin em.

Trong đầu vang vọng những lời này, Bình Phàm cảm thấy rất là bi thương.

Gì kia, Doãn Việt à, anh cũng quá vô lực a! ! !

Thật sự là ngoài dự đoán của cô, đợi lúc Doãn Việt vào bếp lần nữa, Bình Phàm vẫn còn cầm muôi xào đứng nguyên tại chỗ, ngây người.

"Sao vậy?" Doãn Việt từ phía sau vươn tay ra, lòng bàn tay phủ lên trán cô.

Bình Phàm lắc đầu, nhưng dừng một chút, quyết định nói cho rõ: "Em thật sự không nói Mộc Mộc giới thiệu người đàn ông khác cho em."

"Tại sao…không để cô ấy giới thiệu?" Doãn Việt ở sau lưng cô nói chuyện, hơi thở thổi đến bên tai, làm mấy sợi tóc bay bay, hơi ngứa ngứa.

Bình Phàm cảm thấy trái tim nhỏ phảng phất bị một cái chùy sắt to đập phá, ngốc ra, bất chấp ngữ khí như thế nào, liền nói ngay: "Em không phải là loại người thay đổi thất thường, trong chén đã có thịt, làm sao còn có thể thèm thuồng đĩa lạp xưởng trên bàn bên cạnh?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, bên tai truyền đến tiếng cười của Doãn Việt, trầm thấp mà có chút mập mờ.

Lúc này mới ý thức được lời mình vừa nói, có chút hình dung thái quá, vội sửa: "Ý em không phải vậy, không phải em nói anh là thịt, em không có nói anh là đồ vật, em thật sự..."

Còn đang gấp gáp giải thích, Doãn Việt lại từ từ đem đôi môi đặt lên cái cổ trắng nõn bóng loáng của cô. Da bóng sáng như ngọc, máu lưu thông tản ra mùi hương thoang thoảng ấm áp.

"Như vậy, miếng thịt anh đây, có ngon miệng không?"

Bình Phàm vừa mặc niệm tôi là thục nữ, tôi là thục nữ, vừa lén lút đỏ mặt.

Mặc dù nên làm cũng đã làm, nhưng lần đầu cùng Doãn Việt nói loại chuyện mang một ít màu sắc cười giỡn như vậy, đỏ mặt có thể tha thứ.

Đỏ mặt cũng có thể được thích.

Doãn Việt vươn tay, từ trán Bình Phàm trượt xuống hai má, dừng lại, vỗ về chơi đùa, cười hì hì: "Anh thích nhìn em đỏ mặt... Rất dễ thương."

Nếu Doãn Việt thích, vậy Bình Phàm cũng không khách khí, đỏ mặt triệt để.

Ái muội thăng cấp, trở thành đùa giỡn rõ ràng, Bình Phàm không hề còn sức lực, gương mặt cũng gần như xuất huyết.

Một cái tay khác của Doãn Việt ôm lấy Bình Phàm, dùng sức ôm, giống như muốn vò nát cô, hợp lại một thể.

Tư thế này không thoải mái, nhưng Bình Phàm lại không ghét, bởi vì cô cảm nhận được một chút tình cảm của hắn, lặng lẽ, rõ ràng.

"Em, ăn ngon hơn." Ngữ khí của hắn, phảng phất không phải là của Doãn Việt .

Quá mức thân mật, dục ~ vọng đột nhiên tăng, súng lục nhỏ phía sau lại bắt đầu dí.

Tinh lực của Doãn Việt, quả nhiên là tốt, Bình Phàm bội phục.

Nhưng nếu đấu lại một lần nữa, cô nhất định là sẽ phóng rắm ngay (=.=!!! nguyên văn nhé), Bình Phàm vội nói: "Đồ ăn nguội bây giờ, mau mau ăn đi."

Thật vất vả mới lôi được Doãn Việt ra khỏi bếp.

Dù là vậy, trên bàn ăn, ánh mắt Doãn Việt vẫn chợt sáng chợt tối lóe lên, nóng đến mức Bình Phàm muốn bật quạt.

Doãn Việt, hình tượng của anh không phải như vậy! ! !

Bình Phàm bắt đầu hoài niệm Doãn Việt ngày xưa, rất bình tĩnh, rất dụ người, rất đoạt phách! ! !

Ăn xong một bữa cơm mà Bình Phàm chảy mồ hôi đầm đìa. Người không biết chuyện còn tưởng rằng oo, không thuần khiết, hơn nữa còn cho rằng xx luôn rồi.

Oan nghiệt a.

Xế chiều không có chuyện gì, giáo viên nhân dân cùng cảnh sát nhân dân đều xin nghỉ phép, hai người lãng phí lương thực quốc gia.

Ở trong phòng hai ngày, sợ buồn hỏng mất, hai người quyết định lại đến Lâm Sơn chơi.

Con đường núi nhỏ, gió núi thổi hiu hiu, hai người đi trên sơn đạo.

Lần này và lần trước, tâm tình Bình Phàm hoàn toàn khác nhau. Lần trước là loại hưng phấn cùng buồn bã không có tiền đồ, mà lần này, rất bình thản cùng ổn định.

Chính xác hơn thì, đã tin tưởng người đàn ông đang đứng bên cạnh này nhiều hơn.

Không phải là đối tượng xem mắt mọi mặt đều vượt trội hơn mình rất nhiều nhưng lại giống như trúng tà muốn ở với mình làm cho người ta nghi ngờ, mà là một bạn trai ưu tú.

Doãn Việt, bạn trai Mộ Bình Phàm.

Dừng xe lại, hai người nắm tay...song song, đi đến bậc thang đá, Doãn Việt ngồi xổm người xuống, ý bảo Bình Phàm leo lên lưng của hắn.

Không phải trật chân, hơn nữa xung quanh có người nhìn, rất không tốt. Bình Phàm đương nhiên không đồng ý, nhưng Doãn Việt vẫn ở nguyên tại chỗ, đôi con ngươi sâu sắc, tươi mát như gió núi, cực kỳ trong vắt.

Bình Phàm sa lầy, đừng nói là để cho hắn cõng, coi như là mình cõng hắn cô cũng cam nguyện.

Doãn Việt rất cao, được hắn cõng trên lưng, cảm giác cách mặt đất rất xa, nhưng lại không có một tia bất an nào.

Bởi vì rõ ràng, người cõng mình, là Doãn Việt.

Thềm đá rất cao, nhưng bước đi của Doãn Việt lại vững vàng, Bình Phàm không bị xóc nảy chút nào.

Bình Phàm đem lỗ tai dán lên bả vai Doãn Việt, một đường nhìn bóng rừng gợi tình, chim bay mệt mỏi, cảnh sắc nhàn nhạt, làm cho lòng người thư thái.

Doãn Việt đi ổn định, hơi thở toát ra mùi vị đàn ông, kề sát vào nghe, đây là một loại hưởng thụ.

Hai người không nói chuyện, nhưng Bình Phàm cảm thấy, đã nói vô số câu.

Càng đi về phía trước, gió núi càng mạnh, phất vào mặt, có cảm giác ngưa ngứa. Nhanh chóng làm Bình Phàm hoảng hốt cảm thấy đó là thời gian, thoáng một cái đã qua rất nhiều năm, mình và Doãn Việt cũng rất già, hai người làm bạn gắn bó dắt tay nhau đi trên thềm đá.

Suy nghĩ như vậy, nếp nhăn, da đồi mồi, lưng còng, đã không còn đáng sợ, mà là tình cảm thăng hoa.

Có một người là đủ, cả giang sơn cũng không đổi được.

Bình Phàm tựa vào lưng Doãn Việt, khóe miệng là ý cười nồng đậm, đã đi hơn ngàn bậc thang còn hồn nhiên chưa phát hiện ra.

Thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện Doãn Việt đã cõng mình đứng ở nơi cao nhất thật lâu, người đi đường bên cạnh liếc mắt cười trộm.

Bình Phàm ngượng ngùng, vội vàng nhảy xuống người Doãn Việt, oán giận nói: "Vì sao đến rồi mà không gọi em một tiếng?"

"Anh thấy em ngủ rất ngon." Cõng một người leo lên cái thang dài như vậy nhưng mặt Doãn Việt lại không đỏ, hơi thở không gấp, thật sự là giống tiên nhân.

"Em... em..." Bình Phàm muốn giải thích, nhưng nhìn khóe miệng Doãn Việt kiềm chế nụ cười không được, dứt khoát bỏ qua: "Cái kia, chúng ta đi tiếp thôi."

Lần trước đi xin quẻ cũng không có gì quan trọng, hai người quyết định đi dạo xem phong cảnh.

Đặc sản của Lâm Sơn chính là thầy bói. Theo như người khác hình dung, cái cây trên núi Lâm Sơn ngã xuống, đập trúng mười người thì trong đó có tám người đi coi bói, còn lại hai là tới cầu duyên.

Bình Phàm đi trên đường, gặp phải không ít người coi bói. Nhưng vừa nhìn liền biết toàn là kẻ gạt tiền, bấm ngón tay nói ấn đường hai người bọn họ biến thành màu đen, tất có đại họa, nhưng mà mệnh còn chưa tuyệt, cứ gặp bọn hắn, chỉ cần năm mươi tệ lập tức sẽ làm phép tiêu tai họa.

Bình Phàm cảm thấy, may mà Mộc Mộc không tới đây.

Đứa nhỏ Mộc Mộc này là một người mê coi bói, mà thầy coi bói còn không được nói mệnh cô ấy xấu. Lần trước có một người nói cô cưới ba lần, lập tức gian hàng người ta đã bị lật ngược.

Nếu mà nghe thấy ấn đường biến thành màu đen thì tuyệt đối sẽ níu lấy cổ áo thầy bói lý luận.

"Nghĩ gì thế?" Doãn Việt bỗng nhiên đặt câu hỏi.

"Nghĩ đến Mộc Mộc." Bình Phàm không có thời gian suy tư, theo bản năng nói ra sự thật.

Lời vừa ra khỏi miệng, liền biết hỏng bét rồi, mình đang hẹn hò với Doãn Việt vậy mà còn nghĩ tới người khác.

Tội không thể tha thứ a tội không thể tha thứ.

Quả nhiên, Doãn Việt trầm mặc, rồi mở miệng, hỏi như vậy.

"Chính là người bạn muốn giới thiệu bác sĩ cho em sao?"

Đúng vậy.

Nhưng, cái định ngữ "muốn giới thiệu bác sĩ cho em" thật đúng là ý vị sâu xa.

Ai nói Doãn Việt bình tĩnh? Trào ra ngoài rót đủ ba hộp sữa hươu phấn a.

Có thể thấy được hắn vẫn để ý, Bình Phàm nửa mừng rỡ nửa sợ hãi giải thích: "Mộc Mộc là người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa thích nói giỡn, anh đừng để cô ấy vào trong lòng."

"Dĩ nhiên là không, " Doãn Việt ngẩng đầu, lơ đãng nhìn lên bầu trời, giọng nói như gió: "Lòng anh quá nhỏ, chỉ chứa được một người."

Bình Phàm cũng nhìn theo lên trời, từng đóa từng đóa mây trắng trắng, giống như vô số kẹo đường, ngọt đến tậm tim.

Được rồi, cô thừa nhận bạn học Doãn Việt nói mấy lời lãng mạn cũng rất được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.