Ta là Minh Tuệ

Chương 20: Công ty




Nhà mình?

Bình Phàm nghĩ đến từ này, mặt đỏ như ớt chỉ thiên, vừa rồi bị ánh mắt bánh trung thu nói huyễn hoặc một hồi, thế mà lại sinh ra dâm ý trên người Doãn Việt, sai lầm, sai lầm mà.

Đang khấn A Di Đà Phật, Doãn Việt đã đi tới bên người cô, thấp giọng nói: "Đợi lâu chưa?"

Nói xong, ánh mắt hướng hộp cơm nhìn một chút. Mặt Bình Phàm lập tức đỏ thành ớt Thất Tinh —— Vừa rồi nghe ánh mắt bánh trung thu bát quái, không cẩn thận đã ăn hơn phân nửa hộp cơm rồi.

Hộp cơm kia rất lớn, lúc đầu bên trong có ba phần cơm, một cái đùi gà lớn, còn có thịt kho cà chua cùng trứng chiên, bây giờ chỉ còn lại một ít cơm cùng rau dưới đáy.

Trước mắt Bình Phàm chỉ còn lại có một từ "Thảm"—— Trong lòng Doãn Việt khẳng định đang nghĩ, cô gái này, thật là hung mãnh a.

Xấu hổ mà xấu hổ mà, mặt Bình Phàm bắt đầu có xu hướng phát triển thành quả ớt.

Nhưng tiếp đó, Doãn Việt cũng rất tự nhiên cầm hộp cơm, đoạt lấy cái muỗng Bình Phàm đã dùng qua, đem hộp cơm ăn vài hớp hết sạch cơm cùng rau cằn cỗi còn dư lại bên trong.

Nước miếng, nướt bọt, kim tân ngọc dịch, gián tiếp hôn môi.

Nhìn ngũ quan Doãn Việt, khuôn mặt nhỏ bé Bình Phàm đỏ chói, xa xa thoát khỏi phạm vi cây ớt có thể hình dung.

Mặc dù hai người đã miệng đối miệng hôn nhau, nhưng sự thật này đối với Bình Phàm mà nói vẫn còn có chút mang cảm giác đang mơ, không quá chân thật. Cho nên lần này gián tiếp hôn môi vẫn như cũ có làm tâm hồn cô phát ra rung động.

Để muỗng cùng hộp cơm xuống, Doãn Việt đề nghị: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Tuy nói bụng đã no rồi, nhưng rời khỏi nơi trang nghiêm áp lực này là việc cấp bách, xem như có cho Bình Phàm ăn mười cái bánh bao thịt nữa cô cũng nguyện ý.

Doãn Việt không mang Bình Phàm đi ăn bánh bao thịt, mà mang cô đến một quán hải sản mới mở phía đông thành phố, chọn thức ăn.

Thật ra thì Bình Phàm rất muốn giả bộ thanh tú dùng khăn giấy che miệng nói mình đã ăn no rồi, nhưng món tôm chua cay đã hoàn toàn gợi lên con sâu tham ăn trong bụng Bình Phàm. Khi cô phục hồi tinh thần thì phát hiện mình đã tiêu diệt hai cái khay lớn.

Hết thuốc chữa, Bình Phàm ngay cả khí lực khinh bỉ chính mình cũng không muốn lãng phí nữa.

Cơm no, cô phát hiện ra một vấn đề ——vừa rồi mình ăn sung sướng như vậy là vì hơn phân nửa tôm đều là Doãn Việt hỗ trợ bóc, đặt trong chén của cô.

Thịt tôm trắng nõn, dính dầu vừng đỏ tươi, dưới ánh đèn phát ra tia kích thích sáng bóng, cũng khó trách Bình Phàm tẩu hỏa nhập ma đâm đầu vào ăn như vậy.

Mặc dù bụng còn chưa no hết cỡ, nhưng không nên ăn nữa, Bình Phàm để đũa xuống, bắt đầu uống trà.

"Lần sau chúng ta đến tiếp sao." Doãn Việt nói.

"Lần sau để em mời đi." Bình Phàm nói.

Bình Phàm là đứa bé tốt, không chiếm tiện nghi của người khác, cho dù đang yêu đương cũng vậy. Tuy nói không phải là tỏ vẻ AA, nhưng ít ra cũng không thể tiêu pha quá mức của nhà trai.

Doãn Việt không dây dưa vấn đề này, bất động thanh sắc một hồi lại vòng vo sang đề tài khác: "Hôm nay cuộc họp thông báo ngày mai có nhiệm vụ, có thể một tuần lễ cũng chưa xong."

"Hả?" Bình Phàm cảm thấy chuyện này cũng không tệ, ít nhất có khả năng tiếp được.

"Có thể nhờ em một chuyện không?" Doãn Việt nói: "Tuần này mỗi ngày tan học, phiền em mang Tự Lập về nhà, được chứ?"

Nhìn vỏ tôm đầy bàn, Bình Phàm rất nghĩa khí gật đầu .

Sau đó, tất cả đều vui vẻ.

Doãn Việt đi, Bình Phàm thật vui vẻ, ít nhất có thể buông lỏng một chút.

Nhưng trong nội tâm cô lại có một nghi vấn: Doãn Việt hình như quên hỏi cô chuyện ngày mai muốn đi xem mắt với người khác.

Chẳng lẽ, hắn không quan tâm?

Chật, tâm tư đàn ông thật sự khó đoán, Bình Phàm không suy nghĩ nữa.

Ngày hôm sau sau khi tan học, Bình Phàm lôi Đổng Tiểu Dưa về nhà nó. Dọc theo đường đi, sự cố không ngừng xảy ra, bởi vì tham ăn, Đổng Tiểu Dưa đoạt ba viên kẹo đường của bạn, ăn một đóa hoa trong công viên, còn chút xíu nữa đoạt thức ăn của con chó Husky nhỏ.

Thật sự là khó phòng, để tránh cho nhiều thảm án phát sinh hơn nữa, Bình Phàm chỉ có thể ôm lấy nó.

Không ôm thì không biết, một khi ôm rồi mới giật mình, Đổng Tiểu Dưa rất nặng, Bình Phàm cảm giác giống như mình đang khiêng một bao gạo lớn, khó cho Doãn Việt có thể ôm nó dễ dàng như thế.

Thật vất vả mới đưa được Đổng Tiểu Dưa đến cửa nhà, lau mồ hôi đang chảy ròng, cô bấm chuông. Cửa vừa mở ra, Bình Phàm giật mình.

Một cô gái toàn thân mặc đồ giống như ăn trộm mang tạp dề cười híp mắt đứng ở cửa.

Đổng Tiểu Dưa dùng ánh mắt giống như nhìn thấy ly sữa tươi nhìn cô gái, sau đó gọi một tiếng: "Mẹ~."

Thì ra là Đổng mụ mụ, Bình Phàm hiểu rõ.

Nhưng mà ngoài dự đoán của cô chính là, Đổng mụ mụ chưa nhận Đổng Tiểu Dưa ngay, mà là trước tiên kéo Bình Phàm vào nhà, kích động nói: "Cô giáo Mộ, cô tới rồi, ngồi một chút ngồi một chút đã! ! !"

Hai lời không nói nhiều, Bình Phàm cứ thế bị kéo đến một bàn tràn đầy thức ăn ngon, ngồi xuống.

Đổng mụ mụ cười đến giống như hoa nở: "Nào, cô giáo Mộ, tay nghề của tôi không được tốt, cô đừng chê nhé."

Đầu Bình Phàm có chút choáng váng, cô chỉ muốn đưa Đổng Tiểu Dưa về nhà, không phải muốn đến xin cơm a! ! !

Lúc này, có người mở cửa, sau đó, tiếng nói hùng hồn của Đổng ba ba vang lên: "Anh gấp gáp trở về rồi đây, ôi chao, cô giáo Mộ đến chưa, thằng quỷ kia nói hôm nay nhất định anh phải lôi cô ấy ở..."

Lời còn chưa dứt, đi vào nhìn thấy Bình Phàm, sắc mặt có chút lúng túng.

Đổng mụ mụ vội vàng hòa giải: "Nhanh, đi rửa tay ăn cơm."

Bình Phàm cảm thấy hai vợ chồng này rất kỳ quái.

Còn nữa, thằng quỷ là ai?

Vốn định cáo từ, nhưng vợ chồng Đổng thị căn bản không cho cô cơ hội, sống chết lôi kéo cô ăn cơm, uống rượu đỏ, nói chuyện cười, một bữa cơm ăn đến hai tiếng đồng hồ.

Ăn cơm xong còn lôi kéo Bình Phàm xem ti vi, hàn huyên việc nhà, lại dây dưa hai tiếng nữa.

Thật vất vả, hàn huyên tới không còn chuyện gì để hàn huyên nữa, cộng thêm sắc trời rất rất rất tối rồi, Bình Phàm kiên định cự tuyệt lời đề nghị cô ngủ lại của vợ chồng Đổng thị.

Thật vất vả một hồi nữa vợ chồng Đổng thị mới lái xe đưa Bình Phàm về nhà. Kết quả không biết chuyện gì xảy ra, lại lạc đường, vòng thành một vòng, vừa hay đi một tiếng đồng hồ.

Đến nhà Bình Phàm, đã là gần tới nửa đêm - mười hai giờ.

Về nhà tắm rửa thay quần áo tắt đèn, trước khi đi ngủ, cô len lén mở rèm cửa sổ hướng lầu dưới nhìn. Rống, xe vợ chồng Đổng thị còn ở dưới lầu, quả thực chính là giám thị trắng trợn, trắng trợn mà! ! !

Mỏi mệt lôi kéo thân thể cùng thần kinh căng thẳng, Bình Phàm xụi lơ trên giường, trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có một ý niệm.

Chết tiệt... thằng quỷ muốn vợ chồng họ Đổng lôi kéo cô hôm nay rốt cuộc là người nào? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.