Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 36: Viên mãn (end)




Quỷ U Cốc là nơi thần bí nhất thiên hạ, xưa nay phàm nhân đều chưa từng dám đặt chân tới.

Nghe đồn, Quỷ U Cốc nằm ở phía cực Tây, nơi núi non địa hình khắc nghiệt nhất. Từ nhiều năm trở về trước, kẻ thống lĩnh Quỷ U Cốc đã đặt ra giới nghiêm, bế quan tỏa cảng, nội bất xuất, ngoại bất nhập. 

Trừ khi có triệu mời của Quỷ U Cốc, không một ai có thể đặt chân tới đây. Bởi lẽ, bao bọc lấy Quỷ U cốc không chỉ là rừng thiêng nước độc trùng trùng mà còn có một mê cung huyễn cảnh kết giới trùng trùng.

Mê cung đó được thiết kế bởi bàn tay của Vô Diện Quỷ Vương. Tính đến nay, chưa một kẻ nào có thể hóa giải. Khi kẻ ngoài tiến nhập mê cung huyễn cảnh, pháp lực sẽ nhanh chóng tiêu tán. 





Trong rừng sâu, không có bất cứ tia nắng nào có thể lọt xuống. Lam Cơ ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên là tầng tầng tán cây cổ thụ rậm rạp âm u. Thỉnh thoảng có tiếng động ghê rợn phía xa vọng tới, tựa như tiếng kêu ai oán. 

Nhiều năm tu tiên, cũng từng phiêu bạt chốn tiên ma có đủ, những điều này không làm nàng rùng mình lo sợ. Điều đáng ngại xem chừng ở phía trước – mê cung huyễn cảnh chưa từng có kẻ vượt qua.

Từ lúc nàng từ biệt Hoa lão bà bà để lên đường tìm Quỷ U Cốc, cũng đã trôi qua bảy ngày. Nàng không chắc chắn việc mình có thể đến Quỷ U Cốc hay không, cũng chưa biết làm sao để có thể lấy Thất Sắc Long Châu. Với pháp lực của nàng, chắc chắn không thể liều lĩnh đoạt long châu, chỉ có thể dùng cách thỉnh cầu…

Lam Cơ cảm thấy hơi mỏi mệt. Mấy ngày nay hoàn toàn là đi bộ, nơi gần Quỷ U Cốc này không gian dị thường, không thể ngự kiếm, chưa kể đến đây là rừng cổ thụ cây cối dày đặc, cũng không xác định được phương hướng.

Lam Cơ vứt đi chiếc la bàn xoay loạn trong lòng bàn tay. Nàng nhóm một đốm lửa rồi ngồi xuống, dựa vào ánh sáng lau sạch lưỡi kiếm vừa vương đám máu thú dữ ban nãy tấn công mình. Sau đó liền vận khí điều hòa kinh mạch. Phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, nàng nên dưỡng sức một chút để tỉnh táo trở lại.

Chợt nhớ đến điều gì, Lam Cơ lấy trong tay nải ra một túi gấm nhỏ, lấy ra vài viên phấn vứt vào đốm lửa. Hương thơm tươi mát của thảo mộc lan tỏa, bỗng dưng tinh thần rất sảng khoái.

Phấn hương thảo mộc đặc biệt này là do Mạc Thanh dùng cây cỏ trồng trong vườn của y điều chế thành, có tác dụng dưỡng tâm, đả thông kinh mạch rất tốt.

Nàng bất giác mỉm cười. Từ bao giờ, bất cứ thứ gì xung quanh nàng cũng có bóng dáng của y thế ? Xem kìa, chỉ ba năm ngắn ngủi, nàng đã có một sự âm thầm lệ thuộc vào y.

Nhưng y không còn ở đây. 

Không còn những sớm mai, khi nàng mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong lòng hoặc trên vai y, vượt qua núi cao vực sâu đi tìm Thần Dược Thảo. 

Khi ấy, cho dù nàng sống chết chưa rõ, nhưng lại không hề có cảm giác sợ hãi…

Cảm giác ấy, yên bình đến mức, nếu cứ như vậy mà chết đi trong lòng y cũng cam tâm tình nguyện… 

Nhưng lúc này, thật ra Lam Cơ vô cùng trống trải cùng sợ hãi… 

Từng mảnh phấn hương cháy hết trong lửa. Lam Cơ cầm theo một ngọn đuốc nhỏ, từng bước tiến nhập tận cùng khu rừng sâu tăm tối.

Chừng một nửa canh giờ, ngọn đuốc bỗng yếu dần rồi tắt hẳn, mà những luồng quỷ khí dị thường bủa vây xung quanh nàng, Lam Cơ cũng thấy khó thở hơn, pháp lực mỗi lúc một tiêu hao. 

Nàng có thể mơ hồ cảm nhận có đến hàng trăm luồng quỷ khí khác nhau. Lam Cơ tay đặt vào chuôi kiếm, ở thế phòng thủ. Nàng lên tiếng :

- Chư vị quỷ gia, ta là Lam Cơ của Vạn Linh Sơn. Ta không hề có ý đối địch, chỉ mong đến Quỷ U Cốc thỉnh cầu một vị quỷ thần. Rất mong các vị có thể nhường đường !

Những con quỷ ở ngoài bìa rừng này căn bản chỉ là quỷ cấp thấp, hình thù dị dạng, ăn bằng máu tươi, đa phần bọn chúng từ lâu không còn nghe hiểu được ngôn ngữ nhân loại. Bọn chúng chỉ ngửi thấy hơi thở của sinh vật phía trước, cơn thèm khát máu tươi nổi lên, không chần chừ được mà lao tới tấn công Lam Cơ.





Quỷ Vương Điện.

Bên trong cung điện xa hoa, Vô Diện Quỷ Vương một mình ngự trên tràng kỷ đúc bằng khối thạch anh lớn, từng ngón tay dài nâng ly rượu sóng sánh trong tay. Một nửa gương mặt vẫn như cũ ẩn sau sau chiếc mặt nạ màu bạch kim, thần thái khó đoán biết.

Hắn bỗng nhiên đổ ly rượu xuống mặt sàn trơn bóng. Trong vũng nước bỗng dưng hiện lên hình ảnh trong khu rừng ven ranh giới Quỷ U Cốc.

Nữ nhân kia đang cật lực chiến đấu với đám quỷ súc của hắn. Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu. Kịch hay còn ở phía sau.

Vô Diệm Quỷ Vương thoáng nhớ lại.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đó là khi Mạc Thanh mang nàng đến đáy vực nọ tìm Thần Dược Thảo. Mạc Thanh cẩn thận đặt nàng ta trên một phiến đá cao sạch sẽ, xung quanh là kết giới chặt chẽ. Khi ấy hơi thở của nàng ta cũng thoi thóp yếu ớt như Nhâm Lệ bấy giờ. Có lẽ, sự sống nàng ta duy trì đều nhờ vào chân khí của gã kia, giống như tính mạng Nhâm Lệ phải dựa vào máu của quỷ vương hắn vậy. 

Vô Diện Quỷ Vương không mang theo Nhâm Lệ, sợ thân thể nàng không chịu nổi.

Vậy mà hai kẻ tu đạo tầm thường kia lại dắt díu nhau đến đó, còn muốn giành Thần Dược Thảo với hắn.

Nhưng chuyện làm hắn nhớ nhất, chính là trong lúc hắn giao đấu với Mạc Thanh để giành Thần Dược Thảo, rõ ràng với tu vi gấp bội, hắn đã chiếm thế thượng phong, đánh ngã được Mạc Thanh xuống đáy vực nham thạch. Mà gã Mạc Thanh đó, ngoan cố nắm lấy một mẩu đá, giữ cho thân thể không bị rơi xuống nham thạch đang sục sôi kia. 

Khi ấy hắn còn có thể cười thầm một cách khinh thường, vì chỉ cần một chưởng tiếp theo của hắn, gã đạo tiên kia lập tức rơi xuống. Bất ngờ, phía sau lưng hắn, có một một ám khí mang theo pháp lực trong trẻo mà sắc bén đánh đến.

Tuy vậy, làm sao có thể đả thương một quỷ thần như hắn. Hắn chỉ khẽ xoay người là có thể né được. 

Hóa ra, chẳng phải là pháp khí gì ghê gớm, chỉ là một cây trâm cài tóc bình thường của nữ nhân. Mà người tấn công vừa rồi, lại là nữ nhân trên vách đá đối diện – kẻ chỉ còn nửa cái mạng tàn lại dám bước ra khỏi kết giới, liều mình vận chút lực cỏn con đánh về phía hắn, mục đích chỉ để nam nhân của ả tranh thủ thoát được. 

Có điều, hắn cũng hơi ngạc nhiên. Nữ nhân khi đó thân thể gầy yếu như hạc, mỏng manh như làn sương, tưởng chừng nàng đứng cũng còn không vững. Gương mặt nàng xanh xám đặc trưng của việc trúng độc lâu ngày, duy chỉ có ánh mắt là ngoan cường cứng cỏi. Một chiêu tấn công kia, uy lực không đạt, nhưng ý niệm trong chiêu thức vẫn đủ quyết liệt. 

Tư chất không tệ !

Vô Diện Quỷ Vương hắn không xuống tay với nữ nhân. Nhưng nàng sẽ thấy sự vô vọng khi nam nhân kia bị nham thạch nuốt chửng.

Hắn giơ tay vận chưởng lực định tấn công, liền nghe thấy thanh âm vội vã yếu ớt bên kia vách đá :

- Các hạ… xin đừng ! Chúng ta không cần thần dược thảo nữa… 

Vô Diện Quỷ Vương quay đầu, thấy nàng chống đỡ cơ thể, lê đến sát mỏm đá, hướng mắt nhìn xuống phía gã bạch y đang chật vật bên vách núi.

- Sư thúc… Lam Cơ cầu xin người từ bỏ… - Giọng nàng đầy khẩn thiết, trong đôi mắt quật cường bỗng hóa thành phiền muộn đau thương, hốc mắt cũng đã phủ một làn sương mỏng. – Xin đừng tiếp tục vì con… xin đừng biến Lam Cơ một lần nữa thành tội đồ…

Sư thúc ? 

Vô Diện Quỷ Vương bề ngoài thản nhiên, nhưng cũng có phần hiếu kỳ giống như lâu lắm mới gặp được một chuyện hay. Bọn họ giống như là quan hệ đồ nhi – sư thúc bình thường sao ?

Khi ấy, Vô Diệm Quỷ Vương hắn còn chậm rãi khoanh tay, để xem kết thúc của chuyện này thế nào. Một trong hai kẻ này, ắt phải có người chết. Nếu như bọn họ biết lui mà từ bỏ Thần Dược Thảo, hắn có thể châm chước tha cho bọn họ rời đi, để bọn họ cùng nhau trải qua những ngày cuối cùng trước khi nữ nhân kia lìa đời.



Chỉ thấy gã bạch y bên dưới kia, không một phần nao núng, giọng điệu bình tĩnh mà quả quyết, lại có phần nghiêm nghị :

- Nếu nàng coi ta là sư thúc, lập tức phục mệnh, quay về trong kết giới. 

- Không. Nếu người không từ bỏ, ba đời bảy kiếp nếu có siêu sinh, Lam Cơ cũng không muốn gặp lại người. – Nói rồi nàng rút ra cây trâm còn lại trên tóc, đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của mình. 

Hành động của nữ nhân đó vô cùng kiên quyết, nàng dùng tính mạng nàng uy hiếp, nếu gã kia không từ bỏ, có lẽ nàng sẽ tự sát ngay tại đây. 

Vô Diệm Quỷ Vương tưởng rằng nam nhân kia sẽ luống cuống hét lên bảo nàng dừng tay, nào ngờ thấy y như cũ kiên định, ngước mắt nhìn nàng. Ánh mắt như biển sao mang theo vô hạn yêu thương lo lắng, nhưng không hề có một tia tuyệt vọng. Đúng, không hề !

- Lam Cơ… – Y nói, âm điệu ấm áp, dịu dàng như vô cùng vững vàng – Vĩnh viễn tin tưởng ở ta, có được không ?

Nữ nhân tên Lam Cơ kia dường như đang giằng xé trong lòng, cuối cùng vì ánh mắt và nụ cười dịu dàng của người kia mà bỏ cây trâm xuống. 

Vô Diện Quỷ Vương thoáng kinh ngạc. Chỉ là một đạo tiên nho nhỏ, như thế nào lại có sự tự tin như vậy ? Không, có lẽ bản thân y cũng không hề chắc chắn, nhưng y rất thông tuệ, cũng rất thâm tình. Y biết, bản thân y lúc này cần bình tĩnh, phải làm chỗ dựa tinh thần cho cả hai. 

Vô Diệm Quỷ Vương hừ lạnh, dùng tám phần chưởng lực đánh xuống vách đá nơi Mạc Thanh đang cố bám víu. Vách đá nứt ra, thân thể y chao đảo rơi xuống ngay trước mắt nữ nhân của y !

Con người, cho dù tu thành đạo tiên thì cũng chỉ đến vậy mà thôi !

Muốn cùng hắn tranh Thần Dược Thảo, mơ tưởng !

Vậy mà khi bàn tay hắn sắp chạm đến ngọn Thần Dược Thảo, từ dưới biển nham thạch bỗng cuộn trào, thần quang rực sáng như muốn xé thủng cả mảng trời tăm tối… 

Là Thần !

Thần quang ấy, cũng mạnh mẽ như thứ mà hắn đã từng mất !

Vô Diệm Quỷ Vương trong lúc kinh ngạc chưa kịp phản ứng, thì Thần Dược Thảo đã bị phượng hoàng cướp đi trước.





Nghĩ lại chuyện bị bất ngờ đoạt lấy Thần Dược Thảo ngay trong phút cuối,  Vô Diện Quỷ Vương trong lòng lại sinh ra phẫn nộ, nắm tay hắn siết chặt. Ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào hình ảnh hiện ra trong vũng nước kia.

Vài trăm quỷ súc của hắn, dường như đối phó với nữ nhân đó cũng không quá dễ dàng. Cho dù nàng ta đã mất đi pháp lực, nhưng kiếm pháp vẫn vô cùng linh hoạt. 

Thân thể nàng đầy vết thương, da thịt bị móng vuốt cào rách vô số nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. 

Vô Diện Quỷ Vương đứng dậy, rời khỏi cung điện của hắn.

Vẫn còn một trận địa huyễn cảnh, nhưng hắn không muốn nghĩ rằng, nữ nhân đó lại là người đầu tiên phá được trận địa của hắn. 





Khi chiến đấu với những con quỷ súc cuối cùng, cũng là những con mạnh nhất ở đây, Lam Cơ gần như đã kiệt sức. Nàng gần như không thể phân biệt được ảo ảnh của chúng nữa. 

Một bàn tay mang móng vuốt dài cả tấc, sắc bén đâm vào vai nàng, chỉ cách một chút là trúng tim. Lam Cơ thét lên. 

Máu của nàng phun ra, hai mắt mờ đi. Nhưng nàng không nghĩ mình sẽ chết ở đây. Một đường kiếm cuối cùng chém đứt đầu quỷ súc, cũng đồng thời khiến nàng gục xuống mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.