Editor: Minh An
Beta: Cún
Hai bạn nhỏ ngồi trong phòng chơi hơn một tiếng, cho đến tận khi An Tưởng gọi mới khoan thai ra ngoài.
Bữa tối An Tưởng chuẩn bị một nồi lẩu. Vừa tiện vừa đỡ mệt.
An Tưởng sắp xếp bát đũa, nhìn về phía Bùi Thần, “Bùi tiên sinh định tới hả?”
“Em cũng không biết, chắc là nhanh thôi.” Bùi Thần vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Bùi Dĩ Chu.
[Bùi Dĩ Chu: Đến ngay đây.]
“Cụ em nói cụ sẽ đến ngay.”
An Tưởng gật gật đầu, bật bếp, cho đồ lâu chín thả vào trong nồi trước.
Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên hai tiếng.
An Tưởng đi ra mở cửa. Người đàn ông đứng ngoài cửa thân hình cao lớn, khuỷu tay cầm áo khoác ngoài, cà vạt thắt lỏng lẻo, mặt mày tinh xảo, lộ ra tùy ý từ trong ra ngoài.
Cô tránh đường ra, thuận tay nhận lấy áo của anh treo trên giá để quần áo bên cạnh, rồi khom lưng lấy dép lê đặt xuống dưới chân Bùi Dĩ Chu.
Nhìn cô gái còn chưa kịp cởi tạp dề ra, Bùi Dĩ Chu hơi cong môi, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ.
Loại cảm giác này giống như một người chồng đi làm về được vợ ra đón.
Ấm áp lại ngọt ngào.
“Cụ Bảy!” Bùi Thần đã cầm đũa lên ăn, cậu đặt đũa xuống vẫy vẫy anh.
Bùi Dĩ Chu rửa sạch tay sau đó tự nhiên ngồi đối diện An Tưởng.
An Tưởng cầm bát đặt trước mặt anh, chỉ vào hai bát nước chấm nói, “Bên trái là cay, bên phải là không cay, anh thích ăn cái gì thì nhúng vào cái đó.” Cô không biết khẩu vị của Bùi Dĩ Chu như nào nên lúc mua cố ý mua hai hương vị khác nhau.
Bùi Thần nói: “Chị An Tưởng không cần quan tâm khẩu vị của cụ Bảy đâu, cụ không có vị giác, ăn cái gì cũng đều như nhau cả.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngón tay của Bùi Dĩ Chu đang nắm đũa cứng đờ.
An Tưởng hiển nhiên không ngờ tới, hơi kinh ngạc nhìn anh.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, như sớm đã quen bị nói như vậy rồi. Anh gắp một miếng thịt lên đặt vào trong bát, cho vào trong miệng thong thả ăn, sau đó nhăn mày lại, trán toát ra một chút mồ hôi.
“Có chút kích thích.”
Bùi Thần kinh ngạc: “Cụ, cụ có thể cảm nhận được vị nó như nào?” Cả Bùi gia đều biết vị giác của Bùi Dĩ Chu không nhạy, anh cũng không có khứu giác, đi mời rất nhiều bác sĩ về cũng không tìm ra được biện pháp để giải quyết. Bùi Dĩ Chu quá mức hiểu chuyện, sau khi trị liệu vài lần đều thất bại thì không cưỡng cầu nữa.
“Cũng không hẳn.” Bỗng nhiên Bùi Dĩ Chu nhìn về phía An Tưởng, thanh âm nhàn nhạt, “Hình như chỉ có thể nếm được hương vị của tiểu thư An Tưởng.”
Câu này dường như có một tầng nghĩa khác.
Ánh mắt anh nhìn An Tưởng dường như còn nóng hơn so với nhiệt độ tỏa ra từ nồi lẩu. Sắc mặt An Tưởng thay đổi, không khỏi cúi đầu, môi mấp máy nửa ngày mới nói ra được vài chữ, “…… Có thể là trùng hợp thôi.”
“Có lẽ vậy.” Bùi Dĩ Chu bình tĩnh dời ánh mắt đi, lần đầu tiên đầu lưỡi anh có thể nếm được vị kích thích đến như vậy, ăn hai miếng rồi không chịu nổi nữa, buông đũa xuống uống nước.
“À lại nói tiếp, Tử Mặc sắp đi học ạ?”
“Ừ. Học cùng trường với mấy đứa Bùi Nặc đó.”
Hai mắt Bùi Thần sáng ngời, nhìn An Tử Mặc vỗ mạnh vào lưng cậu một cái: “Trùng hợp ghê nha. Nếu thằng nhãi ranh Bùi Ngôn kia mà cứ dở dở ương ương, ở nhà trẻ bắt nạt em thì nói với anh, anh đứng ra làm chủ cho em nha.”
“Khụ……”
Chữ “anh” mà Bùi Thần nói ra có lực sát thương quá lớn, Bùi Dĩ Chu không thở nổi, sặc nước, không nhịn được ho khan.
Hơn nửa ngày sau anh mới dừng ho khan, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bùi Thần.”
Âm thanh của người đàn ông rất thấp, vừa nghe là biết tức giận.
“Không được để An Tử Mặc gọi cháu là anh.”
“Dạ?” Vẻ mặt Bùi Thần ngơ ngác, “Sao ạ?”
“Không có sao trăng gì hết, không được là không được.”
Bùi Dĩ Chu đang bày ra bộ dáng nghiêm túc đáng sợ. Bùi Thần đã sớm quen tính của anh nên gãi gãi đầu không nói thêm cái gì.
“Tử Mặc, mai con đi học thì nhớ đeo cái này lên.”
Bùi Dĩ Chu đưa một chiếc đồng hồ có gắn định vị cho An Tử Mặc. Đồng hồ này có thể nghe gọi được, còn có cả chức năng cầu cứu bằng giọng nói. Để mấy đứa nhỏ không gặp chuyện ngoài ý muốn, Bùi Dĩ Chu cho mỗi đứa một cái đồng hồ như này, An Tử Mặc cũng không ngoại lệ.
Cậu không nhận, vùi đầu ăn thịt.
Bùi Dĩ Chu cũng không thấy xấu hổ, trực tiếp đặt đồ trước mặt An Tưởng.
Ăn xong bữa tối, hai cụ cháu ra về.
An Tưởng vào phòng bếp rửa bát, An Tử Mặc vừa xem TV vừa gặm xương, gặm mãi gặm mãi cuối cùng một chiếc răng nho nhỏ rơi xuống mặt đất, khoang miệng cậu ngay lập tức ngập tràn hương vị rỉ sắt.
Ngay lập tức sắc mặt An Tử Mặc thay đổi, ném xương xuống sau đó chạy thẳng vọt tới toilet.
Hành động vội vàng của cậu làm người ta không chú ý cũng khó. An Tưởng bỏ lại việc đang dở, rửa rửa tay đi vào nhìn cậu.
An Tử Mặc quay lưng về phía cô, ôm cốc nước lên điên cuồng súc miệng.
“Con rụng răng rồi hả?”
An Tử Mặc hé miệng nói: “Rụng một cái.” Cái răng ở bên còn lại tuy chưa rụng nhưng từ độ lung lay của nó, có lẽ khoảng hai ngày nữa cũng rụng.
An Tưởng rối rắm nhăn chặt mày, nhìn thằng con đang súc miệng không nói gì.
Tuy bảo là rụng răng xong sẽ nói cho thằng bé biết chân tướng. Nhưng bây giờ đến lúc rồi cô lại không biết nên mở miệng như thế nào. Rốt cuộc thì loại chuyện này không phải đứa trẻ nào cũng có thể tiếp nhận được.
Loại chuyện này là chuyện gì??
An Tử Mặc nghe được tiếng lòng của cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt phức tạp lại đau khổ của An Tưởng.
Cậu có dự cảm không tốt, nhỏ giọng hỏi: “Này, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không?”
An Tưởng giật mình một cái dựng thẳng eo, cuối cùng lấy hết can đảm, hít sâu một cái sau đó đi qua, vỗ vai cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Mặc Mặc, nói thật cho con biết, thật ra con không phải là người.” Vì để thằng nhóc cảm nhận được độ đáng tin cậy của thông tin này, cô cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc.
An Tử Mặc: “……???” Đầu óc của cậu nhóc đang tràn ngập dấu chấm hỏi chạy qua.
“Cái gì? Mẹ lặp lại lần nữa?”
An Tưởng nhìn chằm chằm mắt cậu nói lại một lần: “Con không phải là người.”
“Mẹ mới không phải là người!!” An Tử Mặc ngay lập tức xù lông lên, không quan tâm lịch sự gì hết, trợn trừng đôi mắt nhỏ, “Đang êm đang đẹp sao tự dưng mẹ lại chửi ngươi thế? Chẳng hiểu kiểu gì.” Chỉ là ba tuổi thay răng mà thôi, tự dưng lại mắng chửi người ta không phải là người. Bạn nhỏ cũng có tôn nghiêm đó!
Cậu nhanh chóng súc miệng thật sạch sau đó rầu rĩ không vui nhảy xuống khỏi ghế dựa, vòng qua An Tưởng về phòng mình.
An Tưởng luống cuống, vội chạy theo giải thích: “Mặc Mặc con nghe mẹ nói. Thật ra con là quỷ hút máu, chờ sau khi con mọc răng ra xong con sẽ biết.”
Quỷ hút máu?
An Tử Mặc quay đầu lại cười lạnh với cô, “Con thấy là mẹ xem phim nhiều quá xong nhập diễn quá sâu rồi. Đầu tiên chưa nói thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến như ngày nay lại tồn tại một chủng tộc khác với loài người. Kể cả nước ta có chủng tộc này thì họ cũng gọi đó là cương thi, ở nước ngoài người ta mới gọi là quỷ hút máu. Đã vậy quỷ hút máu còn sợ ánh mặt trời, ở quan tài……”
Lông mi An Tưởng run rẩy, gật đầu: “A, đúng vậy. Chúng ta ở quan tài còn gì.”
Quỷ hút máu ngủ ở quan tài, có vấn đề gì sao?
Nghĩ như vậy, đôi mắt An Tưởng lại chớp chớp hai cái.
“……”
An Tử Mặc cứng họng.
Mẹ nó.
Đúng là bọn họ ở quan tài thật!
An Tử Mặc ngay lập tức im lặng, sau đó lại nói: “Quỷ hút máu thích hút máu, nhưng con nhớ rõ con không có đam mê này. Tóm lại, tuy rằng con chỉ là một đứa trẻ ba tuổi nhưng cũng không dễ lừa như vậy đâu, mẹ đừng lừa gạt con.”
“…… Nhưng mẹ không lừa con thật mà.”
An Tưởng tủi thân.
Từ nhỏ đến lớn việc cô không muốn làm nhất chính là lừa gạt người khác. Con trai vốn dĩ là quỷ hút máu, cô đang nói sự thật mà, sao lại bảo là cô lừa người rồi?
Tiếng lòng của cô lại làm An Tử Mặc xem thường.
Không cứu được nữa rồi.
Người mẹ này chính là bị ngốc rồi, cái thứ không thể tưởng tượng như vậy cũng có thể nói ra.
Cô ngốc nhưng cậu không ngốc.
Nếu thực tế mà có chủng tộc trâu bò giống như trong phim điện ảnh thì khoảng cách diệt vong của thế giới này cũng không còn xa nữa.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
An Tử Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình về phòng ngủ, lười tiếp tục nói chuyện với An Tưởng.
An Tưởng bất lực đứng tại chỗ ngây ngốc cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới việc gửi tin nhắn cho Bùi Dĩ Chu.
[Bà mẹ ma quỷ: Tôi nói với Tử Mặc rồi, nhưng nó không tin. Lại còn mắng tôi.]
[Bùi Dĩ Chu: Cô nói như thế nào?]
[Bà mẹ ma quỷ: Tôi nói “Con không phải là người”.]
[Bùi Dĩ Chu: ……]
[Bùi Dĩ Chu: Đồ ngốc.]
[Bà mẹ ma quỷ: …… Anh cũng mắng tôi.]
[Bùi Dĩ Chu:.]
A, người này lại còn gửi một dấu chấm câu đến để mắng cô.
An Tưởng buồn rầu, ngay lập tức cảm thấy thế giới này đều quay lưng lại với mình.
Nói thật cũng bị người ta mắng!