Editor: Minh An
Beta: Cún
Sau một lúc ngắn ngủi nghỉ ngơi, tay chân cùng thân thể An Tưởng dần lấy lại sức.
Nghe Bùi Dĩ Chu hỏi An Tử Mặc, An Tưởng cố gắng nhấc tay lên, "Tôi...... tôi là người thân của nó."
Vẻ mặt lạnh băng của Bùi Dĩ Chu nhanh chóng bị sự kinh ngạc thay thế.
Đồng tử anh co rút, không thể tin tưởng: "Cô......?"
"Ừ." An Tưởng gật nhẹ đầu một cái, lần nữa nhìn về hồ nước, thấp thấp nỉ non, "Vịt con......"
Chú vịt con bị đánh rơi trôi trên mặt nước. Bùi Dĩ Chu tạm xem nhẹ sự kinh ngạc trong lòng mình, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của An Tưởng mà lần nữa nhảy vào trong nước vớt vịt lên.
"Đây." Anh xoa xoa mái tóc ướt của mình đưa chú vịt vàng nhỏ qua.
An Tưởng ngơ ngác nhận lấy.
Có lẽ do rơi vào nước nên dù cô ấn như thế nào thì chú vịt con cũng đều không kêu.
Cô rũ mi xuống, cánh môi cố chấp mím chặt thành một đường thẳng tắp. Trên mặt cô có mất mát, có ảm đạm, cũng có khổ sở. Cuối cùng đọng lại thành nước mắt, chảy từ khóe mắt xuống.
An Tưởng quay đầu đi lau khô nước mắt, duỗi tay đưa vịt con đến trước mặt An Tử Mặc, nhu hòa nói với cậu nhóc: "Đây, lần này không được ném nữa đâu."
An Tử Mặc không nhận.
[Thật khổ sở......]
[Vì sao thằng bé lại làm như vậy?]
[Thật khổ sở nha......]
Cô đang rơi lệ trong lòng, An Tử Mặc nghe được rõ ràng. Cậu không tự chủ mà trộm ngắm biểu tình trên mặt cô.
An Tưởng không thèm để ý sự lạnh nhạt của cậu nhóc, trầm mặc cầm đồ chơi cất đi.
Cẳng chân còn rất đau, trong một lát chắc cũng chưa rời đi được.
Cô cong lưng, lấy tay ấn ấn vào chân.
"Có cần tôi giúp cô gọi bác sĩ không?"
"Không cần." An Tưởng lắc đầu, "Cảm ơn Bùi tiên sinh đã cứu tôi."
Nếu không phải Bùi Dĩ Chu đi ngang qua, khả năng hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này. Tuy rằng sớm muộn cô cũng phải chết đi, nhưng không nghĩ là có thể vô duyên vô cớ mà suýt chết đi như vậy.
Trong đầu cô bỗng hiện ra ánh mắt lúc trước của An Tử Mặc.
Rét lạnh thấu xương, không có tình cảm, nhìn mình như con kiến cũng như kẻ thù.
An Tưởng không chút nghi ngờ là thằng bé muốn mình chết.
Ánh mắt đó cô đã từng thấy của nhiều người rồi.
Cha, mẹ, anh họ, chị họ.
Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày đứa con duy nhất của mình cũng dùng ánh mắt đó để nhìn mình.
Cô không cảm thấy chạnh lòng, chỉ là khổ sở.
Sự đau đớn, khổ sở này cứ như cơn sóng dữ cuồn cuộn đánh vào ngực cô, làm cô không thở nổi.
An Tưởng muốn khóc, nhưng lại không thể không nhịn xuống.
Môi dưới bị cô cắn chặt, vành mắt còn hồng hơn so với lúc trước.
Làm sao An Tử Mặc lại không nghe được lời nói trong lòng của cô.
Hỏi cậu có hối hận không ư? Không hối hận.
Chỉ là......
Cậu nhìn gò má tái nhợt của An Tưởng, đột nhiên trào ra một cảm giác không tên. Có chút khó chịu, lại có chút bực bội không thể hiểu được.
"Đây là mẹ cháu?" Bùi Dĩ Chu nhìn An Tử Mặc, đôi mắt dường như muốn nhìn thấy linh hồn cậu.
An Tử Mặc quay đầu đi, không để ý.
"Bảo vệ ở phía trước, thấy người rơi xuống nước, sao cháu không đi tìm người ta nhờ giúp đỡ?" Bùi Dĩ Chu không tin cậu bé là người không nói lý.
Linh hồn của An Tử Mặc cũng nói cho anh rằng cậu bé không phải là một bạn nhỏ bình thường.
Giây phút đó cậu thật sự muốn mẹ mình rơi xuống nước sau đó chết đi.
Ác độc, âm u.
Ngữ khí Bùi Dĩ Chu hùng hổ dọa người. An Tử Mặc bị chất vấn không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, nhăn mày lại, hung hăng trừng lại. Đã thế cậu còn nói ra bốn chữ: "Quản người cái rắm."
Sắc mặt An Tưởng tái nhợt, lại nhìn Bùi Dĩ Chu bên cạnh, vô cùng không vui.
"An Tử Mặc, xin lỗi." Lần đầu tiên An Tưởng gọi đầy đủ tên của cậu nhóc, vô cùng tức giận.
"Không nói." Thần sắc An Tử Mặc khắc nghiệt, "Ông ta cho rằng ông ta là ai? Dựa vào đâu mà đòi quản tôi?"
An Tưởng nhìn chằm chằm cậu nhóc, nói từng chữ: "Xin, lỗi, cho, mẹ."
Đây là lần đầu tiên An Tưởng nói chuyện với cậu hung dữ như vậy.
Ngữ khí cùng biểu tình của cô đột nhiên trùng hợp với khuôn mặt hung ác trong quá khứ của cậu, làm thần kinh An Tử Mặc đau đớn.
"Tôi không!!!" Đôi tay An Tử Mặc nắm chặt, mất lý trí gào rống, "Bà không có tư cách quản tôi! Cũng không có tư cách bắt tôi phải xin lỗi! Tôi chính là như vậy đấy, có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Bằng không thì câm miệng đi!!"
Bên này ồn ào dẫn tới không ít người chú ý lại đây.
Khuôn mặt đầy lệ khí, dữ tợn, vặn vẹo trước mắt của An Tử Mặc làm An Tưởng cảm thấy xa lạ.
Bùi Dĩ Chu vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào, tròng mắt thâm thúy âm thầm đánh giá.
Sương đen quanh thân An Tử Mặc còn nồng đậm hơn so với ban đầu, mơ hồ còn có một chút màu đỏ sậm.
Cậu đang giãy giụa.
"Bùi tiên sinh, có thể xin phương thức liên hệ của anh không?" Chân cô đã đỡ co rút, An Tưởng thật cẩn thận đứng lên, hai mắt hơi hơi phiếm hồng.
Bùi Dĩ Chu thu tầm mắt lại, nói: "Tôi ở biệt thự số mười bảy."
An Tưởng ghi nhớ, sau đó khập khiễng đi đến trước mặt An Tử Mặc, trực tiếp duỗi tay ôm cậu nhóc lên.
An Tử Mặc sửng sốt, giây tiếp theo bắt đầu giãy giụa kịch liệt: "Thả tôi xuống dưới!"
"Thả tôi xuống dưới bà có nghe thấy không?"
Cảm xúc của An Tử Mặc bất ổn, cả đường đi đều hô to.
An Tưởng thân là mẹ cũng không có trách cứ hay mắng mỏ, chỉ là bước đi nhanh hơn rời khỏi nơi thị phi này thôi.
Sau khi hai mẹ con rời đi thì Bùi Dĩ Chu đứng yên tại chỗ không động đậy, cho đến khi Hứa Xuyên tới đó gọi anh anh mới hoàn hồn lại
"Trên người em làm sao vậy?"
Trên người Bùi Dĩ Chu còn nhỏ nước, thoạt nhìn rất chật vật.
Anh thu tầm mắt lại, khom lưng nhặt đôi giày mà mình đá ra do lúc trước sốt ruột, mím chặt môi. Một lát sau anh mới nói ra hai chữ: "Không sao."
"Vừa rồi nghe người ta nói ở bên này có người rơi xuống nước, không phải là em nhảy xuống cứu người đấy chứ?" Ngữ khí Hứa Xuyên mang theo ba phần trêu chọc. Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chụp bả vai Bùi Dĩ Chu, "Mấy anh em An gia đang chờ chúng ta ở chỗ trại nuôi ngựa. Em mau đi thay quần áo đi, đến trễ thì không hay cho lắm."
"Ừ, được." Bùi Dĩ Chu đáp có lệ một câu, rõ ràng tâm tư anh không đặt ở chỗ này.
Hứa Xuyên càng cảm thấy kỳ quái.
Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu là người lý trí, rốt cuộc là ai mà chỉ trong chốc lát đã làm em ấy tâm thần không yên vậy?
Hứa Xuyên không dám hỏi, lại nhắc nhở lần nữa: "Thế anh đi trước, em cũng ngàn vạn lần đừng đến trễ."
"Vâng."
Bùi Dĩ Chu lôi kéo áo sơ mi do bị ướt mà dán sát vào người, khẽ cau mày, xoay người về biệt thự.
Anh đang trầm tư.
Cẩn thận ngẫm lại thì không lâu trước đây ở trung tâm thương mại anh đã từng gặp qua An Tử Mặc một lần. Lúc ấy trợ lý nói hai người giống nhau nhưng Bùi Dĩ Chu cũng không để lời ấy trong lòng. Thế giới có hàng tỉ người, ngẫu nhiên gặp được hai người giống nhau cũng không phải là điều gì kỳ quái.
Nhưng trọng điểm là —— An Tử Mặc chính là con của An Tưởng.
Đứa nhỏ kia thoạt nhìn chừng ba bốn tuổi, bất luận là tuổi tác hay thời gian đều ăn khớp với đêm đó.
An Tử Mặc...... Có phải là con mình không?
Bùi Dĩ Chu không dám nghĩ nhiều, nhưng lại không thể không liên tưởng như vậy. Trong chốc lát đại não trở nên đần độn, làm anh không thể tự hỏi.
**
Lúc này An Tưởng đã mang An Tử Mặc về biệt thự.
Vừa vào cửa, An Tưởng đã ném An Tử Mặc lên sô pha.
"Bà làm gì?!" An Tử Mặc chết cũng không hối cải, rống to với An Tưởng, "Bà muốn đánh tôi đúng không? Bà muốn đánh tôi chứ gì?"
An Tưởng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Cô mím môi, đi lên phía trước ấn cậu nhóc xuống ghế sô pha. Cuối cùng cô kéo quần cậu ra, đánh một cái thanh thúy trên mông cậu nhóc.
An Tử Mặc quên cả rống, tròng mắt mở to.
Cậu nghĩ là mẹ cậu sẽ dùng roi da để đánh cậu, dùng bình hoa để đập cậu nhưng lại không nghĩ tới bà sẽ đánh mông mình.
An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn, đánh ở đâu với cậu cũng đều như nhau cả.
Nhưng mà cậu có tôn nghiêm, có sĩ diện. Mông chính là tôn nghiêm, chính là mặt mũi của cậu.
"Bà tránh ra!"
"Bà đừng chạm vào tôi!"
An Tử Mặc liều mạng giãy giụa, nhưng cánh tay cậu đã bị đè gắt gao, hai chân lại không dùng sức được. Mặc kệ cậu dùng nhiều lực như thế nào cũng không tránh thoát được, chỉ có thể yên lặng cảm thụ bàn tay phát ra những thanh âm thanh thúy trên mông mình.
Cậu không chịu được nhục nhã như vậy. Hai mắt cậu đỏ lên, hàm răng nghiến ken két, lần đầu tiên cậu muốn khóc.
"Con chưa biết sai?"
"Không biết!"
Giỏi lắm.
Bốp!
Một cái đánh.
"Con biết sai chưa?!"
"Không biết!"
Bốp!
Bốp bốp!
Đánh hai cái!
"Con biết sai chưa!!"
"Tôi, tôi không biết." An Tử Mặc chính là ngỗ nghịch với An Tưởng, có chết cũng không chịu nhận sai.
Cậu quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà có bản lĩnh thì đừng đánh mông của tôi!"
Cậu cảm thấy xấu hổ.
Nghẹn khuất.
Buồn bực.
Vành mắt An Tử Mặc đỏ hồng, khóe miệng vì ủy khuất mà run rẩy. Nhưng cậu không khóc, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng thương.
Xong giây tiếp theo, An Tử Mặc lại thấy An Tưởng hồng mắt, thút tha thút thít khóc nức nở.
An Tử Mặc sửng sốt, môi ngập ngừng: "A, bà khóc cái gì?"
"An Tử Mặc, mẹ là mẹ con...... Sao con lại mong chờ mẹ chết?" Thanh âm cô khàn khàn, bụm mặt khóc.
Khổ sở.
An Tử Mặc nghe được tiếng lòng, càng cảm nhận sâu sắc hơn sự khổ sở cùng...... đau lòng của cô.
Rõ ràng người bị đánh là cậu, mà người đánh cậu là bà ta.
Vì sao bà ta lại đau lòng?? Lại còn khóc??
An Tử Mặc không thể hiểu được.
Ánh mắt cậu lập lòe, hiện ra sự mờ mịt cùng kinh ngạc.