TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Chương 111




Ban đêm ở núi rất yên tĩnh, An Tưởng chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Đang lúc cô ngủ ngon, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. An Tưởng còn chưa tỉnh dậy, cô trở mình tiếp tục ngủ tiếp.

Động tác của người kia lớn hơn một chút. Cuối cùng tai An Tưởng truyền đến cảm giác tê rần. Thế mà anh lại gặm thẳng vào tai cô!

“Đừng loạn.” An Tưởng mơ hồ phản đối hành động của anh, mơ màng đối diện với hai mắt cười như không cười của Bùi Dĩ Chu.

Trong lều chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ truyền ra ánh sáng mờ mờ. Dưới ánh đèn mờ ấy, hai phần ba gương mặt Bùi Dĩ Chu ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy hút hồn người. An Tưởng lập tức tỉnh táo.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng còn khàn khàn.

An Tưởng từ từ bò ra khỏi túi ngủ. Ánh mắt cô di chuyển thì phát hiện vị trí chính giữa trống không. Cô lập tức căng thẳng, hỏi: “Mặc Mặc đâu rồi anh?”

“Đi với anh rồi em sẽ biết.”

An Tưởng nhíu mày cầm điện thoại lên xem giờ thì phát hiện giờ đã là hai giờ rồi. Cô không hiểu đôi ba con này định làm cái quái gì. An Tưởng mặc thêm áo khoác vào, cùng Bùi Dĩ Chu ra khỏi lều.

Ban đêm, trong núi hơi lạnh một chút. Cơn gió lạnh thổi vào làm An Tưởng tỉnh ngủ hẳn. Bàn tay An Tưởng bị Bùi Dĩ Chu nắm chặt. Tuy rằng bóng cây rậm rạp che đi ánh trăng trên đầu, cản trở tầm nhìn nhưng An Tưởng không sợ. Vì cô tin Bùi Dĩ Chu sẽ nắm chặt lấy tay cô, không để cô bị ngã.

Đi qua đường mòn, xuyên qua rừng cây. Trước mắt An Tưởng là một đồi nhỏ. Có không ít người ở trên đó, có cả An Tử Mặc và mấy đứa Bùi Thần.

An Tưởng hơi bất ngờ: “Nửa đêm nửa hôm mà nhiều người tới chỗ này làm gì vậy?”

An Tử Mặc mặc một cái áo khoác thể thao, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng cả lên. Cậu nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, nói: “Dự báo thời tiết bảo hai rưỡi tối nay sẽ có mưa sao băng. Con đã nghiên cứu qua rồi, khả năng rất cao sẽ có mưa sao băng.”

An Tưởng cảm thấy thú vị. Từ bé đến lớn cô đã xem mưa sao băng lần nào đâu? Vì thế cô không nói gì thêm, tìm chỗ đất trống sau đó ngồi xuống chờ.

Những người đang chờ mưa sao băng ở xung quanh đều vô cùng yên tĩnh. Chỉ có vài bạn nhỏ không chịu nổi nữa, dựa vào lòng ba mẹ mình ngủ thiếp đi. Bùi Nặc và Bùi Ngôn cũng rất buồn ngủ. Một trái một phải dựa vào người Bùi Thần, cái đầu cứ dịch dần dịch dần xuống, dường như có thể ngã xuống ngay lập tức vậy.

Đang lúc mọi thứ yên tĩnh thì có một ánh sáng chói lọi cắt ngang bầu trời đêm. Tất cả mọi người tỉnh táo ngay lập tức, thi nhau đứng dậy.

Từng ngôi sao băng màu bạc đua nhau rơi xuống, sau đó chúng lại chìm vào trong màn đêm. Cảnh đó rất đẹp, An Tưởng ngẩng đầu lên, không nhịn được mà nắm chặt lấy tay Bùi Dĩ Chu đứng cạnh mình.

“Nghe nói nếu ước điều ước gì với sao băng thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật.”

Không biết Bùi Nặc tỉnh từ bao giờ, giọng cô bé ngọt ngào, kéo ống tay áo An Tử Mặc, “Ông ơi, ông mau ước với sao băng đi.”

“Toàn mấy chuyện mê tín.”

Bùi Nặc nhăn cái mũi nhỏ của mình: “Nhưng mà… Mấy năm trước cũng có người bảo câu chuyện về sự tồn tại quỷ hút máu chính là chuyện mê tín.”

An Tử Mặc: “……”

Cậu bĩu môi. Cuối cùng cậu nhắm mắt lại, yên lặng ước trong lòng.

[Mong mẹ có thể nhớ lại mình thật nhanh. Nếu không được thì mình sẽ ước điều khác. Mong mẹ có thể mãi mãi sống bình an hạnh phúc.]

Ước xong, An Tử Mặc từ từ mở mắt ra.

Cậu có thể nghe thấy ước nguyện của những người xung quanh. Chúng đều là những ước nguyện giản dị.

[Mong mình có thể sớm nhớ lại mọi chuyện, cũng mong Mặc Mặc có thể khỏe mạnh trưởng thành, không phải đau lòng lần nào nữa.] Đây là điều ước của An Tưởng.

[Gia đình hạnh phúc.] Đây là của Bùi Dĩ Chu.

[Mong mình sẽ thi đỗ một trường đại học tốt, có thêm tiền tiêu vặt. Mưa sao băng, biết điều thì mi hãy hoàn thành nguyện vọng cho tao, mi đừng có không biết điều, nếu không tao sẽ quỳ xuống van mi ngay lập tức.] Đây là Bùi Thần.

[Mong ba mẹ mình ở trên trời sẽ sống hạnh phúc. Cũng mong cụ Tưởng Tưởng nhanh nhớ lại Mặc Mặc của chúng cháu.] Đây là cặp anh em sinh đôi.

Trận mưa sao băng giữa bầu trời đêm trước mắt này như trở thành thước phim điện ảnh đẹp nhất trên đời, làm người xem không muốn rời khỏi nó. Ngày trước, trong cuộc đời của An Tử Mặc không có màu sắc, cả thế giới của cậu chỉ có màu đen của bóng tối. Cậu như một con quái vật được sự thù hận nuôi lớn lên vậy, hận hết tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Mẹ, ba, cháu trai, cháu gái trước mắt cậu như món quà bồi thường của ông trời, đền bù cho những bất hạnh trước đó của cậu vậy. Trước kia, An Tử Mặc khinh thường không muốn nhận lấy những điều ấy, nhưng bây giờ… Cậu cảm thấy may mắn khi mình được tới đây.

Chờ khi ngôi sao băng cuối cùng biến mất, mọi người lưu luyến xoay người rời đi.

An Tưởng còn muốn ở đây thêm lúc nữa. Nhưng sợ mấy bạn nhỏ bị cảm lạnh nên cô kéo An Tử Mặc tới chỗ mình.

“Mặc Mặc à, nếu con sợ thì mẹ sẽ bế con.”

Trời rất tối, cô không khỏi nắm chặt lấy tay nhỏ của An Tử Mặc.

An Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Nếu mẹ sợ, mẹ có thể đi tìm ba.”

Vẻ mặt An Tưởng xấu hổ: “Mẹ, mẹ làm gì có sợ?” Dù sao thì cô cũng là quỷ hút máu, từ nhỏ đã sống trong bóng tối rồi, làm gì có chuyện lại sợ đi trong đêm đâu cơ chứ?

Để cậu nhóc An Tử Mặc không coi thường mình, An Tưởng quyết định hôm nay sẽ chứng minh mình không phải đồ kém cỏi cho cậu xem!

“Mẹ không sợ. Nếu con không tin thì chúng ta thi đi, chắc chắn mẹ sẽ là người đầu tiên về đến chỗ lều!” Nói rồi cô buông tay An Tử Mặc ra, trong lúc đối phương còn chưa kịp lấy lại tinh thần cô đã vọt về phía trước. Cơ thể nhỏ nhắn của cô nhanh nhẹn di chuyển, lướt qua như một trận gió.

Bùi Dĩ Chu nhíu mày, trầm giọng nói: “Tưởng Tưởng, cẩn thận không ngã.”

Vừa dứt lời, chân An Tưởng đang chạy phía trước bắt đầu liêu xiêu. Có một tiếng động mạnh vang lên, An Tưởng ngã một cái rất mạnh xuống đất, gáy cô đập thẳng vào tảng đá ven đường.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu thay đổi ngay lập tức, sải bước chạy tới chỗ cô.

“Tưởng Tưởng!”

An Tưởng không trả lời, cô ngã trên mặt đất không động đậy.

Với tình huống đột ngột phát sinh trước mắt, An Tử Mặc vô cùng tỉnh táo. Cậu lấy điện thoại ra, lúc cậu định gọi cho xe cứu thương cách đó không xa thì An Tưởng từ từ động đậy tay chân. Sau đó cô mở mắt ra, ánh mắt dừng thẳng vào người An Tử Mặc.

Ánh mắt đó có khiếp sợ, có đau lòng, cũng có tủi thân.

Giây tiếp theo, có vô số suy nghĩ truyền đến bên tai An Tử Mặc.

“Mặc, Mặc Mặc?”

Bàn tay đang cầm điện thoại của An Tử Mặc run lên. Thế mà giây phút đó cậu không phản ứng lại được.

Tuy rằng cậu ước cho mẹ mình nhớ lại, nhưng nguyện vọng này cũng được thực hiện quá nhanh rồi đó.

Vì thế chuyện mê tín vừa rồi là thật sao?

Cảm ơn sao băng.

“Đã bảo em đừng chạy rồi.” Bùi Dĩ Chu vẫn luôn lo lắng không biết An Tưởng có bị thương hay không nên anh chưa phát hiện ra điều khác thường của cô. Vẫn may, gáy cô chỉ bị sưng một cái thôi, không có máu chảy ra.

Bùi Dĩ Chu đỡ An Tưởng dậy.

Huyệt Thái Dương của An Tưởng hơi đau đau. Những ký ức kiếp trước kiếp này thay nhau hiện lên trong đầu cô. Chúng như cùng nhau ùa vào trong đầu cô làm cô hoa mắt chóng mặt, đau hết cả đầu. Cô khó chịu kêu lên hai tiếng, cả người mềm như cục bông dựa vào trong lòng Bùi Dĩ Chu.

“Để anh đưa em đi bác sĩ nhé!” Bùi Dĩ Chu nói với An Tưởng, sau đó bế ngang cô lên.

Mặt An Tưởng tái nhợt vì đau, cô lắc đầu: “Không cần, anh thả em xuống dưới.”

“Không được.” Bùi Dĩ Chu mạnh mẽ nói, “Phải đi bác sĩ khám.”

“Em thật sự không sao.” An Tưởng ấn ấn huyệt Thái Dương đang đau của mình, “Chỉ là em nhớ tới một số thứ thôi.”

Bùi Dĩ Chu nghe vậy thì dừng chân lại, vẻ mặt anh vô cùng ngạc nhiên.

Nghe thấy lời này, Bùi Thần cùng hai anh em sinh đôi kích động chạy tới, vây quanh An Tưởng ríu rít hỏi này hỏi kia. Vốn dĩ An Tưởng đã không thoải mái rồi, bị hỏi như vậy, đầu cô càng đau hơn.

“Bùi Thần, cháu đưa hai đứa nhỏ về trước đi.” Bùi Dĩ Chu thấy An Tưởng khó chịu thì lạnh lùng nói.

Ba anh em nhà Bùi Thần không dám cãi lời Bùi Dĩ Chu, tất cả im bặt ngay lập tức, không tình nguyện về lều.

Bùi Dĩ Chu buông An Tưởng xuống, sờ đầu cô sau đó an ủi: “Em đừng nói vội, cứ bình tĩnh.”

An Tưởng gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu sắp xếp ký ức của mình.

Ký ức của cô vừa lộn xộn vừa loạn. Cô thấy bản thân mình đang khóc thút thít trong tháp tối, sau đó lại thấy bản thân mình chết đi. Cuối cùng cô sống lại, lẻn vào khách sạn, xảy ra một đêm vớ vẩn.

[Chỉ cần sinh Mặc Mặc ra là mình có thể có được tất cả mọi thứ.]

Khi đó An Tưởng bị sự thù hận cùng sự không cam lòng xâm chiếm, nóng đầu nên đồng ý với giao dịch đó.

An Tưởng cúi đầu ôm đầu, nước mắt rơi lách tách xuống.

“Bùi Dĩ Chu…” An Tưởng lau nước mắt nhìn anh, “Em có thể nói chuyện riêng với Mặc Mặc được không?”

Bùi Dĩ Chu rất tôn trọng quyết định của cô, anh không hỏi nhiều mà trực tiếp đứng dậy đi đến cái cây cách đó không xa, dựa vào thân cây kiên nhẫn chờ.

Sau khi chắc chắn anh không nghe thấy gì, An Tưởng mới hít một hơi thật sâu sau đó nhìn An Tử Mặc.

Mặc Mặc không phải đứa trẻ bình thường. Từ khi cậu còn rất nhỏ cô đã biết rồi.

Hệ thống bảo cậu sẽ là chàng trai xuất sắc nhất thế giới này, sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp, An Tưởng chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó. Khi đó An Tưởng coi cậu như một món đồ giao dịch, dù sinh cậu ra nhưng cô cũng chẳng có tình cảm gì với cậu. Xi?‎ ủ?g‎ hộ‎ chú?g‎ tôi‎ tại‎ ﹛‎ TRÙ‎ MTRU?ỆN.VN‎ ﹜

Sau đó…

Cô bị lừa.

Lúc ấy An Tưởng có từng hối hận không? Có.

Cô không thể trả thù người nhà, không thể có được sức mạnh, đã thế còn phải chịu trách nhiệm với một sinh mệnh. Nói thẳng ra thế giới này đối xử với cô vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng mà cậu nhóc rất nhỏ bé, lại còn đáng yêu. Làm sao cô có thể nhẫn tâm để cậu không có mẹ được?

“Mặc Mặc, con có thể nghe thấy được hết, đúng không?”

Mặt An Tử Mặc vô cảm nhìn cô. Sự im lặng này của cậu chính là câu trả lời tốt nhất.

An Tưởng bị phong ấn những ký ức về An Tử Mặc lúc cô còn là con người, đồng thời cũng bị phong ấn đi không ít những ký ức đau khổ khi cô làm quỷ hút máu. Sự xuất hiện của Bùi Dĩ Chu làm cô đắm chìm trong hạnh phúc, biến thành một cô nàng xinh đẹp, ngốc nghếch, ngọt ngào chẳng rõ chuyện gì với chuyện gì.

Bây giờ cô đã khôi phục lại ký ức của mình. Những việc nhỏ từng bị cô xem nhẹ lần lượt xuất hiện trong đầu cô.

Tại sao Mặc Mặc luôn biết cô nghĩ gì?

Tại sao Mặc Mặc không thích tới gần người khác?

Tại sao Mặc Mặc lại luôn yên tĩnh như vậy?

“Mẹ giấu mọi người một số chuyện, nhưng những chuyện này mẹ chỉ định nói với mỗi con.” Hai tay An Tưởng đặt trên đầu gối, cô ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay.

“Vâng, con nghe.” Nếu là trước kia, chắc chắn An Tử Mặc sẽ cảm thấy tức giận vì mình bị lừa. Nhưng lúc này cậu lại vô cùng bình tĩnh đứng trước mặt An Tưởng nghe cô nói chuyện.

An Tưởng sắp xếp lại ký ức của mình một chút, sau đó bắt đầu từ từ giải thích cho cậu nhóc nghe vì sao cô chết, kể cho cậu nghe về giao dịch của cô với hệ thống, cũng nói luôn chuyện vốn dĩ thế giới này chính là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết.

An Tử Mặc càng nghe càng nhăn mày lại.

“Ồ, thế là mẹ bị lừa rồi.”

An Tưởng cứng họng, sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ biết, con không cần nhắc lại với mẹ lần nữa đâu.”

Hệ thống rác rưởi chẳng đáng tin chút nào, lừa cô mang thai hủy nghiệp lớn của cô. Bây giờ cô chỉ có thể nuôi đứa con thần đồng nhà mình, làm một phu nhân nhà giàu.

An Tử Mặc tạm làm lơ mấy lời này của cô, ánh mắt lấp lóe, “Vì thế không phải do mẹ ghét con nên mới ném con cho người khác nuôi?”

An Tưởng sửng sốt. Khi nhìn thấy sự cẩn thận dưới đáy mắt cậu, cô không nhịn được cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Mặc Mặc, có lẽ mẹ từng oán giận, nhưng mẹ sẽ mãi mãi không ghét con.”

“Trên đời này không có ai yêu con hơn mẹ.”

Lá cây bị gió thổi kêu sàn sạt.

Vào giờ phút này, dây thần kinh luôn căng thẳng của An Tử Mặc cuối cùng cũng được thả lỏng. Nước mắt cậu tràn ra như nước tràn bờ đê, nhào vào ôm lấy An Tưởng.

Cậu khóc rất nhiều, từ trước đến nay An Tưởng chưa từng thấy cậu khóc bao giờ, trong giây lát cô cảm thấy hoảng sợ rồi cũng khóc theo.

“Mẹ biết không, con từng nghĩ mẹ ghét con…”

“Thậm chí con còn cảm thấy nếu mẹ không sinh con ra thì tốt rồi. Có lẽ mẹ không phải chết, có lẽ mẹ sẽ có đứa con khác đáng yêu và ngoan ngoãn hơn.”

“Có lẽ… Tất cả những bất hạnh của mẹ, đều do con mà ra.”

Cậu là người không xứng đáng được yêu thương.

Quái thai sống trong đầm lầy, làm sao xứng đáng được cứu vớt?

Sau khi An Tưởng rời đi, ngày nào An Tử Mặc cũng tỉnh dậy từ trong ác mộng.

[Đây chính là một sự trả thù mới.]

[Nếu không có cậu, An Tưởng sẽ tốt hơn, nhất định cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn.]

[Cái chết của cậu có thể đổi cho cô một cơ hội được sống lại hay không?]

Tại sao An Tưởng lại đón cậu về?

Để cậu sống trong núi sâu, tự sống tự chết không phải là tốt rồi hay sao? Làm vậy cuộc sống cô sẽ nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, cô sẽ không bị ảnh hưởng, cũng chẳng bị ốm đau. Tại sao cô không ghét cậu mãi mãi?

Cả ngày lẫn đêm, giờ nào phút nào cậu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà…

Cô yêu cậu.

“Con xin lỗi, trước đó con còn muốn hại chết mẹ.” An Tử Mặc cắn chặt răng, khóc nức nở nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Cậu nhìn cô, lần đầu tiên có dáng vẻ cầu xin giống như những đứa trẻ: “Nhưng bây giờ con đã ngoan rồi. Vì thế mẹ à, mẹ có thể đừng… rời khỏi con nữa được không?”

Đã từng được mặt trời ôm lấy nên cậu mới sợ bóng tối.

Đã từng được sống trong sự ấm áp nên cậu mới cảm thấy sợ tuyết lạnh.

Cậu muốn được sống trong ánh sáng, được trở thành niềm kiêu ngạo của những người yêu thương.

Hốc mắt An Tưởng đỏ bừng, cô vươn tay ôm lấy cậu.

“Mặc Mặc, cuộc đời của quỷ hút máu rất dài, mẹ sẽ không rời khỏi con nữa.” Cô nghẹn ngào, “Con cứ làm chuyện mà con muốn, không cần bù đắp cho mẹ, cũng đừng tiếp tục sống trong quá khứ. Dù tính cách con như nào, trở thành người ra sao, con sẽ mãi mãi là niềm kiêu ngạo của mẹ.”

Có lẽ hệ thống không vào nhầm thế giới.

Có lẽ vốn dĩ cô nên ở chỗ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.