Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 46: Cuồng nữ Nhược Lan




Đương nhiên vụ nổ này cũng liên quan đến Tuyết Sơn Cự tê của Lan vương, hơn hai mươi miếng Lôi Chấn Tử bạo tạc như vậy khiến cho da lông của nó bị thương tổn máu tươi đầm đìa, Lan vương hét to một tiếng vội vàng thu hồi yêu thú của mình vào trong đan điền, vì triệu hồi yêu thú cho nên Lan vương cũng dùng chung thân thể với tuyết sơn cự tê, nhưng tổn thương chủ yếu là do tuyết sơn cự tê nhận lấy Lan vương cũng không bị thương quá nặng.

Mấy tên binh sĩ gần Lan vương và Kim Long cũng bị nổ tung bay lên trời, sau khi rơi xuống bị gãy mấy khúc xương, tuy nhiên chỉ bị thương nhẹ không đến nỗi chết.

Lan vương thu hồi tuyết sơn cự tê xong lấy ra một cái hồ lô trữ vật nuốt vài viên đan dược hiển nhiên đây là những đan dược thượng phẩm mà Lan vương cất giấu đại bộ phận dùng để săn sóc cho tuyết sơn cự tê bị thương.

So với việc Lan vương bị thương vợ chồng Kim Long còn thê thảm hơn nhiều, cánh tay của Kim Long nắm lấy Giải Kiềm Kích dĩ nhiên là bị làm cho gãy vụn, toàn thân huyết nhục mơ hồ, sau khi ngã xuống từ trên vách đá, đã không đứng lên nổi nữa rồi.

- Long ca.

Chu Kiều nước mắt như mưa, nàng bị thương không nghiêm trọng bằng kim long, ngưng khí một chút là đứng dậy hóa thành một con xà yêu cực lớn hướng về phía Lan vương mà lao tới.

Đột nhiên một Tinh cương sĩ tốt xuất hiện ngăn cản đường của xà yêu, vung đao lên chém vào cổ.

- Chút tài mọn mà cũng khoe khoang trước mặt ta.

Chu Kiều hừ lạnh một tiếng, xà yêu hướng về phía trước mà nhổ ra một phù triện màu xanh lá phù triện này mang theo chất độc vô cùng lập tức bao trùm lấy thân thể của bốn tên tinh cương sĩ tốt.

Một lúc sau ba gã tinh cương sĩ tốt liền bị đạo phù triện này ăn mòn sạch sẽ, cuối cùng một tinh cương sĩ tốt chỉ còn lại khung xương tuy nhiên nó vẫn dũng cảm xông lên phía trước, chém lên trên xà yêu một đao đáng tiếc là không thể phá bỏ lớp phòng thủ.

Lan vương thừa dịp này phóng Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm, một đạo kiếm khí lăng lệ bắn tới, lập tức xuyên qua tạo thành một cái lỗ máu trên người của xà yêu, đem Chu Kiều đánh cho hiện nguyên hình, Lan vương tuy không địch lại Kim Long nhưng đối phó với Chu Kiều thì dư sức.

- Ngươi đi đi ta không muốn giết ngươi.

Lan vương cứ thế mà phát ra một đạo kiếm khí tuy nhiên niệm giao tình những năm nay hắn không ra tay với Chu Kiều.

- Các ngươi đám khốn kiếp này tay sai của triều đình dám giết con của ta, làm tổn thương phu quân của ta ta liều mạng với các ngươi.

Chu Kiều quả nhiên đã điên lên, cuối cùng phát hiện ra Đường Tiêu ở sau lưng Lan vương liền vung một chưởng mong muốn đánh chết Đường Tiêu.

- Yêu nghiệt sao ngươi còn chấp mê bất ngộ.

Một đạo kiếm khí trên người của Lan vương bắn ra, lập tức xuyên qua cánh tay của Chu Kiều, tạo thành một lỗ máu, chưởng của nàng bắn về phía Đường Tiêu cũng tan biến trong vô hình.

Kim Long bị Đường Tiêu làm cho nổ tung nửa chết nửa sống, mà Lan vương e ngại cũng chỉ có Kim Long, còn Chu Kiều cho dù Lan vương không dùng tuyết sơn cự tê cũng thừa sức đánh bại Chu Kiều.

Đường Tiêu cũng theo đó mà vung một đòn Trường Hà Lạc Nhật Kiếm về phía Chu Kiều, muốn tiêu diệt phụ nhân này chấm dứt hậu hoạn, tuy nhiên không ngờ đạo kiếm khí mạnh mẽ này của Đường Tiêu chạm vào thân thể của Chu Kiều lại biến mất vô hình vô ảnh, hiển nhiên Lan vương có thể dễ dàng xuyên qua hộ thể cương khí của Chu Kiều nhưng Đường Tiêu thì không thể.

Dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là cường giả Nhân Nguyên ngũ cấp, so với cao thủ cấp Địa Nguyên thì còn kém quá xa.

- Tiểu súc sanh ta giết ngươi.

Chu Kiều thấy Đường Tiêu ra ám chiêu muốn đưa nàng vào chỗ chết thì như bị bệnh tâm thần mà la to, nàng lại e ngại Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm của Lan vương nên không dám tùy tiện phát chiêu.

- Ngươi còn không đi đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Lan vương thở dài một hơi một đạo kiếm khí trong tay của ông lại phát động ra.

Chu Kiều hướng lên không trung mà rú lên, lồng lộn một tiếng đúng là nàng không dám ra tay với Đường Tiêu nữa, nàng quay đầu ngưng khí hóa xà, ôm lấy Kim Long bị thương nghiêm trọng mà chạy gấp về phía xa, mất đi hình dáng.

- Trảm thảo vả tận gốc, Lan vương ông quá nhân từ rồi, ngày sau sẽ gặp phiền toái nhiều.

Đường Tiêu đi tới nhìn phương hướng vợ chồng Chu Kiều biến mất mà nói với Lan vương. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lan vương quay đầu nhìn Đường Tiêu, hai mắt nhắm lại, Đường Tiêu nói không sai, hắn quá mềm lòng rồi nếu như không có nhược điểm này thì hiện tại có lẽ hoàng đế Đại Minh vương triều không phải là Chu Hi mà là thuộc về Chu Hiền hắn rồi, vì hắn là ca ca của Chu Hi, tuy nhiên nếu như hắn không mềm lòng như vậy thì Chu Hi cũng không cho hắn làm thống lĩnh Nghi Lan thành.

- Khởi giá, hộ tống hoàng tử công chúa trở về kinh thành.

Lan vương cũng không nói thêm gì nữa, vung tay lên xe ngựa lập tức khởi động dọc theo tuyết sơn sơn mạch mở ra quan đạo hướng về phía Thai kinh thành mà xuất phát.

......

- Thiếu gia người trở về rồi.

Ở đường phủ Trấn quốc hầu trong thần mã quán, một đám tiểu nha đầu nhìn thấy Đường Tiêu thì thân thiết mà đón chào.

Đường Tiêu cười cười với bọn họ, chuyến đi huấn luyện quân sự này cực kỳ hung hiểm, ở võ đài Thai kinh thành tiến hành trận chiên với Từ Tiều, ở Nghi Lan thành đấu với Nghi Lan quận chúa Ngạnh phương ngư cảng giết Trương Bảo, lại đấu với Nghi Lan quận chúa lần nữa, tru sát hắc y nhân Lý Ngạn, tru sát hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan, hải tộc công chúa Ly Đế Á, ở võ dài Nghi Lan thành giết Sa Nam Tông Kim Sa, dưới chân tuyết sơn đại mạch làm bị thương vợ chồng Kim Long.

Đổi lại những hung hiểm đó trong vòng một tháng Đường Tiêu đã từ Nhân Nguyên tam cấp đột phá tới Nhân Nguyên ngũ cấp, chính thức bước vào con đường cường giả, hiện tại hắn đấu với Mục Thương, cũng chưa chắc đã thua.

Sau khi về nhà không biết vì nguyên nhân gì mà Đường Tiêu có một cảm xúc thân thiết không nói nên lời, trong lòng tràn đầy vẻ ô nhòa, những tiểu nha đầu bình thường líu ríu khiến người ta chán ghét hiện tại trở nên vô cùng thân thiết.

Đường Tiêu sau khi tắm rửa thì đi gặp Hưng Đô phu nhân sau khi được Hưng Đô phu nhân ôm ấp thân mật hắn liền tới Nhật Nguyệt Hồ nằm xuống để đám nha đầu đấm bóp tay chân cho.

Đường Tiêu ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời, cảm thụ một chút chim hót hoa nở tâm tình trầm tĩnh bỗng trở nên nhộn nhạo, hắn hướng về phía xung quanh nhìn một vong sau đó bỗng nhiên ôm lấy một nha đầu mười bốn tuổi gần đó.

- Thiếu gia.

Nha đầu bị ôm kia run rẩy mà nhìn Đường Tiêu.

- Ngươi tên là gì?

Đường Tiêu ôn hòa hỏi một câu thần sắc ngữ khí đều rất mập mờ.

- Bẩm thiếu gia nô tỳ tên là Chỉ Diên.

Tiểu nha hoàn liền vội vàng trở lời Đường Tiêu, ở trước mặt mọi người nàng bị Đường Tiêu ôm cảm thấy hơi hoảng hốt cũng hơi ngượng ngùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.