Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 4: Tử Vong Ma Đao




Dực Thai công chúa cảm giác phương pháp cứu người của Phương Kích thật sự rất kỳ quái.

- Cũng chỉ có một phần hy vọng mà thôi, có thể có hiệu quả hay không, còn phải xem cô gái kia có thật lòng yêu thương hắn hay không. Cảm ứng giữa linh hồn với linh hồn, phải có duyên phận mới được, ngươi muốn cứu tính mạng hắn, nhất định phải nắm chặt......

Phương Kích nói đến đây, cố gắng nhịn cười, đi ra ngoài doanh địa.

Dực Thai công chúa muốn gọi Phương Kích lại hỏi, nhưng Phương Kích đã vén rèm cửa đi ra ngoài.

Dực Thai công chúa nhìn Đường Tiêu đang nằm trên giường, ra sức dậm chân, trong lòng rất buồn bực, tại sao phải dùng phương thức như vậy mới có thể cứu người? Sau một hồi do dự, nàng quyết định ngồi xuống bên cạnh Đường Tiêu.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước kia giữa nàng và Đường Tiêu, Dực Thai công chúa không nhịn được cảm giác muốn khóc, nàng cũng không biết rút cuộc nàng có thật tình yêu hắn hay không, hay là nói, nàng có duyên phận với hắn hay không. Nhưng Dực Thai công chúa vừa nhìn thấy Đường Tiêu đã tức giận, hơn nữa….nàng cảm thấy….nếu để hắn ra đi như vậy….cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.

Nàng bị hắn sỉ nhục nhiều lần như vậy, sao có thể để hắn chết dễ dàng như thế chứ?

Không được hắn không thể chết được, trước khi chết cũng phải nói xin lỗi nàng mới có thể chết.

Dực Thai công chúa cẩn thậ mà nhìn Đường Tiêu đang mất đi huyết sắc trên mặt, trước đó ở nội cung nàng không dò xét hắn kỹ như vây, bây giờ ở khoảng cách gần mà nhìn tim nàng bỗng đập loạn thình thạch, một lát sau nghĩ tới hắn sắp chết lòng nàng lại dâng lên một sự lo sợ dữ dội. nguồn TruyenFull.vn

Dực Thai công chúa tâm loạn như ma nàng cực lực tìm nhiều nguyên nhân để Đường Tiêu không thể chất, từ từ cúi người xuống đưa cái miệng nhỏ nhắn khẽ chạm vào cặp môi dày của Đường Tiêu.

Càng ngày càng gần... càng ngày càng gần.

Càng ngày càng đến gần tim của Dực Thai công chúa đập càng nhanh hai má ửng hồng nàng trợn tròn mắt ngay cả dũng khí cũng không có, nghĩ tới mình không gặp được hắn nữa, Dực Thai công chúa dứt khoát nhắm mắt lại, đưa cái miệng nhỏ nhắn xuống phía dưới.

- Hừ ngươi tốt rồi đường đường là công chúa của Đại Minh vương triều mà không biết người, rõ ràng muốn thừa dịp bổn thiếu gia đang hôn mê mà hôn trộm.

Thanh âm của Đường Tiêu dọa Dực Thai công chúa kêu to lên một tiếng, lúc Dực Thai công chúa mở to mắt thì thấy mục quang của Đường Tiêu đang nhìn mình chằm chằm vẻ mặt tràn đầy đắc ý, đâu có vẻ gì giống như bị trọng thương sắp chết.

- Ngươi ngươi...

Dực Thai công chúa bị hắn làm cho đỏ cả khuôn mặt, vội vàng giải thích với Đường Tiêu:

- Không... không phải ta...

- Không cần giải thích nữa, ta đã nhìn ra ngươi là một tiểu sắc nữ nhân, còn chưa gả vào nhà Đường gia đã lợi dụng lúc bổn công tử hôn mê mà lợi dụng, thiệt thòi cho ngươi là công chúa, lại làm ra chuyện hèn mọn bỉ ổi như vây.

Đường Tiêu nhìn thấy biểu lộ chật vật của Dực Thai công chúa thì mở cờ trong bụng.

- Ta ta....

Dực Thai công chúa tức giận muốn phun ra một ngụm máu tươi, nàng muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Đường Tiêu thì giải thích không nổi nữa.

- Lúc trước còn nói ta là phế vật nói ta không xứng đáng là phu quân của ngươi, cuối cùng lập hẹn ước luận võ, giả mù sa mưa tù hôn, sau này lại vụng trộm làm chuyện này với ta, ngươi đường đường là công chúa của Đại Minh vương triều đó, trên đời tại sao lại có người vô sỉ như vậy.

Đường Tiêu thừa cơ làm loạn không cho Dực Thai công chúa có bất kỳ cơ hội giải thích nào.

- A A A!

Dực Thai công chúa thiếu chút nữa thì sụp đổ mất, nàng khong ngớt kêu to xông ra bên ngoài, nàng biết rõ nếu nàng không rời khỏi thì nhất định sẽ bị Đường Tiêu làm cho tức giân mà chết mất.

- Ha ha ha.

Ở trong lều truyền tới thanh âm đắc ý của Đường Tiêu.

- Huyền nhi!

Phương Kích gọi Dực Thai công chúa không ngờ Dực Thai công chúa cũng không quay đầu lại mà chạy mất Phương Kích đành phải vén rèm đi vào, sau đó lộ mặt kỳ quái mà nhìn Đường Tiêu.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Phương Kích vô cùng khó hiểu mà nhìn Đường Tiêu.

- Ta cũng không biết.

Đường Tiêu lộ vẻ vô tội mà nói.

Phương Kích lắc đầu xem ra Đường Tiêu không muốn cho hắn biết chân tướng, đã như vậy thì không cần phải hỏi nữa.

....

Sau hừng đông, Lý Ngạn không thể đợi Trương Bảo mang đầu của Đường Tiêu tới nữa, thời gain một ngày đã trôi qua, cuối cùng tin tức đã mang về, Trương Bảo ngày hôm qua muốn mưu sát Đường Tiêu cuối cùng đã bị Đường Tiêu giết chết.

Dưới sự giận dữ Lý Ngạn phát lệnh, bắt cóc toàn bộ người của Trương gia, tiêu diệt cả nhà.

Kỳ thật cho dù Trương Bảo ở hừng đông mang đầu Đường Tiêu về Lý Ngạn cũng giết hắn để diệt khẩu.

- Đà chủ vài ngày trước ta ở trong Phong Nguyệt lâu có gặp được một tiểu thư ngư nhân, tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp, một đêm chỉ mất một lượng bạc.

Một hắc y nhân tiên lên phía trước hồi báo với Lý Ngạn.

- Ngươi cũng có tâm tình đi tới địa phương đó sao?

Lý Ngạn nhíu mày khẽ quát hắc y nhân kia.

- Đà chủ oan uổng cho ta rồi, ta có một diệu kế có thể lấy đầu của Đường Tiêu tiểu tặc.

Hắc y nhân vô tội mà nói rõ với Lý Ngạn.

- Mưu kế gì mau đứng lên nói, nếu như có thể giết tiểu súc sinh kia ta nhất định sẽ trọng thưởng.

Lý Ngạn nghe nói là có kế giết Đường Tiêu thì tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo.

- Đà chủ chuyện là như vậy người cá đó nói tên của nàng là A Đức Lợi Na, nếu như ta chịu cứu nàng ra ngoài thì nhất định sẽ cho ta nhiều chỗ tốt, ta cũng cảm thấy hứng thú cho nên cùng nàng ta hàn huyên.

Nàng nói nà là một thị nữ của công chúa nước Ly Đế Á, với Ly Đế Á công chúa thân như tỷ muội vì lén ra ngoài biển chơi bời cho nên mới không cẩn thâ bị thuyền đánh cá bắt mất, nếu như ta có thể giúp nàng mang một cái bình đặc chế thả trôi xuống biển thìì Ly Đế Á công chúa có thể nhận được tin tức của nàng.

- Ý của ngươi là...

Lý Ngạn ngắt lời của hắc y nhân rồi hỏi.

- Lúc huấn luyện quân sự không phải sẽ sắp xếp cho đám sĩ tử tham gia chiến đấu với hải tộc sao, chúng ta không ngại ra điều kiện với A Đức Lợi Na, để cho công chúa phái đại lượng hiả tộc cường giả tập kính Phương Kích, khiến hắn trở tay không kịp, sau đó giết được Đường Tiêu chúng ta sẽ thả A Đức Lợi Na ra.

Hắc y nhân đem kế sách của mình nói cho Lý Ngạn.

- Ừ chủ ý này không tệ ngươi mau đi sắp xếp đi.

Lý Ngạn gật nhẹ đầu.

- Đà chủ... Đi Phong Nguyệt lâu gặp ngư nhân tiểu thư cần phải có một lượng bạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.