Ta Là Bảo Bối

Quyển 1 - Chương 46: Dĩ nhiên là hắn




"Có phải em cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại không?" Ngữ điệu của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn, "Trình Diệc Thần, vậy em định giải quyết tôi như thế nào đây?"

"Em..."

"Vì em cái gì tôi cũng không cần, em liền đối với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi ở đâu trong lòng em? Em trước tiên phải nghĩ cho mẹ em, rồi đến em em, rồi đến Tần Lãng, cuối cùng mới là tôi? Địa vị của tôi đúng là dựa vào tiền mà."

"Em chỉ không muốn làm mẹ mình đau lòng..."

"Em sợ mẹ em thất vọng, thế còn mẹ tôi?" Hắn lạnh lùng nhìn tôi, "Có phải em cảm thấy chuyện tôi và mẹ mình cắt đứt nhau là lẽ đương nhiên? Có phải em cảm thấy tôi và em ở cùng với nhau, chỉ có mình em là hy sinh?"

"...Không phải..."

"Em vì ai cũng lo lắng nhiều như vậy, sao lại cố tình bỏ sót tôi? Kết hôn? Rốt cuộc em có giúp tôi nghĩ đến không? Tôi đây phải làm thế nào? Tôi chờ em ly hôn? Nếu mẹ em không cho thì sao? Tôi cùng em lén lút với nhau cả đời? Em muốn tôi phải lùi đến nước nào nữa!!!"

"..."

"Tôi cho dù phải có lỗi hết với tất cả mọi người cũng phải giữ cho được em, vậy còn em? Tại sao em thà rằng có lỗi với tôi còn hơn?"

"..."

"Phải làm tròn chữ hiếu, rõ ràng là sẽ không ở cùng một chỗ với tôi. Vừa muốn cùng đàn ông vụng trộm, vừa muốn lấy vợ đẻ con, nối dõi tông đường, làm người anh tốt, làm đại hiếu tử, em thật đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập biển trinh tiết." Hắn cười lạnh một tiếng, "Đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Tôi vì muốn ở cạnh em mà đem cả Lục gia vất bỏ, không làm Lục nhị thiếu gia, em thì ngược lại, sợ mẹ em đau lòng, liền để sang tôi một bên mà đi kết hôn..."

Hắn dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cứng ngắc cười nói, "Hoặc là, căn bản chỉ kiếm cớ, nói không chừng vì tôi không còn là Lục nhị thiếu gia, nên em mới..."

Tôi cứng họng nhìn hắn.

Hắn dừng lại, tiếng nói không giữ được kiên nhẫn mà cộc cằn, "Em khóc cái gì!? Không lẽ tôi nói sai sao?"

"Anh nói không sai." Trong lòng tôi tràn đầy khó chịu, lại không tìm được lời nào phản bác, "Người như em vừa ích kỷ vừa đê tiện, căn bản không xứng với anh, ở với em anh phải hy sinh oan uổng nhiều như thế, không bằng chúng ta chia tay nhau thì hơn."

Anh quay về tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý của anh, cũng không cần vì tôi mà hy sinh vô ích.

"...Em lặp lại lần nữa cho tôi!!" Sắc mặt hắn âm trầm dọa người, "Nói nhiều như vậy, cuối cùng đã chịu mang mục đích nói thẳng ra!!"

Tôi không nghĩ hắn sẽ đứng lên hung ác đá vào lưng tôi, tôi bị té nhào úp mặt xuống đất, hắn liền thô bạo dẫm một chân lên, "Chia tay!!? Có phải lúc này em định sẽ đoạn tuyệt quan hệ không? Tôi cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi? Trình Diệc Thần, có phải bình thường tôi đã quá cưng chiều em, khiến em đắc ý, liền quên mất tôi là loại người nào thì phải? Em lặp lại một lần nữa thử xem?" Hắn gia tăng lực nghiến xuống, tôi đau đến nỗi hít toàn hơi lạnh.

"Chia tay!!! Tôi nói chia tay!!!" Đau đến âm thanh phát run, đau đớn cùng phẫn nộ khiến tôi không thể không mạnh miệng, "Từ sớm đã nên chia tay, loại người như anh... Đừng cho tôi cái gì cũng không biết... Anh là loại người không từ thủ đoạn, giám đốc Trung Dương còn không phải do anh bức tử? Anh ta gặp chuyện không may đã đến van cầu anh, đừng tưởng tôi không biết... Là anh làm cho anh ta tự sát, anh... Đến bạn nhiều năm như vậy anh còn không buông tha, tôi là cái gì chứ? Biết đâu một ngày anh cũng sẽ trở mặt mà đạp tôi đi... Không bằng sớm chia tay một chút, tôi cũng không cần phải nhảy 28 tầng lầu, anh..."

"CHÁT!!"

Thình lình bị ăn đòn mạnh khiến tôi mơ hồ nửa ngày, trên mặt bỏng rát, tai vẫn còn ong ong nghe thấy tiếng được tiếng mất.

"Tôi đối với em... đã quá dung túng..." Hắn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, "Để cho em đủ gan mà ở đây nói xằng bậy..."

Còn chưa hiểu hắn muốn đánh tới mức nào, đã thấy người bị nhấc lên, sau đó ném thẳng xuống giường. Hắn nhanh nhẹn lấy caravat cột tay chân tôi trên giường. Tôi kinh hoảng trợn tròn mắt.

"Em không cần phải lo, tôi không có loại sở thích đó." Hắn nhếch môi cười, nhưng tuyệt đối không ôn hòa, "Tôi chỉ muốn trong lúc tôi ra ngoài em không chạy loạn khắp nơi thôi, đáng tiếc không có thuốc an thần, bằng không đã bớt thêm một chuyện."

"Anh muốn làm gì!?"

"Tôi ra ngoài lấy vé máy bay, hôm nay em liền theo tôi trở về. Rời khỏi chỗ này rồi em không cần phải nghĩ quá nhiều." Hắn dừng lại, "Còn nữa, thuận tiện đi giải quyết chút chuyện phiền toái, ví dụ như, cùng mẹ em và em trai em nói chuyện... Em yên tâm, tôi không giống như em bản tính đàn bà, dài dòng không dứt khoát, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện gọn gàng êm thấm."

"Anh không được làm xằng bậy!!!" Tôi lung tung giãy giụa, "Anh cùng họ nói chuyện gì!!! Anh chỉ biết làm mọi chuyện càng thêm hỏng bét, anh... Lục Phong!!!"

Hắn không thèm để tâm đến tiếng hét chói tai phản đối của tôi, đẩy cửa ra ngoài.

Mơ hồ nghe thấy tiếng em tôi bên ngoài, có lẽ là nghe lầm, tôi cũng không đủ tập trung phân biệt, vặn vẹo cổ tay cùng mắt cá nhân nửa ngày vô ích, đành vô lực ngã xuống giường, vừa tức vừa vội, não bộ ngập ứ hỗn độn. Hắn là kẻ thô bạo không biết nói lý lẽ, lại đi giằng co với mẹ tôi, cũng chỉ dẫn đến cự cãi tối mặt, càng tăng thêm phiền toái. Gã đàn ông luôn tự cho mình đúng này thật sự đáng hận.

Bị trói chặt trên giường không thể động đậy, tức giận tràn ngập nhưng cũng không biết làm sao.

Mơ màng ngủ đi một lát, bỗng trên lưng một trận đau đớn khó hiểu, cả người tôi cơ hồ kinh hãi nhảy dựng lên, đầu túa đầy mồ hôi lạnh, song cũng không có việc gì phát sinh.

Tôi không biết tại sao tim lại đập nhanh đến vậy. Giống như cảm ứng được điềm xấu vô cùng đáng sợ, tựa hồ cảm thấy mình vừa đánh mất một thứ gì đó.

May mà Lục Phong vẫn bình yên vô sự trở về. Nhìn hắn mặt mũi không hề hấn gì đẩy cửa vào, trong nháy mắt toàn thân tôi đều thả lỏng, bất chấp trên người đầy vết hằn, sợ hãi kêu lên một tiếng, "Lục Phong!"

Vừa rồi tôi còn tưởng rằng... tôi còn sợ là hắn sẽ không quay về.

Bộ dạng lo lắng của tôi ngược lại khiến tâm tình của hắn tốt lên, ngồi xuống tháo dây buộc cho tôi, "Đau không?"

"Mẹ em có nói gì không?"

Hắn nhăn mặt nhíu mày, "Anh không đi tìm bà ấy. Em cũng không cần nghĩ nhiều nữa, đã sắp hết tết rồi, chúng ta quay về Thượng Hải đi. Sau này mẹ em cũng không thể khiến em thành ra như vậy nữa."

Nghe giọng điệu của hắn dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cảm giác bất an không yên này là sao?

Cho đến ngày hôm sau Tần Lãng hai mắt đỏ bừng xông vào, tôi còn không thể hình dung ra sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng.

Tôi chưa từng thấy bộ dạng không thể khống chế của Tần Lãng như thế, hắn phát cuồng lên mà đấm thẳng vào mặt Lục Phong. Lục Phong không hề phòng bị lùi về sau một bước ôm mặt, khuôn mặt bên dưới kẽ tay dường như có máu chảy ra, tôi mới giật mình bổ nhào tới đẩy Tần Lãng ra, "Cậu điên rồi!!"

"Tôi điên rồi, anh đi mà hỏi hắn!!" Tần Lãng nói năng có chút lộn xộn, mắt đỏ lên như loài thú bị vây khốn, "Anh đi mà hỏi hắn!! Hắn đã làm cái gì... Diệc Thần đã gãy chân rồi, anh có biết hay không!!"

Lời của cậu ta tôi không bỏ sót chữ nào, chính là không thể hiểu rõ nghĩa trong câu nói đó.

"Cậu nói cái gì?" Tôi nhìn phía cậu ta xin giúp đỡ, rồi lại nhìn về Lục Phong, "...Là ý gì?"

Có ai nói cho tôi biết, "Diệc Thần đã gãy chân rồi", là mang ý gì không?

Lục Phong ngỡ ngàng nhìn tôi.

Tôi cũng ngỡ ngàng nhìn hắn.

Nhưng cuối cùng tôi cũng nhìn thấy em mình nằm chết lặng trên giường, tuy rằng tuyệt không chút chân thật nào, nhưng tôi vẫn biết chân nó không thể cử động.

"Anh, sao anh lại đến đây." Mặt Diệc Thần treo lên vẻ không hề hấn gì, "Em không sao đâu, không cần tin lời ông lang băm đấy, em không sao..."

Nếu không có việc gì... sao sắc mặt lại tái nhợt đến thế?

Tôi dường như hiểu được, song lại cảm thấy thật hồ đồ.

Tôi muốn sờ chân nó, sao lại không thể động đậy được? Sao có thể mới như vậy liền không động đậy được?

Diệc Thần thích chạy thích nhảy, nó còn muốn lên sân khấu đàn guitar, còn định cuối năm nay sẽ mua xe máy, rồi chở tôi ra ngoài chơi... Sao có thể bị gãy chân? Nó đã hứa là sẽ chở tôi ra ngoài chơi, rõ ràng là đã hứa...

Lục Phong chỉ nói, "Anh không cố ý."

Tôi càng cảm thấy hồ đồ, nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mắt, rồi lại nhìn hai tay mình. Tôi nghĩ có nên liều mạng đánh hắn một trận không, nhưng tôi làm sao có cái năng lực đó?

"Anh chỉ đẩy nó..." Lục Phong vươn tay định bắt lấy tôi, tôi liền thối lui né tránh hắn, "Tiểu Thần, em đừng như vậy... Em phải tin tưởng anh, anh thật sự không làm gì cả..."

Trời đất dường như tối sầm lại, biểu tình trên gương mặt bị thương của hắn cũng trở nên mơ hồ.

"Anh đừng đến đây tìm tôi."

Người đàn ông này, tôi là nên yêu hắn, hay nên hận hắn đây?

"Nếu anh mà em trai em cùng ngã xuống nước, chỉ có thể cứu một người, em sẽ chọn ai?"

Tôi sẽ cứu Diệc Thần.

Nếu người bị anh hại là đứa em trai quan trọng nhất của tôi, tôi phải làm sao đây?

Tôi còn có thể... như trước đây... tiếp tục yêu anh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.