Ta Là Bảo Bối

Quyển 1 - Chương 2: Nhất nguyệt chi ước




Đó là vật duy nhất Lục Phong để lại cho tôi.

Khi người kia xuất hiện chính là lúc tôi đang ngồi xổm trên đất mỏi mệt tìm kiếm liên tục mấy ngày, sớm đã xác nhận chẳng còn chút gì sót lại cả.

"A." Hắn cười tủm tỉm, "Nhanh thế đã gặp lại rồi. Cậu đến đây uống rượu à?"

Tôi nhất thời không phản ứng được. Hắn là ai vậy? Chiếu theo lý thông thường, một nhân vật sáng chói như vậy chẳng thể nào không có ấn tượng được.

"Cậu tìm gì thế? Có phải cái này không?" Hắn đưa tay vào trong túi áo vest, lấy ra một thứ.

Chiếc nhẫn bạc nho nhỏ, cũ đến mức màu đã xạm lại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn. Tôi quên cả cảm ơn nhào tới cầm lấy.

Tôi còn tưởng rằng, chút liên hệ cuối cùng còn sót lại với Lục Phong cứ như vậy mà cắt đứt.

Hắn bị bộ dạng ôm chặt nhẫn vào ngực mà khóc rống của tôi dọa đến nửa ngày, mới lắp bắp nói, "Cậu, cậu không sao chứ? Vốn lần trước định trả lại cho cậu, kết quả... đánh xong một trận cái gì cũng quên béng mất."

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra trước mặt mình còn một người xa lạ đang ngồi xổm, miệng mồm há hốc, "Cám ơn anh nhiều lắm." Tôi biết thế này là thất thố khó coi vô cùng. "Vật này rất quan trọng với tôi."

"A?" Hắn hơi ngẩn người. Trộm liếc chiếc nhẫn, lại liếc nhìn tôi một cái, cử chỉ hơi lén lút, "Là của bạn gái cậu tặng à?"

Tôi sợ nói là bạn trai sẽ hù chết tên này, bèn gật gật đầu. Đành oan uổng cho Lục Phong biến đổi giới tính vậy.

"Ha." Hắn tỏ vẻ đã thông hiểu, "Đừng buồn nữa, chẳng phải các cụ có câu, đời còn dài gái còn đầy sao? Cậu khóc lóc khổ sở cách mấy thì cô ấy cũng có biết đâu nào, nếu đã không còn hy vọng gì chi bằng vui vẻ kiếm một người khác chẳng phải tốt hơn sao..."

Được hắn an ủi vậy tôi có hơi buồn cười, "Cám ơn."

"Ha, không có chi không có chi, vui vẻ là tốt rồi." Con người này hình như thuộc dạng phóng khoáng miệng lưỡi lưu loát.

Người này... là người tốt... nhưng hình như... hơi ngu...

"Tần Lãng, bạn chú khỏe lại chưa?" Chủ quán bưng một dĩa trái cây tới, nháy mắt với hắn.

"Không sao không sao, Diệc Thần sao có việc gì chứ." Hắn ngoác miệng ra cười với ông chủ, một tay choàng qua vai tôi.

Tôi bị dọa một cú kinh người.

Hắn có quen tôi sao?

"Tôi là Thẩm Siêu, chủ của quán này. Sau này có chuyện rắc rối gì cứ đến gặp tôi là xong ngay. Bạn của Tần Lãng cũng chính là bạn của tôi!" Ông chủ cũng hào sảng không kém chìa tay ra.

Sao, sao tự nhiên nhiệt tình dữ vậy?

"Hơ, cảm ơn." Tôi ngơ ngác chìa tay ra, bỗng sực nhớ tới, "Đúng rồi, lần trước tôi đến đây uống rượu, là do anh giúp tôi giải vây?"

Cho dù là vậy, cũng không cần thân thiết thái quá như thế.

"Chủ yếu là công lao của Tần Lãng thôi, giờ còn để lại vài vệt 'lưu niệm' kìa, không liên can đến tôi, tôi chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt thôi." Ông chủ trao đổi ánh mắt với tên kia nửa ngày, mới nhếch nhếch miệng, vỗ vỗ tay đi ra.

"Tần, Tần Lãng." Tôi không có khả năng gọi tên người mới quen một lần mà đã trơn tru được, "Anh giúp tôi đến hai lần, không biết làm sao để cảm tạ, nhất là hôm nay, nhờ anh mà tôi mới tìm được vật này..." Đối với người xa lạ đến 80% thì phải khách sáo như thế mới đúng lễ đi.

Hắn có vẻ như bị sỉ nhục, nói, "Khách sáo thế à? Tốt lắm tốt lắm, nếu cậu cảm thấy đại ân này lớn đến mức không cám ơn hết thì cứ giữ trong lòng đi." Nghĩ một tý lại bổ sung, "Còn nếu thực sự cảm thấy không tạ ơn là không xong, cũng không cần phải lấy thân báo đáp, mời tôi một ly là được rồi."

Có, có thằng nào tùy tiện mà lấy thân báo đáp hả?

Rượu vào lời ra, tên con trai kỳ lạ này bắt đầu thao thao bất tuyệt. Hắn vô cùng tự nhiên cùng với tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, từ văn học đến địa lý, đây là đề tài dành cho người mới quen tán gẫu sao? Mà tôi nhịn không được lại âm thầm nhận xét hắn, trẻ trung, đẹp trai ngời ngời, đêm đó say khướt lờ mờ cảm thấy hắn giống Lục Phong, giờ nhìn lại cũng chỉ thấy ngoại hình bên ngoài hao hao nhau... với cùng giới tính. Hắn nói đến mức mặt mày đều sinh động sáng rực lên, hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Lục Phong. Đàn ông con trai gì mà nói ào ào như nước, tôi không chõ vào được một câu, còn Lục Phong đối với người lạ căn bản sẽ không thèm mở miệng. Quan sát nửa ngày, tôi đưa ra kết luận, dạng này tổng hợp từ diện mạo đến tính cách, có thể đúc kết ngắn gọn trong một từ: playboy!

Hắn không biết trong lòng tôi thầm đóng cộp cho hắn cái mác đó, còn nghiêm túc giảng giải về sự hình thành động đất và núi lửa.

Mà kể cũng khó cho hắn, hình như hắn sợ chỉ cần dừng lại một chút thì sẽ loãng không khí, đây có thể coi là chút thiên lương trong trẻo còn sót lại của một playboy chăng? Tôi sợ ngồi thêm tý nữa, cả nguồn gốc hình thành loài người hắn cũng đem ra mà nói nốt, uống xong ngụm rượu cuối cùng bèn đơn giản đứng lên,"Tần Lãng, nói chuyện với anh nãy giờ, tôi đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi." Tôi cầm lấy áo khoác định bước đi.

Nào ngờ uống nhiều rượu vậy, vừa đứng lên chân có điểm không vững, người hơi chao đi.

Hắn một phen đỡ lấy tôi, "Uống nhiều vậy đi có được không? Hay để tôi lái xe đưa cậu về?"

"Không cần đâu." Ở trong lòng một người con trai khác, cảm giác vẫn không tự nhiên, tôi ngọ nguậy thoát ra, "Tôi tự gọi tắc xi được."

"A, vậy cậu nhớ cẩn thận!"

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy cách Tần Lãng nhìn vào mắt tôi có điểm kỳ lạ.

Chẳng lẽ hắn cũng là gay?

Hừm... tùy tiện ngẫm lại, tôi cũng không nên vơ đũa cả nắm như vậy.

Quỷ tha ma bắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.