Ta là Akira

Chương 43: Đi chơi (1)




- Bọn họ biết mẹ gì, đóng cửa lại đều là đại gia, ra ngoài thì thành thịt trên bàn người khác, muốn thái như thế nào cũng được.

Du Phi Dương rất coi thường giới tài chính tỉnh Đông Hải, cũng nói giới tài chính ở tỉnh Đông Hải quá kém, không có nhân viên chuyên môn thì có trình độ gì? Bảo sao tập đoàn Hoành Đại của Lâm Ảnh lại có thể vay lãi hàng năm lên tới 30%. Trong ánh mắt chuyên môn thì đó không phải là lừa người thì sao?

Đương nhiên Vương Quốc Hoa dù có công nhận lời của Du Phi Dương cũng sẽ không nói ra. Hôm nay hắn đã không phải một thanh niên chỉ biết tinh thần trọng nghĩa. Người khác làm gì chỉ cần không liên quan đến hắn là hắn mặc kệ.

Du Phi Dương dập máy cũng thấy không dễ chịu gì. Trong thời gian này hắn có căng thẳng với trong nhà bởi vì cách xử lý việc của Vương Quốc Hoa. Du Phi Dương cho rằng hoàn toàn có thể nói chuyện thẳng thắn, như vậy Vương Quốc Hoa sẽ không có khúc mắc trong lòng. Hứa Nam Hạ chỉ im lặng không nói gì, Du Vân Vân cũng không nói. Chuyện của Hứa Kiến Thiết sau thời gian đã dần bình tĩnh lại. ảnh hưởng của nó đối với Hứa Nam Hạ cũng không nghiêm trọng như Lãnh Vũ nghĩ. Đương nhiên Hứa Nam Hạ muốn vào thường vụ Bộ chính trị gần như không thể, khả năng lớn nhất là làm chức bí thư tỉnh ủy đến hết tuổi, còn có thể bị chuyển sang nơi khác.

Du Phi Dương không muốn mất người bạn là Vương Quốc Hoa, y vốn không nhiều bạn nữa là một người như anh em. Du Phi Dương không thấy Vương Quốc Hoa làm gì có lỗi với nhà mình, ngay cả con đường làm quan của Vương Quốc Hoa phát triển cũng dựa vào năng lực của mình làm ra thành tích. Bây giờ Vương Quốc Hoa không dựa vào Sở gia càng thể hiện tính cách kiên định. Du Phi Dương quyết định phải dùng cách của mình để vãn hồi tình cảm hai bên.

Sáng sớm tổng giám đốc Hạ đã bắt đầu bận rộn. Hắn tên đầy đủ là Hạ Tân Quang, có một công ty thực phẩm ở Khu khai phát tỉnh thành, trong tay còn có một công ty xây dựng. Công ty thực phẩm là một trong số nguồn kinh tế chính của Hạ Tân Quang, gần đây có cơ hội mở rộng nguồn tiêu thụ. Hệ thống siêu thị Nghĩa Hoa nổi tiếng cả nước chuẩn bị đến Thần Châu, mở ba chi nhánh, lễ khai trương rất long trọng.

Hấp dẫn nhất với Hạ Tân Quang chính là hệ thống siêu thị Nghĩa Hoa này có chi nhánh ở mười mấy tỉnh, thành phố lớn trong cả nước. Hạ Tân Quang hy vọng đưa sản phẩm vào siêu thị kia, hơn nữa đưa đến tất cả các chi nhánh. Ở Thần Châu muốn tiến vào siêu thị nào cũng được, khó chính là muốn tiến ra cả nước. Cái này phải xem hành trình đến Thần Châu của tổng giám đốc Khương có hài lòng không, chính xác mà nói là xem hiệu quả tiếp đón của Hạ Tân Quang.

Hạ Tân Quang nhận được tin Khương Nghĩa Quân đến Thần Châu khá muộn. Tối qua Khương Nghĩa Quân đã đến Thần Châu, hơn nữa còn ở trong khách sạn Thần Châu. Khách sạn Thần Châu mặc dù không phải khách sạn tốt nhất nhưng lại khá gần chi nhánh lớn nhất của siêu thị Nghĩa Hoa ở tỉnh Đông Hải. Sáng sớm nay Hạ Tân Quang mới biết được tin, hắn tức giận mắng nhân viên một trận vì không có thông tin kịp thời. Tối qua tổng giám đốc Khương đến mà không kịp tiếp đón.

Tên nhân viên báo tin cũng oan ức, tối qua sếp Hạ chú ý vào vũ hội mà, đâu để ý việc khác.

Hạ Tân Quang vội vàng liên lạc người phụ trách siêu thị Nghĩa Hoa ở tỉnh Đông Hải, tỏ vẻ muốn bày tiệc mời tổng giám đốc Khương. Hạ Tân Quang khá may mắn, tổng giám đốc Khương không ngờ tự mình nghe điện.

- Là tổng giám đốc Hạ phải không? Cảm ơn anh đã ủng hộ siêu thị chúng tôi, như vậy đi, tôi hẹn bạn, xác định xong thời gian thì chúng ta cùng ngồi.

Dập máy Khương Nghĩa Quân tiếp tục họp, hắn thật ra thích họp, thích cảm giác ngồi phát biểu, chỉ bảo nhân viên. Khương Nghĩa Quân nghĩ đến Vương Quốc Hoa mà thầm hâm mộ, cảm giác được nói chuyện với trăm người, ngàn người mới hưng phấn làm sao.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khương Nghĩa Quân mới gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Đợi lúc không có ai nghe điện làm Khương Nghĩa Quân có chút khó hiểu. Lát sau y gọi lại, Vương Quốc Hoa lúc này mới nghe.

- Vừa nãy điện thoại không ở bên người, ông ở đâu?

- Ông đoán xem?

Khương Nghĩa Quân nói lập tức bị Vương Quốc Hoa vô tình đả kích.

- Đoán con em ông, ông rất bận, một phút là mấy trăm ngàn đó.

Khương Nghĩa Quân không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa, cũng may bên cạnh không có ai nghe được nếu không sẽ mất mặt.

- Ở Thần Châu, ông có rảnh thì sang ngồi một chút.

- Gì? Ông thật sự tới ư? Được, nói địa điểm, tôi lập tức tới.

Khương Nghĩa Quân báo địa chỉ, Vương Quốc Hoa dập máy. Lưu Linh từ toilet đi ra nói:

- Ai gọi thế anh?

- Khương Nghĩa Quân, thằng này bây giờ mở siêu thị ở khắp nơi. Hắn đã đến Thần Châu, muốn gặp anh.

Vương Quốc Hoa cười giải thích một chút.

- Vậy anh đi đi, có muốn em đi cùng không?

Lưu Linh tuy hỏi ý nhưng thực ra cô không muốn tách ra, hai hôm nữa cô về tỉnh Nam Thiên thì không có nhiều cơ hội ở riêng bên hắn.

- vậy cùng đi, em cũng quen hắn mà.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đáp ứng. Lưu Linh cười tươi như hoa.

- Em đi thay đồ.

Một lần nữa Lưu Linh xuất hiện trước mặt, Vương Quốc Hoa chép miệng nói:

- Em mặc đồ này là để đi gặp bạn hay là đi quyến rũ đàn ông. Đổi lại bộ đồ khác đi.

Lưu Linh mặc chiếc váy hai dây, bộ ngực đầy đặn lộ ra đầy đủ, khe sâu làm người ta không muốn rời mắt.

- Đáng ghét.

Lưu Linh lần sau đi ra mặc áo phông, váy, tóc tết sau lưng trông như cán bộ công sở.

Hai người ra ngoài đi xe của Lưu Linh. Lúc dừng xe, Vương Quốc Hoa gọi điện.

- Tôi đến dưới lầu rồi, xuống đón đi.

Lưu Linh không nhịn được cười:

- Anh nói nói chuyện với Khương Nghĩa Quân sao như đổi thành người khác vậy?

Vương Quốc Hoa che ống nói:

- Hai bên hiểu rõ nhau, ra vẻ làm gì cho mệt, không mấy khi được thoải mái gặp bạn bè mà.

- Mẹ chứ, đến rồi à, nhanh quá, chờ, xuống ngay.

Bỏ máy Khương Nghĩa Quân lao nhanh ra ngoài với tốc độ khó tin.

Khương Nghĩa Quân đầu đầy mồ hôi xuất hiện làm Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình. Thời này có một người bạn như vậy đúng là quá khó khăn. Khương Nghĩa Quân thấy Vương Quốc Hoa liền nhiệt tình ôm Ôm xong Vương Quốc Hoa, hắn còn định ôm Lưu Linh, miệng còn nói:

- Em dâu, chúng ta ôm một cái.

Ý đồ đen tối không thực hiện được vì bị Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại.

- Dừng, không dễ kiếm lợi thế đâu.

- Ông vẫn là kẻ thấy sắc quên bạn.

Khương Nghĩa Quân hậm hực nói, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:

- Đó là vì hiểu quá rõ bản chất của ông. Ông đó, thấy mỹ nữ là nhân tính vứt ra khỏi đầu.

Vừa nói hắn vừa quay đầu lại nói với Lưu Linh:

- Nhớ phải đề phòng tên Khương Nghĩa Quân này.

Lưu Linh ở bên ôm bụng cười, Vương Quốc Hoa không mấy khi như thế này, có thể thấy được hắn đang khá vui vẻ. Lưu Linh hy vọng Vương Quốc Hoa luôn có tâm trạng này, đồng thời cũng cảm nhận được địa vị của Khương Nghĩa Quân trong mắt Vương Quốc Hoa.

Vừa lên lầu, Khương Nghĩa Quân vừa nói:

- Lão đại, thời gian trước tôi ở Thượng Hải gặp Du Phi Dương. Thằng đó cho tôi vay 50 triệu, không có khoản tiền này tôi cũng không mở được chi nhánh ở Thần Châu, ngân hàng ở đây không nể mặt gì cả.

Nhớ đến cuộc điện sáng nay, Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng. Hắn vẫn coi Du Phi Dương là huynh đệ, dù Hứa Nam Hạ đưa ra quyết định kia, hơn nữa trước đó không nói chuyện với hắn nhưng hắn vẫn không trách ông nữa là Du Phi Dương.

Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên, hắn nghe một tiếng, bên trong truyền tới giọng khá bất ngờ.

- Quốc Hoa, là tôi, Vương Quốc Duy, nghe nói ông đến thị xã Thiết Châu – tỉnh Đông Hải làm bí thư thị ủy, tôi định sang mở nhà máy chiếm địa bàn.

Vương Quốc Hoa không khỏi kinh ngạc.

- Tôi đề nghị ông dù muốn xây dựng nhà máy cũng nên để ở Thần Châu. Thị xã Thiết Châu nói thật là không thích hợp. Thị trường lớn nhất tỉnh Đông Hải vẫn là Thần Châu. Ông xây dựng nhà máy ở thị xã Thiết Châu thì sẽ tốn tiền vận chuyển

Vương Quốc Duy nghe vậy trầm mặc một lúc mới nói.

- Quốc Hoa, có người bạn như ông là vinh hạnh của tôi.

Vương Quốc Hoa cười ha hả:

- Không nói cái này, Thánh Đạt mấy năm nay phát triển tốt, ông rất có năng lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.