Ta là Akira

Chương 42




Hai người chưa nhảy hết điệu thì tổng giám đốc Hạ đã cùng một người đàn ông tóc hoa râm đi tới, điệu nhảy dừng lại, mọi người đều vỗ tay. Lưu Linh nói khẽ với Vương Quốc Hoa:

- tổng giám đốc Hạ là trưởng ban thư ký văn phòng công thương tỉnh, vừa nãy không cho anh danh thiếp chắc là coi thường anh. Bình thường hắn rất nhiệt tình phát thiếp.

- Người kia là ai?

Vương Quốc Hoa cười cười, Vương Quốc Hoa hôm nay không dám nói là gặp việc gì đều không tức, ít nhất không phải là kẻ vì việc nhỏ cũng tức. Vì thế Lưu Linh trêu đùa, Vương Quốc Hoa không thèm để ý.

- Hình như là lãnh đạo văn phòng công thương tỉnh thành, quái lạ, văn phòng chiêu thương sao lại không có ai lên nhỉ?

Lưu Linh kinh ngạc nói, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Treo đầu dê bán thịt chó, hoạt động này chắc không có quan hệ mấy với văn phòng chiêu thương, chắc là do đám người văn phòng công thương bày ra hết thôi.

Lưu Linh suy nghĩ một chút ám chỉ trong câu nói của Vương Quốc Hoa rồi gật đầu nói:

- Có lý, nghe nói văn phòng công thương sắp tuyển cử, tổng giám đốc Hạ rất có hy vọng làm phó hội trưởng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tổng giám đốc Hạ đứng lên trước mic lớn tiếng nói:

- Thưa các vị tiền bối, các vị tân khách, chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Hôm nay tinh hoa giới kinh doanh trong và ngoài tỉnh tụ họp ở đây, đây là …

Nghe hai chữ “tinh hoa”, Vương Quốc Hoa không nhịn được cười khá lớn tiếng, Lưu Linh kinh ngạc nhìn tới, cô nhỏ giọng nói:

- Anh cười gì vậy?

Vương Quốc Hoa nhìn bốn phía quả nhiên có người bất mãn trừng mắt với mình, hắn nhỏ giọng nói:

- Không có gì, lát nói với em.

Tổng giám đốc Hạ nói trên đài nhưng ánh mắt vẫn chú ý về phía Lưu Linh, phát hiện hai người trông rất thân mật, tổng giám đốc Hạ không khỏi thấy oán giận. Hơn nữa thằng trợ lý Tiểu Vương kia nói chuyện còn khá lớn tiếng, không có giáo dục gì cả.

Tổng giám đốc Hạ đang không vui, nhìn lại thấy Lưu Linh kéo tay Vương Quốc Hoa rời khỏi đám người càng tức hơn. Y nói vài câu nữa rồi chuyển mic cho người bên cạnh – Trầm lão, hội trưởng văn phòng công thương tỉnh.

Vương Quốc Hoa ra ngoài cửa lấy thuốc châm hút, Lưu Linh ở bên cười nói:

- Nơi này có thể nói chuyện rồi chứ?

Vương Quốc Hoa lộ ra ánh mắt mà Lưu Linh thấy khá hạ lưu.

- Thật sự muốn nghe chứ?

Lưu Linh khẽ gật đầu nói:

- Muốn.

Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là anh đột nhiên nhớ tới một việc lúc học đại học.

Lưu Linh nói:

- Chuyện gì vậy, sao em không biết?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Đây là chuyện xảy ra ở ký túc xá nam, em sao biết được, hơn nữa cũng rất buồn cười.

- Vậy em càng muốn nghe, mau khai báo thành thật.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn cửa thấy không ai đi ra mới nhỏ giọng nói:

- Đó là lúc kết thúc bài thi tốt nghiệp có một nam sinh cảm xúc nói: Bốn năm ngoài được bằng tốt nhiệp ra thì chẳng có gì cả, tinh hoa tuổi trẻ toàn bộ lãng phí. Một tên khá cùng phòng cười lạnh nói:

- Tinh hoa của ông đều ở trên tường.

Lưu Linh ừ một tiếng, thấy Vương Quốc Hoa không nói, cô có chút khó hiểu:

- Hết rồi ư?

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói:

- Hết.

Lưu Linh bĩu môi nói:

- Cái này có gì buồn cười?

Vương Quốc Hoa nói nhỏ bên tai cô, Lưu Linh trợn tròn mắt rồi không nhịn được cười ha hả rồi lại che miệng, đầu cô vùi vào ngực Vương Quốc Hoa tiếp tục cười.

Lúc này tổng giám đốc Hạ đi ra thấy cảnh này không khỏi ghen tị. Thằng này đâu phải trợ lý chứ? Là tình nhân thì phải.

Phía trước có một đôi nam nữ cùng mấy người đi cùng. Người phụ nữ mặc đồ rất đẹp mắt, quý phái, váy dạ hội, giày cao gót thủy tinh, tất chân màu đen, trước ngực còn đeo một chiếc dây chuyền mặt kim cương sáng bóng. Người đàn ông thì trông rất bình thường.

Tổng giám đốc Hạ vừa thấy người này liền đi nhanh nhanh tới nói:

- Ôi, chủ tịch Lâm cũng tới, rất vinh hạnh.

- tổng giám đốc Hạ, cảm ơn tổng giám đốc Hạ đã tổ chức hoạt động như vậy, cung cấp cho mọi người cơ hội làm quen với nhau.

Nữ chủ tịch Lâm rất khách khí rời khỏi tay người đàn ông bên cạnh, đưa tay bắt tay tổng giám đốc Hạ. Người đàn ông kia đứng bên nghiêm trang quan sát, không có ý đi lên nói chuyện.

- Vị này xưng hô như thế nào?

Tổng giám đốc Hạ phát hiện người đàn ông này không muốn lên tiếng liền chủ động mở miệng hỏi. Hắn đã nhìn ra được chủ tịch Lâm rất chú ý đến người đàn ông này.

Quả nhiên chủ tịch Lâm quay đầu lại cười cười lấy lòng với người đàn ông kia:

- A Hổ, cho chút thể diện.

Người đàn ông hừ một tiếng bằng mũi rồi đưa tay ra. Hắn đột nhiên thấy hai người đằng trước liền nhìn chằm chằm tới, tay khẽ chạm tay tổng giám đốc Hạ rồi thu về ngay, sau đó tiếp tục nhìn đôi kia.

- Có chuyện gì vậy?

tổng giám đốc Hạ rất ngạc nhiên phát hiện A Hổ nhìn chằm chằm về phía Vương Quốc Hoa và Lưu Linh, hắn thầm kêu khổ, tên này nhìn trúng Lưu Linh ư? Như vậy cũng tốt, để hắn xung đột với thằng trợ lý kia.

Trong lòng nghĩ như vậy, tổng giám đốc Hạ liền nói ngay:

- Chủ tịch Lâm, vị kia là nhà kinh doanh đến từ tỉnh Nam Thiên – Lưu Linh, bên cạnh là trợ lý của cô ta mà sao tôi thấy không giống.

Chủ tịch Lâm hừ một tiếng không nói chuyện, cô ả nhìn sang A Hổ với ánh mắt đầy ai oán. Chủ tịch Lâm này thật ra khá xinh đẹp, cái liếc nhìn này của cô làm cho tim tổng giám đốc Hạ đập thình thịch. Chẳng qua chủ tịch Lâm có địa vị không thấp ở giới kinh doanh tỉnh, tổng giám đốc Hạ không dám có ý đồ biến thái.

A Hổ lạnh nhạt nhìn hai người:

- Sao nhìn tôi như vậy?

Chủ tịch Lâm chỉnh dây váy nói:

- Trước mặt em mà nhìn người phụ nữ khác, không sợ người ta đau lòng ư?

giọng điệu và động tác càng có thể hấp dẫn dục vọng an ủi của đàn ông. A Hổ nghe vậy cười nói:

- Ghen lung tung, không có việc đó.

tổng giám đốc Hạ ở bên tiếp tục duy trì sự chú ý, hắn cười nói:

- Có muốn tôi thay mặt giới thiệu tổng giám đốc Lưu đến từ tỉnh Nam Thiên không?

A Hổ nhìn y cười lạnh nói:

- Không cần, tôi quen.

Vừa nói hắn đưa tay ra, chờ chủ tịch Lâm kinh ngạc khoác tay, hai người lững thững đi sang.

Lưu Linh còn đang cười, vừa cười còn dùng tay đánh vào vai Vương Quốc Hoa. Cô nhỏ giọng nói:

- Tên bại hoại này, tên bại hoại này.

Cô tuy mắng nhưng giọng điệu rất dễ nghe. Tổng giám đốc Hạ thấy không khỏi thầm ghen ghét, hắn nghĩ thằng này không ngờ làm Lưu Linh vui vẻ như vậy, kiểu gì chẳng có quan hệ nam nữ kia. Hừ hừ, để A Hổ tới xem mày còn có thể cười được không?

Tổng giám đốc Hạ cũng có ánh mắt, A Hổ này vừa nhìn là đã biết không đơn giản. Vẻ mặt kiêu ngạo kia không phải dựa vào giả vờ là được. Hơn nữa nhìn tổng giám đốc Lamam dựa vào hắn như vậy cơ mà. Chủ tịch Lâm ở tỉnh nếu nói có thực lực đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất. Tốt nhất Lưu Linh có quan hệ với tên A Hổ kia thì càng đặc sắc.

A Hổ đứng trước mặt Vương Quốc Hoa không ngờ lại mỉm cười rồi khẽ khom lưng nói:

- Lão huynh, trùng hợp quá.

Vương Quốc Hoa thấy A Hổ liền cau mày không hề khách khí nói:

- Tôi nói mấy người các anh sao như âm hồn vậy? Sao đến đâu cũng gặp? Tôi lúc ở Bắc Kinh đến ba tháng mà không có tên nào là sao?

A Hổ là Lệ Hổ, thấy Vương Quốc Hoa làm y cũng rất bất ngờ. Lúc trước khi đi theo hợp tác với Vương Quốc Hoa có thể nói là thời gian thoải mái nhất trong đời của Lệ Hổ. Đáng tiếc từ đó về sau Vương Quốc Hoa không dẫn bọn họ chơi nữa.

- Tôi nói sao ông lại nói như vậy, tôi đây là cùng bạn tới mà thôi, tốt xấu cũng phải cho thể diện chứ.

Lệ Hổ không hề tức mà còn cười hì hì nói. Cỗ máy kiếm tiền Vương Quốc Hoa này, Lệ Hổ đương nhiên phải chú ý. Lúc trước khi Vương Quốc Hoa học ở Bắc Kinh, trong vòng tròn có nhiều lời đồn không ổn về Vương Quốc Hoa, Lệ Hổ sẽ không đi tìm Vương Quốc Hoa nói chuyện bạn bè gì đó. Bây giờ thì khác, Vương Quốc Hoa tiếp tục làm bí thư thị ủy của hắn. Mặc dù bị đi đày từ tỉnh Nam Thiên tới tỉnh Đông Hải nhưng vẫn không bị mất chức. Anh em trong vòng tròn khá coi trọng Vương Quốc Hoa, chỉ là lúc trước Vương Quốc Hoa “gặp rủi ro” mọi người không xuất hiện, về sau không tiện mặt dày đến gặp.

Nhưng hôm nay là trùng hợp gặp, Lệ Hổ phải nắm bắt cơ hội này. Vương Quốc Hoa nói như vậy cũng nằm trong dự đoán của Lệ Hổ, nếu đổi lại là hắn có khi còn phản ứng mạnh hơn nữa.

- Bạn bè với em anh đó, ông đây không quen biết anh.

Vương Quốc Hoa cười mắng một câu, Lệ Hổ mỉm cười nói:

- Tôi không có em gái, em họ có muốn không? Chỉ cần ông thích thì sẽ tắm rửa sạch sẽ đưa lên tận nhà ông. Chẳng qua trước đó phải trưng cầu ý kiến tiểu thư đây, nếu không tôi sợ bị người dùng giày cao gót đánh vỡ đầu.

Quá trình làm hai người còn lại trợn mắt há mồm. Tên trợ lý Tiểu Vương này quá ác, Lệ Hổ là thiếu gia Bắc Kinh nổi tiếng, chủ tịch Lâm cũng là tìm rất nhiều công sức mới quyến rũ được. Ai ngờ Vương Quốc Hoa không cho mặt mũi, dùng giọng điệu kẻ cả nói chuyện mà Lệ Hổ còn không hề tức.

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói:

- Tên không có thể diện, giới thiệu với anh một chút, đây là Lưu Linh, sau này phải khách khí một chút.

Tên tổng giám đốc Hạ vừa nãy tiếc rẻ tấm danh thiếp không muốn đưa cho Vương Quốc Hoa, y đang muốn khóc. Thằng này là ai, như vậy mà làm cho trợ lý của Lưu Linh ư?

Lệ Hổ cười cười bắt tay với Lưu Linh rồi nói:

- Quốc Hoa, có một số việc tuyệt đối đừng để ở trong lòng. Ông cũng là người trong vòng tròn, việc này tính ra là ông thua.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Tôi nếu con là thật thì đã không thèm nói chuyện với anh. Tôi cũng biết lúc đó tương lai không xác định. mà nếu tôi rời khỏi nhà nước thì mấy người các anh cũng chắc không đến mức không coi tôi là bạn.

Lệ Hổ nghe xong vui vẻ nói:

- Đúng thế, không nhận ai cũng được, đâu dám không nhận tài thần gia. Sao, bây giờ có con đường gì có thể kiếm tiền thì giúp chút, anh em dạo này cũng có khoản tiền nhàn.

Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua chủ tịch Lâm, A Hổ vội vàng cười nói:

Lâm Ảnh, chủ tịch Lâm – tập đoàn Hoành Đại.

Vương Quốc Hoa tiến lên một bước đưa tay ra nói:

- Vương Quốc Hoa, một viên chức nhỏ.

Ồ, tổng giám đốc Hạ ở bên trợn tròn mắt, không phải vừa nãy nói là trợ lý của Lưu Linh sao? Lâm Ảnh nghe vậy liền cười nói:

- Thì ra là Bí thư Vương, bảo sao tôi trông quen quen. Giám đốc Liêu hôm đó đến mạo muội, tôi xin lỗi.

Vương Quốc Hoa phải thừa nhận người phụ nữ này biểu hiện rất tốt, nói chuyện rất em tai, không biết sao lại quyến rũ được Lệ Hổ. Vương Quốc Hoa đang nghĩ có nên nhắc Lệ Hổ không nhưng lập tức bỏ qua suy nghĩ này. Lệ Hổ sống hay chết không có quan hệ với hắn. Hơn nữa dù Lâm Ảnh có gặp việc gì, người như Lệ Hổ đầu tiên sẽ cắt mình ra ngoài. Đám thiếu gia Bắc Kinh đều như vậy cả, Vương Quốc Hoa biết rõ.

- Không cần.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, sau đó nói với Lệ Hổ:

- Đến tỉnh Đông Hải làm gì?

Lệ Hổ nhìn lướt qua tổng giám đốc Hạ, ý là sao mày còn không đi? tổng giám đốc Hạ thật sự chỉ muốn tìm lỗ mà chui, hắn cố cười:

- Tôi có chút chuyện bên trong, xin lỗi không tiếp được.

Vừa nói tổng giám đốc Hạ còn kém nước ôm đầu trốn chạy như chuột. Lệ Hổ lúc này mới cười nói:

- Gần đây lưu hành quỹ đầu tư tư nhân, tôi đến tỉnh Đông Hải chính là xem có cơ hội để chơi không. Sao, ông thấy việc này thế nào?

Vương Quốc Hoa nói:

- Tôi không biết cái này nên không thể nói.

Lệ Hổ cười khổ một tiếng:

- Ông đó, thật sự không biết nói ông như thế nào. Ông còn nghĩ chúng tôi không biết. Tên Du Phi Dương nếu không phải do ông đưa ý tưởng thu hút vốn tư nhân thì hắn có thể kiếm nhiều tiền bên Mỹ như vậy sao?

- Hôm nay còn có việc, hôm khác tôi mời khách.

Trước mặt Lâm Ảnh, Vương Quốc Hoa không tiện nói gì nên trực tiếp chấm dứt đề tài.

Lệ Hổ cũng không so đo, với thân phận và năng lực của Vương Quốc Hoa, hắn có đủ tư cách nói câu này. Lệ Hổ đủ kiêu nhưng đó chỉ là trong lĩnh vực tài chính, còn nếu như đưa tới trước mặt Vương Quốc Hoa đúng là không có trụ cột mà kiêu. Hơn nữa chuyện Vương Quốc Hoa ở trường Đảng trung ương được thủ trưởng gọi gặp đã sớm truyền khắp vòng tròn. Đám thiếu gia Bắc Kinh có tin tức linh thông đều kết luận Vương Quốc Hoa chỉ cần làm ra gì đó ở tỉnh Đông Hải thì tiền đồ về sau sẽ thênh thang rộng mở. Nói cách khác Vương Quốc Hoa trước đây trong mắt mọi người không bằng được Vương Quốc Hoa bây giờ. Thủ trưởng đang xếp thứ ba trong Đảng, chính phủ, ngày sau sẽ lên nữa, được ngài coi trọng thì còn sợ không có tương lai sao?

Lệ Hổ khách khí đưa Vương Quốc Hoa ra cửa, đưa mắt chờ xe rời đi mới thôi. Lâm Ảnh ở bên cạnh có chút tò mò nói:

- hắn không phải chỉ là một bí thư thị ủy thôi sao?

Lệ Hổ cười lạnh nói:

- Cô biết gì? Hắn dù không làm quan thì ở trong giới kinh doanh cũng là tài thần gia mỗi người tán tụng.

Lâm Ảnh kêu lên:

- Thật sự như vậy sao?

Hành vi này đã đánh trúng tâm trạng của Lệ Hổ, hắn hừ một tiếng:

- Cái này là cô chưa thấy việc lớn. Mấy trăm triệu trong tay tôi đều là kiếm được khi đi làm theo hắn. Cơn khủng hoảng tài chính năm đó ập tới, người khác thua lỗ mất cả quần lót, vậy mà hắn lật tay làm mây úp tay làm mưa, mang theo đám người chúng tôi kiếm một mảng thịt béo trên người tài phiệu Đông Nam Á cùng Hongkong. Người bên ngoài đều cho rằng là do Du Phi Dương làm chủ, nhưng có ai biết Du Phi Dương làm như thế nào đâu. Có ai biết được nếu không có Vương Quốc Hoa giúp thì Du Phi Dương có là gì?

- Du Phi Dương? Thương nhân người Hoa thành công nhất ở Mỹ? Nhân vật có mặt trên Tạp chí kinh tế thời gian trước?

Lâm Ảnh hỏi tiếp, Lệ Hổ gật đầu nói:

- Không sai, chẳng qua mấy tạp chí trong nước có đáng gì. Người lên tờ tạp chí Time Mỹ mới là ác. Chẳng qua theo ý anh đây thì kẻ giỏi mới là tên kia. Trước đây nghe người ta nói Gia Cát Lượng ngồi trong trướng bày mưu thắng ngoài ngàn dặm, anh còn cảm thấy trên thế giới đâu có như vậy. Nhân vật trong Tam quốc đều là nhỏ phóng lớn nhưng thấy tên Vương Quốc Hoa thì anh mới tin trên đời có người như vậy.

Vẻ mặt Lâm Ảnh đột nhiên mờ đi, Lệ Hổ cúi đầu thấy thế không khỏi kinh ngạc nói:

- Sao vậy?

Lâm Ảnh có chút miễn cưỡng cười nói:

- Không có gì, chúng ta đi vào thôi.

Lệ Hổ lắc đầu nói:

- Tên tổng giám đốc Hạ vừa nãy không phải loại hay ho gì, anh không muốn gặp hắn. Không ngờ muốn gây chuyện, ông sớm muộn cũng xử lý hắn.

Lâm Ảnh cười hì hì nói:

- Như vậy thì càng cần tiến vào, hắn đang tranh thủ chức phó hội trưởng văn phòng công thương tỉnh, em vào tạo chút phiền phức cho hắn không phải tốt hơn sao?

Lệ Hổ cười lạnh nói:

- Hắn? Tốt hơn hết em làm chức đó. Chuyện kia có danh hiệu phó hội trưởng không phải càng có sức thuyết phục sao?

Trên mắt Lâm Ảnh thoáng hiện ra một tia đắc ý, cô cười nói:

- Người ta không có hứng thú với cái này, có thời gian còn không bằng ở bên anh nhiều hơn. Nếu không anh về muốn gặp cũng khó khăn.

Lệ Hổ nghe vậy không khỏi vui vẻ đưa tay sờ cằm Lâm Ảnh.

- Em chỉ cần ngoan thì gì cũng dễ nói mà.

Bên trong đã phát biểu xong, tổng giám đốc Hạ cùng một người nói chuyện. Thấy Lâm Ảnh và Lệ Hổ tiến vào, tổng giám đốc Hạ vội vàng chạy tới cười nói:

- Hai vị khách quý tới, sao không thấy hai người tổng giám đốc Lưu?

Y vừa nói vừa nhìn quanh tìm Vương Quốc Hoa và Lưu Linh, đây là ngoài mặt chứ trong lòng tổng giám đốc Hạ ước gì hai người đó cút đi ngay. Lệ Hổ coi như không thấy hắn, Lâm Ảnh đành phải lên tiếng.

- Tổng giám đốc Lưu có chút chuyện nên đi trước.

Lâm Ảnh vốn định nói thêm câu “Nhờ tôi nói với anh một tiếng…” nhưng bị Lệ Hổ khẽ giẫm chân nên Lâm Ảnh đành phải ngậm miệng.

- Vừa nãy nghe chủ tịch Lâm gọi người kia là Bí thư Vương, không biết là bí thư ở đâu vậy?

tổng giám đốc Hạ đúng là da mặt dày, Lệ Hổ không để ý tới hắn mà vẫn tiếp tục ở lại nói chuyện.

- Bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu, thời gian trước tôi nhờ nhân viên – giám đốc Liêu đến gặp Bí thư Vương, tập đoàn có chút nghiệp vụ ở Thiết Châu. Nghe nói tổng giám đốc Hạ gần đây đang bận mối làm ăn lớn, không biết có thể cho tôi tham gia một chút không?

Lâm Ảnh nhắc tới tự nhiên là công trình cải tạo thôn nội đô Tân Châu gần đây, nghe nói ủy ban thành phố Tân Châu đầu tư năm trăm triệu, miếng thịt béo này ai chẳng muốn cắn một miếng.

- Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh.

Lệ Hổ không nhịn được nói rồi đi ngay, mặt Lâm Ảnh thoáng cứng lại. Tên Lệ Hổ này quá kiêu căng, nếu không phải do tên tuổi của hắn có tác dụng thì mình cần phải dựa cả người vào sao? tính đám thiếu gia Bắc Kinh đều đáng ghét như vậy, sức ảnh hưởng của Lệ gia ở tỉnh Đông Hải cũng không nhỏ, đây là nguyên nhân khiến Lâm Ảnh nịnh nọt Lệ Hổ.

- Anh ấy toàn như vậy.

Trong lòng không thoải mái nhưng ngoài mặt Lâm Ảnh vẫn cười được. tổng giám đốc Hạ biết Lệ Hổ không tức mình nên cười nói theo:

- Đều do tôi nhiều chuyện, chuyện kia có cơ hội nhất định sẽ hợp tác. Chủ tịch Lâm, có việc này, chị nếu có qua lại với Bí thư Vương thì có thể giới thiệu một chút không? Tối tôi tiếp đón không chu đáo nên muốn mời Bí thư Vương dùng bữa cơm để xin lỗi.

tổng giám đốc Hạ cũng có chút rối rắm, Vương Quốc Hoa không ngờ là bí thư thị ủy Thiết Châu, vu vơ đắc tội một bí thư thị ủy là không ổn. Tuuy mình làm ăn ở trên tỉnh nhưng hắn còn trẻ như vậy, ai biết có lai lịch gì? Dựa vào lợi ích nên tổng giám đốc Hạ có chút quan hệ với bí thư thị ủy Tân Châu nhưng nếu có chuyện thì chưa chắc tên này đã giúp mình.

- Lời này tôi không dám nhận, tôi cũng không có qua lại chính thức gì với Bí thư Vương. Như vậy đi, tôi nói với A Hổ một tiếng, xem anh ấy có thể giúp gì không?

Lâm Ảnh quyết định giúp một chút. Vì dù sao cô làm kinh doanh, có lúc cần dùng, cần nhờ tới tổng giám đốc Hạ.

Không lâu sau Lệ Hổ quay về, Lâm Ảnh nói chuyện lại, Lệ Hổ tức giận nói:

- Làm chủ linh tinh, tên Vương Quốc Hoa vừa nãy cô không phát hiện sao, hắn có thể nể mặt tôi ư? Gặp quỷ. Tôi mời hắn dùng cơm, hắn chưa chắc đã nhận. Hơn nữa họ Hạ kia cô quản hắn sống hay chết làm gì? Tôi không vừa mắt với hắn, nhìn chằm chằm vào ngực gái không chịu bỏ ra.

Lâm Ảnh cười cười lấy tay Lệ Hổ đặt lên mảng da trắng ngần trước ngực. Cô nhỏ giọng nói:

- ghen à, yên tâm, đều là của anh, không ai đoạt được đâu.

Lâm Ảnh biết sở thích của Lệ Hổ, Lệ Hổ đúng là mắc bẫy. Hắn sờ một chút mới nói:

- Được rồi, anh thử xem, không dám đảm bảo có thể giúp không.

- Cảm ơn.

Lâm Ảnh không nói chuyện kinh doanh cần tổng giám đốc Hạ giúp, như vậy sẽ phản tác dụng. Đạo lý ày Lệ Hổ hiểu rõ hơn cô, nói ra sẽ vô ích. Chẳng qua trong lòng Lâm Ảnh lại coi thường Lệ Hổ, thầm nghĩ tên này không có trách nhiệm gì cả, ngủ với mình, cho không ít chỗ tốt mà việc nhỏ này cũng miễn cưỡng.

Một đêm không nói chuyện, Vương Quốc Hoa sáng dậy theo thói quen ra ban công tập thể dục. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang thói quen của hắn. Lưu Linh vẫn đang ngủ ngon trên giường.

Thấy là Du Phi Dương gọi tới, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.

- Ừ, là tôi.

Du Phi Dương ở đầu kia giọng hơi khàn khàn.

- Tôi nghe được rồi đó, đúng, mấy hôm nữa tôi tới tỉnh Đông Hải?

- Ông đến làm gì?

Vương Quốc Hoa vô thức hỏi một câu, Du Phi Dương nghe vậy dừng một chút mới thở dài nói:

- Tôi và ông không phải là huynh đệ sao? Tôi tới tỉnh Đông Hải đương nhiên là giúp ông rồi.

- Đừng, ông ở trong mắt mấy lãnh đạo quốc gia không phải là thứ gì hay, mấy người các ông đến đâu đều gây sóng gió ở đó. Tôi thấy giới tài chính tỉnh Đông Hải chưa chắc đã chào đón ông?

Vương Quốc Hoa cười cười làm không khí hòa hoãn lại. Sau khi hắn rời khỏi tỉnh Nam Thiên, hai người đã có một thời gian không liên lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.