Ta là Akira

Chương 32




Bên ngoài bến cảng không gian của thành phố Tự Do là một đại lộ thẳng tắp. Ngày hôm nay, gần như toàn bộ những chiếc xe hơi cao cấp của thành phố Tự Do đều băng băng chạy qua còn đường này. Nổi bật hơn cả là một chiếc xe dài màu đen, sang trọng mà lặng lẽ. Mạnh Hi Tông ngồi bên cạnh Tô Di, mặc dù người phụ nữ yêu thương ở trong lòng mình, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nhưng sắc mặt của anh vẫn có chút u ám.

Tô Di nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe, gương mặt niềm nở của những người dân giống như một bức tranh trải dài vô cùng vô tận, không bao giờ bị gián đoạn đang lướt nhanh qua, cô thầm thở dài một hơi. Chiến tranh vừa mới kết thúc, thuốc giải của Trùng tộc đã được đưa đến. Mặc dù chiến tranh đã cướp đi một phần mười dân số Liên minh nhưng dường như những người còn sống vẫn hân hoan vì niềm vui chiến thắng. Đặc biệt là họ nhiệt liệt ủng hộ những người anh hùng và thể hiện lòng sùng bái đối với Mạnh Hi Tông. Vì thế, hôm nay, khi đại quân vừa vào đến địa phận thành phố Tự Do, người dân đã mang tâm tình kích động, gần như muốn bao vây đoàn xe của Lính đánh thuê.

Trên đường có rất nhiều người đồng thanh hô vang “Mạnh Hi Tông”, tiếng hô gần như muốn lật tung cả nóc xe, có người treo băng rôn, giơ bảng hiệu, viết đầy những câu chữ biểu dương thật lòng. Trong đám đông đó, số đàn bà con gái vượt quá tám mươi phần trăm, có thể thấy các thiếu nữ Liên minh ở những tinh cầu khác đều lũ lượt chạy đến nơi này nghênh đón đại quân Lính đánh thuê.

Tô Di cảm thấy việc này quá đỗi bình thường nhưng Mạnh Hi Tông lại không thích sự nhiệt tình này chút nào. Anh ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nhưng một tay vẫn ôm hông cô thật chặt, một tay gõ nhịp lên đầu gối mình. Mặc dù anh không nói một lời nhưng rõ ràng đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa.

“Tây Đình, nói cho những người này biết.” Anh hờ hững: “Tất cả phụ nữ trong thành phố này đều thuộc về Lính đánh thuê. Nếu như đến tối mà họ còn lởn vởn ở đây thì bất luận quân Lính đánh thuê của chúng ta có làm gì họ cũng đều hợp pháp.”

“Vâng!” Mộ Tây Đình mỉm cười, đáp. “Chỉ sợ không ít người sẽ tình nguyện ở lại.”

Tô Di không kìm được suy nghĩ, nếu như không có Mạnh Hi Tông thì có lẽ bây giờ mình cũng chỉ là một người bình thường ở ngoài kia chứ chẳng phải ở trong này với anh. Vì thế, cô thấu hiểu sự hâm mộ của quần chúng đối với anh, liền quay sang nói với Mạnh Hi Tông: “Sự tồn tại của anh hùng sẽ khiến đời sống của người dân sau chiến tranh tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhiều người muốn làm anh hùng còn chẳng được nữa là…”

Mạnh Hi Tông liếc nhìn cô một cái. “Em muốn làm không?”

Tô Di gật đầu. “Nếu có năng lực giúp đỡ nhiều người hơn thì tại sao lại không làm cơ chứ?”

Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt nhất bọn họ đừng nên quá nhiệt tình với em…”

“Bọn họ” ý là chỉ quần chúng.

Tô Di bèn im lặng. Anh mới tìm được cô về mấy ngày nay, hận không thể lúc nào cũng giữ chặt cô bên mình, ngày ngày trong những lúc quấn quýt lấy nhau, ngoại trừ thỉnh thoảng mạnh bạo, phần nhiều đều là dịu dàng, nồng đượm. Nhưng dần dần, anh cũng khôi phục lại con người Mạnh Hi Tông lạnh lùng, uy nghiêm vốn dĩ. Cô hiểu thấu người đàn ông này, tình cảm nồng nàn, chân thành lần trước vốn là do lúc đó khó có thể đè nén nên cứ để nó bùng phát một cách tự nhiên. Có thể anh sẽ dùng hành động để thể hiện tình yêu đối với cô, chứ không phải cả ngày chỉ nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt. Thế nhưng, ham muốn chiếm hữu cũng không nên quá mãnh liệt như vậy chứ?

Xe rẽ vào một khúc quanh, tiến vào con đường lớn của trung tâm thành phố. Dân chúng vây đón càng đông hơn, từ xa đã thấy một đội quân cảnh đứng gác, cứ cách ba bước lại có một người duy trì trật tự đám đông. Đúng lúc này, chợt vang lên một giọng nói kích động của nam giới: “Tô Di…”

Tiếng hô lớn này khiến toàn bộ đám đông tò mò ghé mắt nhìn qua, cũng đồng thời khiến Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình và Tô Di lập tức ngẩng đầu nhìn. Vừa lướt qua, Tô Di đã giật nảy mình… Không phải một người mà là một đám người, chí ít cũng phải hơn hai mươi. Bọn họ đều mặc áo khoác màu cam, rất giống những thành viên trong một tổ chức xã hội nào đó. Bọn họ còn rất trẻ, nam có, nữ có nhưng nam giới vẫn chiếm nhiều hơn. Bọn họ đang giơ cao một tấm băng rôn, trên đó có viết: “Nữ anh hùng của dãy đá khổng lồ! Vị cứu tinh của Liên minh!” Còn có người giơ hai bức ảnh phóng đại cao bằng người thật, một tấm chụp lúc Tô Di mặc đồng phục phi công của quân Liên minh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đứng chào theo tiêu chuẩn của lễ nghi quân đội, một tấm khác chụp cô mặc áo ba lỗ và chiếc quần dài của Lính đánh thuê, nở nụ cười, ra dấu tay chữ V trước ống kính. Thấy chiếc xe vừa đi qua, đám đông tựa như đã mong ngóng từ rất lâu rồi, nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, sau đó đồng thanh hô to: “Tô Di! Tô Di!”, dáng vẻ rất sùng bái. Cho đến khi chiếc xe đã đi rất xa rồi, Tô Di vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét của đoàn người đó lẫn trong đám đông.

Bên trong xe yên lặng như tờ.

Tô Di có chút cảm động. Cô chưa bao giờ được người ta săn đón như một vị anh hùng, như một ngôi sao thế này. Mà khi thấy có người hoan nghênh, cảm kích, cô chỉ có cảm giác những vất vả, khổ sở mình phải trải qua trong cuộc chiến với Trùng tộc thực sự đáng giá. Cô tự cảm thấy mình may mắn hơn hàng ngàn hàng vạn các chiến sĩ đã anh dũng hi sinh khác. Những chiến tích oai hùng của bọn họ sẽ còn được ai biết đến đây?

Song Mạnh Hi Tông rõ ràng không có cùng suy nghĩ với cô.

“Những bức ảnh kia là thế nào vậy?” Anh nhíu mày nhìn cô, bàn tay to lớn lướt dọc bả vai, những ngón tay bắt đầu quấn quấn mái tóc đen dài của cô.

“Lúc đăng ký nhập ngũ, em có chụp ảnh chung với đồng đội…” Cô đáp.

Mạnh Hi Tông ngẩng đầu, nói: “Tây Đình, giao cho cậu xử lý.”

Mộ Tây Đình nói với giọng bất đắc dĩ: “Ngài chỉ huy, thực sự không có cách nào cả. Internet tự do, không thể ngăn cản việc phát tán những hình ảnh đó.”

Mạnh Hi Tông trầm mặc trong giây lát.

Mặc dù Tô Di cũng không thích khoe mẽ nhưng nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Mạnh Hi Tông vốn nổi tiếng cường quyền, không gì không thể làm được đó, trong lòng cô có chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào. Ánh mắt vốn đang nhìn thẳng của Mạnh Hi Tông vô cùng nhạy bén, phát hiện ra vẻ tươi cười của cô, anh liền liếc cô với ánh mắt lành lạnh. Một lát sau, anh cũng bất giác bật cười, trong đôi mắt đen láy, thâm trầm ánh lên vẻ thư thái.

“Phụ nữ đúng là đáng sợ.” Anh nhẹ giọng nói: “Có thể khiến đàn ông làm những việc thiếu lý trí.” Không đợi cô đáp lại, anh đã quay đầu, nói với Mộ Tây Đình: “Bất luận là dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, cứ mua hết về đây cho tôi.”

“… Vâng!” Trong giọng nói của Mộ Tây Đình khó tránh khỏi ý cười khổ.

Tô Di nghĩ, người đàn ông này thật quá sức kiêu ngạo và tự tin, không coi ai ra gì. Cho nên, đối với ham muốn chiếm giữ mãnh liệt và thiếu lý trí của anh, cô cũng chỉ có thể dùng thái độ thản nhiên để đối mặt, sau đó sử dụng phương pháp cực đoan khác để quán triệt tới cùng. Cô cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ.

Bởi vì toàn bộ Báo Săn đã được tận dụng vào việc chuyên chở bệnh nhân nên phải đi ô tô mất một tiếng mới về đến dinh thự của Mạnh Hi Tông. Xe đỗ trước cổng, Mạnh Hi Tông xuống trước, Tô Di vừa định chống nạng xuống theo thì anh đã đưa tay ra đón lấy, ôm ngang người cô rồi nhấc bổng lên. Đám quân cảnh đứng bên ngoài đều trố mắt nhìn bọn họ chằm chằm, Tô Di chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt. Cô biết rõ tính cách của anh, có cự tuyệt anh cũng chẳng thèm để ý, tốt nhất là cứ để mặc anh ôm như vậy, đi thẳng vào buồng ngủ chính.

Mạnh Hi Tông đặt cô lên sofa, sau đó cởi bỏ chiếc áo khoác quân phục đang mặc trên người, mở tủ lấy một bộ quần áo thường ngày, nhân tiện giúp cô thay chiếc váy dài màu xanh lá mạ và áo gió ra. Lúc anh quay đầu, liền thấy ánh mắt hiền hòa của cô không ngừng liếc nhìn xung quanh, tựa hồ đang quan sát cách bày trí trong phòng. Anh chợt nhận ra, phòng ngủ chính vẫn luôn đơn giản như thế, ngoại trừ sàn nhà tông màu lạnh, một chiếc giường và bàn làm việc ra thì hầu như không còn thứ gì khác. So với lúc anh ở một mình thì chẳng có gì khác biệt, mọi thứ vẫn lạnh lẽo và vắng lặng như cũ. Mà so với quãng thời gian cô từng ở đây cũng không có bất cứ thay đổi nào. Nhìn dáng vẻ cô hiền dịu lại an tĩnh, ngồi giữa căn phòng lạnh lẽo nhường này, bỗng dưng khiến anh có cảm giác hoàn toàn đối lập.

“Em có thể tùy ý thay đổi cách bày trí.” Anh điềm đạm nói. “Em là nữ chủ nhân của căn nhà này.”

Tô Di đỏ mặt, gật đầu, đáp: “Cảm ơn anh.”

Anh liếc nhìn cô lần nữa rồi cởi chiếc áo sơ mi trên người ra. Cơ thể cường tráng, cân xứng hoàn toàn trần trụi trước mặt Tô Di, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, tấm lưng dày rộng, hông dẻo dai… giống hệt một con báo hoang đang yên tĩnh rình mồi. Bộ dạng này của anh đủ khiến bất cứ cô gái nào cũng phải đỏ mặt tía tai. Tô Di nhớ lại cảm giác khi được anh ôm chặt trong vòng tay, cổ họng bỗng chốc trở nên khô khốc. Nhưng anh không phát hiện ra điều này, vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, cởi hết quần áo trên người ra rồi ôm cô vào phòng tắm. Bởi vì vết thương không được dính nước nên mỗi lần tắm cho cô, anh đều đặc biệt chú ý. Mà điều đáng ngạc nhiên là một người quen cầm súng như Mạnh Hi Tông lại có thể làm công việc này một cách hết sức thành thạo như thế. Anh lấy khăn bông trên kệ, bọc kín chân cô rồi cứ thế ôm cô bước vào bồn tắm.

Bởi bác sĩ đã nói sức khỏe của Tô Di rất yếu nên mấy ngày nay, Mạnh Hi Tông không dám đụng vào người cô, ngay cả số lần bảo cô “giúp đỡ” cũng cực ít, chỉ là lúc này, khi da thịt chạm nhau trong làn nước ấm, không cần nói bất cứ lời nào cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình bị đè nén bấy lâu. Đôi môi anh bắt đầu thuần thục hôn lên từng tấc da thịt trên người cô. Công đoạn tắm rửa ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc, cả người Tô Di mềm nhũn, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, sắc mặt ửng hồng. Mặc dù anh chưa đạt được bất cứ sự thỏa mãn nào nhưng lại khiến cô phải bủn rủn chân tay, tâm hồn rung động. Anh cúi đầu, nặng nề hôn cô thêm mấy lần nữa rồi mới mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô.

“Anh phải ra ngoài à?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Anh gật đầu. “Mấy người anh em có hẹn cùng nhau đi ăn tối.”

Anh em mà anh nhắc đến đương nhiên là mấy vị Hạm trưởng của quân Lính đánh thuê. Tô Di nhìn vết thương trên chân mình, hỏi: “Em không đi có được không?”

Anh coi như không nghe thấy, mặc quần áo chỉnh tề rồi ôm cô, sải bước ra phía ngoài: “Như nhau thôi!”

Lần thứ hai ngồi trên xe ô tô, cô dựa vào ngực anh, khó hiểu hỏi: “Như nhau thôi là sao?”

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng rồi lại liếc nhìn xuống chiếc váy dài màu xanh lá mạ làm tôn lên đôi chân thon thả, trắng như tuyết của cô, đôi mắt đen láy, sáng quắc của anh thêm phần ấm áp. Anh nâng cánh tay mảnh dẻ của cô lên, đặt vào đó một nụ hôn rồi nói: “Anh vẫn ôm em thì có gì khác nhau kia chứ?”

Tô Di không ngờ nơi Mạnh Hi Tông đưa cô đến lại chính là quán bar lần trước hai người bọn họ gặp lại. Chiếc xe con từ cổng trực tiếp lái vào sân sau. Mạnh Hi Tông ôm Tô Di, đi chưa tới mấy bước đã vào đến một phòng bao nửa khép kín có vị trí đắc địa và rộng rãi nhất tầng một. Cách một tấm rèm che mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc du dương cùng những màn khiêu vũ uyển chuyển vẫn lọt được vào tầm mắt, khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên vô cùng huyền ảo và đầy cám dỗ.

Mấy vị Hạm trưởng kia đã có mặt đông đủ, bên cạnh ai nấy đều có một người phụ nữ. Nhưng không thấy Liên Đạc đâu. Lý Tích Trung ngồi đó, bên cạnh anh ta là một thiếu nữ trẻ trung, dáng người mảnh mai, khuôn mặt diễm lệ. Lý Tích Trung ôm eo cô ta, nhìn sang phía Tô Di, cười nói: “Đây là sếp của anh đấy!”

Cô bé kia vừa nhìn thấy Mạnh Hi Tông thì ánh mắt đã sáng lấp lánh, nhưng khi thấy Tô Di ở trong lòng anh lại có chút thất vọng. Lý Tích Trung cũng không thèm để ý, bảo cô ta nhanh chóng rót thêm rượu. Hai vị Hạm trưởng khác cũng đã luống tuổi, người phụ nữ ngồi bên cạnh họ có vẻ đã ngoài ba mươi lăm, tuy không phải rất đẹp nhưng ánh mắt nhìn Tô Di lại vô cùng hiền hậu.

“Chào chị dâu đi!” Mạnh Hi Tông đặt Tô Di ngồi xuống bên mình, nói.

Tô Di lập tức chào hỏi mọi người. Sau màn giới thiệu cô mới biết, ngoại trừ Lý Tích Trung và một người Hạm trưởng khác đưa bạn gái theo, những người còn lại đều đưa phu nhân của mình đi cùng. Trong lòng Tô Di chợt cảm thấy ấm áp. Đàn ông tới những nơi như thế này chủ yếu để tìm niềm vui, nhưng Mạnh Hi Tông và những cấp dưới của anh tựa hồ đã nhìn thấu nhan sắc hồng trần, đưa bà xã đi cùng chứng tỏ bọn họ rất tôn trọng người đầu gối tay ấp với mình.

Thế nên, Mạnh Hi Tông mới nhất quyết đưa cô đi bằng được? Cô bỗng nghĩ tới những bữa tiệc trước đây, anh phải lẻ loi đi dự một mình, nhìn người ta hạnh phúc bên nhau, có phải anh đã từng cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa… cô độc không? Tô Di nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh. Mạnh Hi Tông đang mải trao đổi gì đó với người bên cạnh, thấy vậy thì sắc mặt không đổi nhưng bàn tay vốn đang đặt trên đùi cô liền lần tìm bàn tay cô, nắm thật chặt.

Đàn ông nói chuyện chiến sự vừa mới kết thúc, phụ nữ tán gẫu về thời trang và đồ trang sức, có vài người còn trao đổi kinh nghiệm về cách chăm sóc con. Tô Di tuy cười nói với bọn họ nhưng thực ra cô không xen vào quá nhiều. Sau đó, cô lại nghe đám đàn ông kể lại những chuyện thú vị trong quân đội ngày trước với vẻ vô cùng hào hứng.

Một bàn người vừa ăn vừa trò chuyện, thế mà cũng đã gần mười giờ. Người quanh quầy rượu càng lúc càng đông, âm nhạc từ nhẹ nhàng, êm ái dần chuyển sang cuồng nhiệt, sôi động. Bầu không khí điên cuồng bùng cháy giống như một loại virus lan tràn trong quán bar. Dưới ánh đèn mở ảo, rất nhiều người mang vẻ mặt lười nhác mà say đắm đang tình tứ bên nhau.

Bầu không khí cuồng dại đó rốt cuộc cũng lan tới bàn của những người lính đánh thuê cao cấp này. Vài vị Hạm trưởng ôm bà xã của mình, hoặc vui vẻ cười đùa, hoặc là lẳng lặng dẫn nhau lên sàn nhảy, hòa vào đám đông hỗn loạn. Lý Tích Trung và bạn gái cũng đứng dậy. Cô bạn gái anh ta liếc nhìn Mạnh Hi Tông và Tô Di vẫn ngồi bất động, do dự một lát rồi nói: “Anh chị không lên nhảy sao?”

Lý Tích Trung ôm lấy hông cô ta, cơ hồ là nhấc bổng lên, nói: “Em quan tâm nhiều thế làm gì?” Cô bé đó hét lên một tiếng, ôm lấy đầu Lý Tích Trung rồi trượt xuống vòm ngực rắn chắc của anh ta. Họ hôn nhau thắm thiết rồi dìu nhau lên sàn nhảy.

Các Hạm trưởng và Mạnh Hi Tông không câu nệ thứ bậc, bọn họ muốn đi đâu thì cứ đi, tựa hồ chẳng cần quan tâm chỉ còn lại mỗi Mạnh Hi Tông và Tô Di ngồi lại bàn.

“Anh không lên nhảy à?” Tô Di hòi Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Thực ra, nếu anh có khiêu vũ với những cô gái khác thì cô cũng chẳng mấy lo lắng. Bên cạnh đã có vài nhân viên bảo vệ luôn chú ý tới an ninh xung quanh, cô cũng không sợ mình sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

“Không có hứng thú!” Anh trả lời không chút do dự, tiếp tục uống rượu một mình.

Tô Di cũng không nói gì nữa, cô ngước mắt lên nhìn ánh đèn mê hồn trên sàn nhảy, quả thực nơi này tập trung rất nhiều trai xinh gái đẹp.

“Có muốn lên nhảy không” Một giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên, cắt đứt sự trầm mặc giữa hai người.

Tô Di ngẩng đầu, là một cô gái cao gầy đang đứng cạnh bàn. Ánh mắt cô vừa liếc nhìn khuôn mặt cô gái đó thì không thể dời đi được. Đó là một cô gái vô cùng cá tính, vẻ ngoài cũng không được coi là đặc biệt xuất chúng, nhưng như thế cũng đã là rất xinh đẹp rồi. Điểm hấp dẫn ở cô ta chính là cách giơ tay, nhấc chân, nhíu mày, mím môi… tuy dửng dưng nhưng lại rất cuốn hút. Ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Hi Tông, cô ta lẳng lặng nhìn anh, mang theo cả vẻ khiêu khích hết sức cao ngạo. Cô ta quả thực rất tự tin vào bản thân, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hứng thú đối với Mạnh Hi Tông. Mà cô ta hoàn toàn không liếc Tô Di lấy một lần, mặc dù lúc này, cô đang ngồi dán chặt vào người anh.

Kỳ thực, với tướng mạo và khí chất của Mạnh Hi Tông, cho dù anh có ngồi trầm lặng ở một góc khuất đi chăng nữa thì Tô Di tin chắc rằng vẫn sẽ có nhiều cô gái chú ý tới anh. Chỉ là cô không ngờ, dưới tình huống có mặt cô mà vẫn có người phụ nữ khác ngang nhiên tới mời anh khiêu vũ.

“không có hứng thú.” Mạnh Hi Tông chỉ ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn cô ta rồi dời ánh mắt qua nơi khác ngay.

Cô gái đó tựa hồ hơi giật mình, lúc này mới nhìn sang Tô Di, ánh mắt trượt từ khuôn mặt xuống cơ thể rồi tới một bên chân cuốn đầy băng gạc của cô, lắc đầu, bật cười. “Thật đúng là…”

Cô ta xoay người bỏ đi, chỉ để lại ba từ đầy hàm ý. Mạnh Hi Tông căn bản không để ý đến sự tồn tại của một người xa lạ. Tô Di cũng chẳng bận tâm đến lời nói đầy vẻ khinh miệt của cô ta nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác ấm ức. Lại nghĩ tới những chuyện khác nữa, cô liền giơ tay, túm chặt lấy cổ áo sơ mi của Mạnh Hi Tông.

“Có chuyện này em muốn hỏi anh từ lâu rồi.” Dưới ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, cô cũng cảm thấy mình to gan hơn một chút.

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, trong lòng khẽ rung động. “Em nói đi!”

Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô ghé sát môi mình vào tai anh, trong hơi thở mềm mại, giọng nói của cô rõ ràng truyền đến: “Trước khi gặp em, anh đã từng “kiểm hàng” cô gái nào chưa?”

Anh bỗng nhiên muốn bật cười, liền thấp giọng cười thành tiếng. Không cho cô lùi lại, anh đãnhấc bổng cô lên, đặt ngồi trên đùi mình. Một tay anh nâng đùi cô, để cô dạng chân trong lòng mình. Tư thế thân mật, suồng sã đó khiến cô bối rối muốn đẩy anh ra. Nhưng có vẻ như anh chưa bao giờ để ý đến sự phản kháng của cô, anh áp sát mặt mình vào mặt cô, ánh mắt sâu lắng như màn đêm. “Không có, ngoài em ra thì không có ai cả.”

Tô Di nhất thời không thể né tránh được, mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm: “… Tại sao?”

“Chỉ có em… mới có cảm giác sạch sẽ.” Anh trầm giọng, bàn tay vẫn ôm chặt hông cô, cúi đầu, lần tìm vành tai trắng nõn, mềm mịn ẩn dưới mái tóc dài buông lơi. “Anh chưa bao giờ cảm thấy mình cần một người phụ nữ. Lúc ấy, đồng ý giữ em lại bên người cũng chỉ vì muốn hối lộ Chu thiếu.” Anh cầm một chiếc khăn ướt trên bàn, tỉ mỉ lau hai tay mình phía sau lưng cô.

Âm nhạc càng lúc càng sôi động, như thể muốn phát tiết hết lòng nhiệt huyết cùng nỗi bi thương tràn ngập trong lòng những người lính đánh thuê tưởng chừng máu lạnh nhưng lại rất tình cảm ấy. Ánh đèn chớp nháy, những thân hình nóng bỏng không ngừng nhảy múa, âm nhạc chát chúa… tất cả hòa vào nhau khiến sàn nhảy trở nên mê loạn, tựa như không có điểm dừng.

Nhưng tất thảy những thứ này đối với Tô Di chỉ đơn giản là cảnh nền. Trong một góc sofa, dưới ánh đèn mờ ảo, cô được Mạnh Hi Tông ôm ghì vào lồng ngực, hôn mê say. Mãi cho đến khi ngón tay anh kiên quyết xâm nhập, kéo theo sự rung động còn mạnh mẽ hơn cả âm thanh chát chúa ngoài sàn nhảy kia, cô mới phát hiện anh đã lẳng lặng tấn công tự bao giờ.

Âm nhạc vẫn rộn rã ngân vang, cơ thể tựa hồ bị khiêu khích đến tột cùng, ham muốn càng lúc càng dâng cao, tâm tư phiêu du khắp nơi muốn tìm một lối thoát. Đây là tình huống xấu hổ, hãi hùng mà quẫn bách cỡ nào chứ? Xung quanh người chật như nêm, nhưng có vẻ như anh đang cố ý muốn khiêu chiến sức chịu đựng của cô, cố ý khiến cô phải chịu khuất phục trước dục vọng thẳm sâu trong linh hồn mình. Trước mặt bao nhiêu người nhưng động tác của anh càng lúc càng nhanh và mạnh bạo hơn.

Chiếc váy dài của cô bị vén lên đến đầu gối, che khuất tất cả những hành vi ám muội bên trong, chỉ để lộ một bên chân cuốn đầy băng gạc trắng toát. Anh gì chặt cô vào lồng ngực, khiến cô chỉ có thể kháng cự bằng cách chống tay lên ngực anh. Sắc mặt cô càng lúc càng ửng hồng, anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, tựa như muốn cắn nuốt hết mọi âm thanh rên rỉ. Cô nằm trong lòng anh, lo lắng, giãy giụa, chống cự… rõ ràng là rất cuồng loạn nhưng lại bị anh khống chế, không còn đường lùi. Toàn thân cô run rẩy kịch liệt, vừa xấu hổ vừa tức giận như muốn nổ tung, nhưng anh không hề có ý định bỏ qua cho cô, hết lần này đến lần khác khiến ngọn lửa dục vọng trong cô bùng cháy dữ dội.

Nhìn từ bên ngoài, chỉ đơn giản nghĩ là một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, cô gái dạng chân ngồi trên đùi chàng trai. Không một ai biết cô đang phải nghiến răng nghiến lợi, đỏ mặt tía tai chịu đựng thế nào, cũng không một ai nhận ra toàn thân cô lúc này tựa như bị điện giật, nhạy cảm run lên bần bật, nhưng lại không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn cô không chớp, tựa hồ không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện trầm luân nào trên khuôn mặt cô. Mà ngón tay thon dài của anh dường như chạm đến nơi sâu thẳm nhất, khiến cô nằm trong lòng anh, lặng lẽ điên cuồng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.