Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 54: Giả dối




“Khụ khụ…” Vinh Ninh hướng về phía An Bảo Bối đang quay lưng lại với mình mà ho khan vài tiếng, nhưng mà tâm tư của cô vẫn để ở bên ngoài chưa quay về.

La Á liếc mắt, nhìn thấy anh chàng đẹp trai shota* phúc hắc khiến anh ta vừa gặp đã thương, bây giờ đang xuất hiện ngay gần trước mặt hắn, cảm thấy không vui là giả, nhưng biểu cảm hưng phấn lập tức đã bị nhuốm màu ghen ghét, hắn nhìn thấy ánh mắt của Vinh Ninh vẫn luôn đặt trên người An Bảo Bối đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, La Á cắn răng căm tức nhìn bóng lưng của An Bảo Bối, quá ghê tởm, người phụ nữ này có gì tốt, vì sao anh chàng đẹp trai mà anh ta vừa ý kia lại cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Bảo Bối chứ?

(*) từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn: trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch.

Vinh Ninh ho khan vài tiếng, nhưng mà An Bảo Bối vẫn không muốn quay đầu như cũ, An Bảo Bối gãi gãi đầu, bây giờ cô không thể hiểu rất nhiều thứ, nhưng mà tất cả dấu hiệu đều cho thấy, hiện tại những điều cô có thể làm là về nhà giải quyết một loạt các vấn đề này.

Vinh Ninh đến gần An Bảo Bối hơn một chút, người mình muốn gặp bây giờ đang ở ngay trước mặt, vừa mới vươn tay muốn đụng vào bả vai của cô, An Bảo Bối chợt quay đầu lại, và tiếp xúc thân mật với vật cứng của người nào đó đang tới gần.

“A… Đau quá!”

“Shhhh…” Hai người đụng vào nhau, đều tự che chỗ bị đụng của mình, An Bảo Bối cảm thấy mình sắp chết rồi, rốt cuộc là cô đập vào cái gì mà bỗng nhiên đầu lại trở nên đau nhức như vậy? Rõ ràng chỉ muốn xoay người nói với La Á một tiếng, buổi xem mắt đã kết thúc, cô phải nhanh chóng về nhà xử lý chút chuyện.

Vinh Ninh che ngực của mình, nơi đó bị An Bảo Bối đụng đau, cũng muốn phỏng đoán một chút, rốt cuộc đầu của An Bảo Bối có phải là làm ra từ tảng đá hay không?

Gương mặt của La Á trở nên âm trầm, từ lúc Vinh Ninh và An Bảo Bối đụng vào nhau, vì sao hai người này lại được tiếp xúc thân mật? Cơ hội tốt như vậy, tại sao người phụ nữ ngu ngốc như An Bảo Bối kia lại có được? Anh ta tức giận, nghĩ rằng cái thế giới này quả thật là quá không bình thường.

An Bảo Bối xoa xoa đầu, không hiểu sao lại cảm thấy có một luồng sát khí bao phủ quanh người cô, trừng mắt làm cô lạnh run.

“Cô không sao chứ?” Vinh Ninh hơi cúi đầu nhìn chỗ bị đụng của An Bảo Bối, tuy rằng hai bên đều thiệt, nhưng mà thoạt nhìn thì “tình trạng thương tích” của An Bảo Bối có vẻ càng nghiêm trọng hơn một chút.

“A…” Chỉ cảm thấy giọng nói này quen tai, An Bảo Bối ngẩng đầu cười với ‘người gây ra họa’, nói, “Không có việc gì đâu.”

Không có việc gì mới là lạ, khi thấy gương mặt thật của ‘người gây ra họa’ kia, cô cảm thấy trên thế giới này, điều khiến người ta cảm thấy kinh khủng trong nháy mắt chắc hẳn là điều này.

Vinh Ninh cười với cô, bởi vì thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng, rồi lại trợn trừng hai mắt của cô, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, có lẽ năm đó chính là như thế này đi? Cuộc gặp gỡ kì quái, sự động lòng không nói được nên lời, cộng thêm suy nghĩ muốn đùa giỡn không kiềm chế được.

“A…” Lúc này đầu An Bảo Bối đã lâm vào trạng thái chậm nửa nhịp, hoàn toàn không biết rốt cuộc nên nói gì cho hợp, ngược lại nếu là La Á, giá như có một tấm khăn tay, anh ta nhất định sẽ cắn khăn mà rơi lệ, nhưng mà bây giờ anh ta càng muốn có một miếng đậu hũ, đập đầu một cái vào đó rồi chết cho xong.

“Ừ…” Con ngươi Vinh Ninh xoay tròn, vươn một đầu ngón tay ra trước mặt An Bảo Bối, “Đây là mấy?”

Từ khi trong miệng La Á nói ra hai chữ “xem mắt” này, Vinh Ninh cảm thấy thần kinh của mình đều đã cứng đờ, ngay cả gân xanh cũng sắp đứt gãy, Vinh Ninh nhìn xuống An Bảo Bối, bất tri bất giác đã buông người cô ra, An Bảo Bối rời khỏi sự trói buộc chết tiệt kia dành cho cô, núp ra sau lưng La Á.

Hiện tại đối với cô, La Á chính là ân nhân cứu mạng, không ai có thể cho cô cảm giác an toàn hơn so với anh ta.

“Thì ra cô đến đây là để xem mắt?” Gương mặt Vinh Ninh sa sầm xuống hỏi, chuyện đối phương đi xem mắt với đàn ông, anh hoàn toàn chưa từng nghe được từ trong miệng của cục cưng, cũng đúng thôi, đã phải sớm nghĩ đến, nhiều năm như vậy rồi, có lẽ mẹ ruột của cục cưng đã sớm có được người đàn ông khác, ngay cả lần xem mắt này cũng như vậy, nhưng nếu chỉ là xem mắt, vậy nói cách khác là cô cũng hoàn toàn chưa kết hôn, nếu chưa kết hôn thì hắn vẫn còn cơ hội, khó trách cục cưng lại đột nhiên tìm hắn, có lẽ là đã biết rõ cô muốn đi xem mắt, phải gọi một người đàn ông xa lạ là cha nên không chịu nổi mới đi qua.

Thoáng cái bầu không khí dường như đã cứng ngắc lại, La Á không biết tại sao ánh mắt của Vinh Ninh lại nhìn mình chằm chằm, có chút nghi ngờ, có chút phẫn nộ, được rồi, mặc kệ là hắn phẫn nộ cũng được, nghi ngờ cũng chẳng sao, ít nhất ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên người An Bảo Bối nữa là tốt rồi.

“Đúng vậy đó!” An Bảo Bối thò đầu ra hô một câu, lại thừa dịp Vinh Ninh không phản ứng chút nào mà rụt đầu về, buồn cười, đừng nhìn người đàn ông kia mang cái gương mặt shota của một chàng thiếu niên, cho dù thoạt nhìn rất rạng rỡ, thật ra lại có thể bị bóng ma đen tối của hắn đè chết ngay khi đang sống sờ sờ.

“Ừ hừ.” Từ trong mũi Vinh Ninh phát ra một tiếng mang ý tứ sâu xa, cô gái này đã biết tìm cứu tinh rồi, nhưng anh cũng không phải loại người thích dùng vũ lực cùng với hơi thở lạnh như băng của mình để ảnh hưởng đến người khác, dù sao anh không phải là Ngôn Hoan, lại càng không phải là Phương Trạch Tây, anh vẫn tương đối thích dùng năng lực của mình đi cảm hóa cô ấy, còn người đàn ông đi xem mắt với mẹ ruột của cục cưng kia, hắn ta phải chết trong phần mộ rạng rỡ do anh chế tạo thôi!

“Anh là người đi xem mắt cùng với tiểu thư Trác Văn Đình?” Vẻ mặt hắn tươi cười hỏi, nụ cười như một dòng sông xuân lớn đang chảy về hướng đông khiến cho La Á không nhịn được mà đỏ mặt, ánh mắt La Á lóe lên, nhẹ gật đầu, dừng lại một lúc mới nhớ tới lời Vinh Ninh vừa nói, Trác Văn Đình? Không nhịn được mà nghi ngờ hỏi, “Trác Văn Đình là…”

“Ha ha…” An Bảo Bối kịp thời giẫm lên chân La Á, cười khúc khích, khiến La Á đau đến mức uốn cong người không thẳng lên được, “Đau…” Lời vừa định nói, đã bị anh ta nuốt vào trong bụng, người phụ nữ này… An Bảo Bối có phải có bệnh trong đầu không đây.

“Cô giẫm tôi làm cái gì?!” La Á mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ đầy tức giận, An Bảo Bối lại mang dáng vẻ không biết gì cả sờ lên đầu kỳ quái hỏi, “Chẳng lẽ vừa rồi là tôi đạp chân của anh sao?”

“Cô, người phụ nữ này…” La Á nghiến răng nghiến lợi, khiến cho Vinh Ninh bất mãn, anh còn chưa nói gì với An Bảo Bối đâu, dựa vào đâu mà tên đàn ông này dám trừng mắt lạnh lùng nhìn cô chứ? Một người đàn ông như thế, nếu sau này kết hôn cùng cô, tính tình không tốt như vậy, làm sao có thể đối xử tốt với cô được?

“Như vậy vị tiên sinh này, anh và vị tiểu thư kia đã quyết định kết hôn chưa?” Vinh Ninh vẫn dùng vẻ mặt tươi cười như trước hỏi, La Á bị nụ cười của hắnlàm cho rung động thật sâu, dù sao cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa từng gặp ai có nụ cười đẹp hơn hắn.

“Vâng…”

“Vâng cái gì mà vâng!?” La Á trừng An Bảo Bối ở đằng sau, trực tiếp chặn ngang, bẻ gãy lời nói của cô, An Bảo Bối bị hù một trận, vừa rồi ánh mắt của La Á giống như là thoáng chốc nữa sẽ giết chết cô vậy, a… vừa rồi cô cũng không có làm gì sai.

“Hả?”

“Khụ khụ…” La Á ho khan một hồi nói, “Chuyện cũng không như anh nghĩ, cha tôi rất muốn để cho tôi lấy vợ, nhưng tôi cũng không có hứng thú với phương diện này lắm, đã sớm nói rõ, tôi không muốn kết hôn, cũng đừng đề cập đến việc xem mắt nữa, cho nên tốt nhất đừng hiểu lầm tôi với người phụ nữ này!”

“Nhưng mà vừa rồi anh rõ ràng còn cầu hôn tôi kia mà.” An Bảo Bối bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc kệ tên La Á này thật sự muốn kết hôn với mình hay chỉ là giả vờ giả vịt, nhưng dù sao cũng vẫn là người đầu tiên cầu hôn cô, cho dù cô băn khoăn thì cũng có thể suy tính, lần này rất tốt, cũng đã đi đến bước đàm hôn luận gả với La Á rồi, bây giờ hắn lại làm ra cái phản ứng gì kia? Thoáng cái đã cắt đứt quan hệ giữa hai người một cách sạch sẽ, quan hệ của hai người cũng không phải là dưa leo, muốn dùng đao chém một cái là có thể chặt đứt đâu.

Cô khó chịu!

La Á lại trừng cô lần nữa, lúc này ánh mắt còn hung dữ mạnh mẽ hơn so với vừa rồi, An Bảo Bối hoàn toàn buồn bực, nhưng càng buồn bực hơn là sau đó, La Á mỉm cười với Vinh Ninh, giọng nói hoàn toàn mất hết sự hung ác vừa rồi, “Cũng do cha mẹ bức bách mà tôi phải như vậy, tôi thực sự không có ý định kết hôn, lại càng miễn bàn đến việc kết hôn với cô ta!”

Vì sao lại hung dữ với cô như vậy, còn giọng điệu và gương mặt khi đối với người đàn ông kia lại giống như ánh mặt trời cực nóng của tháng bảy tháng tám, chướng mắt như thế? Tên La Á này rõ ràng đang kỳ thị giới tính, nhìn xem!

Kỳ thị giới tính. Nhìn xem? An Bảo Bối nghĩ đi nghĩ lại lời này nhiều lần, sắc mặt dần dần biến thành màu đen.

Vừa rồi lúc gặp La Á, hắn ta đã nói rất rõ ràng với mình, không có hứng thú với phụ nữ, suy nghĩ cẩn thận, lúc nhỏ cũng là như vậy, La Á có dáng vẻ đẹp mắt trời sinh, gương mặt đó ở cô nhi viện cũng coi như là loại đẹp trai nhất rồi, rất nhiều nữ sinh trong viện đều thích anhta, lúc nào cũng luôn chia bánh bích quy lấy từ chỗ viện trưởng ra cho anh ta ăn, nhưng mà mỗi lần anh ta đều mang dáng vẻ người chết chớ lại gần, ngược lại, lại vô cùng thích chơi với nam sinh trong viện, nghe An Kỳ nói, thỉnh thoảng La Á còn ăn đậu hũ của một số nam sinh đáng yêu ngoan ngoãn trong viện.

Bây giờ tâm tình của An Bảo Bối há có thể dùng từ sáng ngời có thần để hình dung, cô còn tưởng rằng anh ta chán ghét phụ nữ, không ngờ trên thực tế anh ta còn yêu thích đàn ông, An Bảo Bối bối rối, La Á yêu thích đàn ông thì không sao, nhưng lại không thể yêu thích người đàn ông đối diện kia, quả thực là bề ngoại của người đàn ông đó rất rạng rỡ, nhưng mà cô có thể cảm giác được hắn tuyệt đối không phải hạng người bình thường hời hợt, nếu La Á ở cùng một chỗ với hắn, La Á sẽ bị người đàn ông này đùa đến chết đấy.

“La Á…” An Bảo Bối kéo cổ áo La Á, La Á bị hù, suýt chút nữa đã nhảy lên ngay tại chỗ, “Buông buông… buông… buông tay ra!” An Bảo Bối cảm thấy trên người La Á nổi lên một mảng da gà lớn, buồn bực, cô đâu có đáng sợ như vậy, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như là nhìn một loại bệnh không thể trị hết lại lây lan ngay lập tức.

“A…” Vinh Ninh kéo dài giọng, dường như đã hiểu rõ thứ gì đó, vốn tưởng rằng tên đàn ông này sẽ là kẻ địch mạnh mẽ của mình, không ngờ dĩ nhiên hắn lại là cái kia.

Thú vị, thú vị đây.

“Nói như vậy, lúc đầu vị tiên sinh này vốn không muốn thân cận, chỉ là bị cha mẹ bức bách hay sao? Thật sự là đáng thương mà.” Vinh Ninh lộ ra vẻ đồng tình, thực ra lại nửa thật nửa giả, thật, đó là do mình đã từng chịu đủ hành hạ từ việc xem mắt, rất rõ ràng về sự nhàm chán và khủng bố của việc xem mắt này; giả, đó là mặc kệ người đàn ông này muốn tới gần hắn hay không, chỉ cần là đi xem mắt với cô gái trước mặt này, đó đã là sai lầm của anh ta!

“Đúng vậy đúng vậy đó!” La Á gật mạnh đầu, xem ra người đàn ông cũng là một người đã chịu đủ sự hành hạ của việc đi xem mắt, cũng không biết tại sao tạo hóa đại gian đại ác lại phải chế tạo cái hình thức ghép đôi nam nữ gọi là “xem mắt” này, ánh mắt đuổi đến trên bàn ăn của Vinh Ninh, ba người ngồi đối diện, những người đó đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang bên này, nhất là ánh mắt của người phụ nữ kia, đặc biệt rõ ràng, xem ra chắc hẳn là shota mà anh ta yêu thích đang xem mắt đi? Thật đáng thương, bên cạnh còn có một người đàn ông lớn tuổi mang theo đứa bé ngồi ở đó, có lẽ là đến giám sát đi?

“Đừng gọi tôi là tiên sinh, tôi là La Á!” Giờ là lúc anh ta chào hàng mình trước mặt shota, “Năm nay hai mươi bảy tuổi, chiều cao một mét bảy chín, không có ham mê xấu, bây giờ vẫn còn độc thân!”

Hai chữ độc thân, La Á gần như là rống ra, An Bảo Bối buồn bực, rốt cuộc bây giờ tên La Á này là đang xem mắt với cô hay xem mắt với đàn ông vậy? Này?! Hiện tại người chuẩn bị bị bỏ qua, chẳng lẽ là cô sao?

“Xem mắt rất nhàm chán sao?” Sắc mặt Vinh Ninh bình tĩnh hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy đó!” Nhất là xem mắt với phụ nữ, lại càng thuộc loại nhàm chán kinh điển trong nhàm chán!

“Như vậy có muốn bỏ trốn một lần hay không?” Vinh Ninh chỉ chỉ chiếc xe màu đen đối diện ở bên ngoài kia, hỏi.

La Á cả kinh, kinh hãi là vậy mà Vinh Ninh phát hiện người giám sát quá trình xem mắt của anh ta, a? Một giây sau, La Á hơi hóa đá, như một khúc gỗ hỏi, “Anh vừa nói cái gì vậy?”

“Tôi nói…” Vinh Ninh cúi người xuống, giọng nói trầm thấp mà cuốn hút lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, “Có muốn thử bỏ trốn một lần hay không?”

La Á kinh ngạc, hắn cảm thấy bên tai dường như đang có một chương nhạc êm tai được diễn tấu…

Tuy rằng anh ta tương đối ghét loại hình chủ động, nhưng cũng phải tùy đối tượng chủ động mới được.

An Bảo Bối trợn mắt nhìn hai người đàn ông đang tâm tình trước mặt mọi người này, quả nhiên cô vẫn bị bỏ qua rồi, trong lòng khó chịu giống như bị đổ bình năm vị, xem ra quả nhiên ở bất kỳ nơi nào đều không cho phép có sự tồn tại của cô, ngay cả người như La Á cũng lười liếc mình một cái!

Dù sao thì, có lẽ nơi này cũng không còn chuyện của cô nữa, không bằng cô nên cút đi sớm một chút, tránh bị La Á nhìn đến tâm phiền ý loạn.

An Bảo Bối lặng lẽ rời khỏi sau lưng La Á, đi vài bước lại quay đầu liếc hai người ở đằng sau, đừng nói là La Á, ngay cả tên đàn ông Vinh Ninh kia cũng không thèm liếc nhìn mình, có cần đối với cô như vậy hay không chứ? Dù sao cô cũng là phụ nữ đó, làm sao ngay cả chút lễ nghi của thân sĩ cũng không có vậy? Không khỏi có chút quá đáng đi?

“Vậy…” La Á cảm thấy hơi thẹn thùng, bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó, “Bỏ trốn như thế nào? Bỏ trốn đến đâu? Canada ư? Hay là Las Vegas?”

“Ừm…” Vinh Ninh cố ý suy nghĩ một chút, “Đầu tiên phải để cho những người đối diện kia thả lỏng cảnh giác chứ, anh nói đúng không?”

“Đúng!” La Á ngây ngốc gật đầu, nụ cười trên mặt Vinh Ninh càng sâu hơn, quả nhiên là đàn ông đi xem mắt với An Bảo Bối, khó trách sẽ trò chuyện với nhau vui như vậy, thì ra đều là loại hình giống nhau, dễ bị lừa lại khiến cho hắn cảm thấy thú vị.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Tiếp tục như thế, mẹ của cục cưng sẽ chạy trốn, lần sau cũng sẽ không may mắn như vậy, có thể tùy tiện đụng phải.

“Quyết định gì?”

“Anh nhắm mắt lại trước.”

“A…” La Á hết sức phấn khởi chậm rãi nhắm mắt lại, thì ra người đàn ông mang gương mặt shota này, yêu thích phương thức ở chung mang cảm giác thần bí, ở cùng một chỗ với anh ta, sau này sẽ đùa rất vui đi?

Vinh Ninh nhìn tên đàn ông trước mặt này, quả nhiên nghe lời của mình ngoan ngoãn nhắm mắt lại, anh an tâm nhìn ra sau, Niếp Minh đang cầm điện thoại nhắm ngay hắn, tay ra dấu OK.

Người đàn ông này chắc chắn đã quay chụp lại toàn bộ một màn phát sinh vừa rồi bằng điện thoại, anh ta rõ ràng đang trả thù vụ hôm nay mình kéo anh ta đi cùng mình hẹn hò với phụ nữ.

Mà thôi, khóe miệng Vinh Ninh co rút, nhưng cũng không làm giảm tâm tình tốt như trước của anh, dù sao bây giờ đã tìm được mẹ của cục cưng, chút việc nhỏ ấy anh sẽ không để ý.

“Ừ, xong chưa?” La Á từ từ nhắm mắt lại hỏi, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Vinh Ninh đang nghĩ gì, tại sao phải để cho hắn nhắm mắt, rồi lại không nói cho hắn rốt cuộc là vì sao.

“Chờ thêm chút nữa đi.” Vinh Ninh xoay xoay cổ, An Bảo Bối đã mang dáng vẻ ủ rũ gục đầu đi đến cửa nhà hàng.

“Anh có thể đếm từ một đến mười, đếm xong mở mắt ra, tôi cam đoan cha mẹ của anh tuyệt đối sẽ không trách tội lên người anh bởi lần xem mắt thất bại này.”

“A…” La Á vẫn từ từ nhắm mắt gật nhẹ đầu như trước, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc lời của Vinh Ninh có ý gì.

Chỉ có Niếp Minh và Niếp Tinh biết rõ trong lòng lắc đầu, đầu năm nay ấy à, người có tâm lý đơn thuần, quả nhiên chỉ là cừu non đợi làm thịt, sẽ bị kẻ sói đột lốt cừu như Vinh Ninh ăn sạch sành sanh.

La Á ngoan ngoãn nghe lời, thật sự nghe theo lời Vinh Ninh, ngoan ngoãn đứng ở đó đếm khẽ từ một đến mười, “Một… Hai… Ba…” Khóe miệng của Vinh Ninh, bị hắn kéo lên một độ cong đẹp mắt, một giây sau bước chân sải ra, xoay người chạy tới cửa.

Niếp Tinh phụt một cái cười ra tiếng, quả nhiên Vinh Ninh đã làm giống như nó nghĩ, dùng chiêu này để trốn ánh mắt của đối phương.

Lúc An Bảo Bối bước ra cửa, vô tình hay cố ý mà nhìn trời mấy lần, âm thầm cảm thán một cách bi thương, “Đây chính là cuộc sống mà…” Cuộc sống bị người ta khinh bỉ và bỏ qua.

Ăn mặc đẹp như vậy dùng cho cái rắm, hoàn toàn không có chút công dụng gì, ba lần xem mắt liên tục, đều kết thúc trong thất bại, vốn đang có chút hy vọng với việc xem mắt, nhưng mà, vận mệnh cũng không cần chơi đùa cô như thế đi? Rõ ràng cô cũng không làm gì cả.

“Còn lo lắng gì vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của người nào đó, hoàn toàn chưa kịp quay đầu lại, người đàn ông đã kéo cánh tay của cô, chạy băng băng về phía trước.

“A… Anh là ai đó?” Bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh kéo tay của cô rồi chạy về phía trước.

“Không phải tôi đã nói ở đó là muốn bỏ trốn với cô sao?” Vinh Ninh thừa lúc rối loạn quay ra sau lộ ra một nụ cười với cô, An Bảo Bối ra sức nháy mắt, mới phát hiện người đàn ông đang kéo mình rốt cuộc là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.