Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 43: Quá thần kì rồi!!!




Dường như chân lại có điểm chuột rút, nhưng bây giờ Lori đã trơ trơ rồi, so với đau khổ trong lòng, đau đớn trên thân thể thật sự không đáng là gì!

Bản thân có phải làm sai chuyện gì hay không? Tại sao phải chịu đựng tất cả những điều này? Lúc baba qua đời có phải đau đớn hơn mình hiện tại không? Ý nghĩ đang hỗn loạn một đoàn trong đầu Lori.

Nếu đây là vận mệnh, cùng lắm thì chỉ là chết, có bản lĩnh thì để đau đớn dữ dội hơn đi, Lori gần như tự làm khổ mà nghĩ, dù sao bản thân cũng quyết sẽ không kêu thành tiếng nữa, càng sẽ không khuất phục, cầu xin tha thứ.

Lori dùng tay gắt gao che miệng của mình, mắt nhắm lại, chỉ là thở hổn hển dữ dội, đừng nói là ra dấu dừng lại, ngay cả âm thanh cũng không phát một tiếng.

Thấy Lori quật cường như thế, đạo diễn chỉ có thể ở trong lòng thở dài một tiếng, may mắn xâm nhập của Tatsuru không kéo dài bao lâu, hắn chậm rãi rút ra, phun dịch thể của mình giữa lưng eo Lori.

Itaru có chút lúng túng, đau đớn của Lori hắn có thể là một người cảm nhận sâu nhất, vốn thân thể mềm mại bây giờ mỗi một khối cơ đều căng rất chặt, hơn nữa vô ý đụng vào phát hiện tay chân Lori trở nên vô cùng giá lạnh. Itaru rất muốn buông Lori, nhưng bây giờ đang quay phim, tình hình như thế có thể sẽ khiến những cố gắng trước đó của Lori đều lãng phí rồi?

Tatsuru nhìn ra Itaru không biết làm sao, hắn trợ giúp Itaru chuyển người Lori lại, đặt trên giường, sau đó ra hiệu Itaru tiếp tục.

Lori nằm trên giường, tiếp nhận Itaru cắm vào lần nữa, lần này làm đau hơn, có lẽ thật là tổn thương ở đâu rồi. Tatsuru giúp Lori sửa sang lại mái tóc tán loạn trước trán, lại sờ được một đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn vươn tay cầm phân thân đã co rất nhỏ của Lori, bắt đầu giúp cậu thủ ***, nhưng hiệu quả không tốt lắm, đến khi Itaru đạt đỉnh điểm rút phân thân, Lori dưới sự nỗ lực của hai người mới miễn cưỡng mà bắn.

Camera dừng lại, đạo diễn liền kêu nhân viên qua chăm sóc Itaru cùng Tatsuru, sau đó nhanh chóng đến bên Lori.

“Có khỏe không?” đứng ở trước giường, đạo diễn và quay phim đều hơi lo lắng.

Lori mở to mắt, không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, bày tỏ bản thân không sao.

“Tốt nhất vẫn là kiểm tra một chút.” Thấy bộ dạng Lori, đạo diễn nhíu mày, từ trong tủ đạo cụ tìm một đôi găng tay vô khuẩn, mang vào tay phải, sau khi dùng đầy đủ bôi trơn, ra hiệu Lori tách hai chân.

Nhìn thấy bộ dạng cố hết sức của Lori, quay phim ôm Lori để cậu tựa đầu trên đùi mình, dùng động tác rất nhẹ nhàng nâng chân cậu.

Đạo diễn quan sát một chút, chất bôi trơi từ tiểu huyệt Lori chảy ra cơ bản vẫn trong suốt chỉ mang chút màu nâu, cho thấy dù có chảy máu cũng là phía cuối mạch máu nhỏ bị vỡ, một hồi thì tự ngừng lại, vết thương lớn hẳn là không có.

Đưa ngón giữa vào thăm dò, đạo diễn vừa đổi phương hướng áp động, vừa hỏi thăm Lori có chỗ nào đặc biệt đau nhức không.

Nhận được câu trả lời phủ định, đạo diễn từ từ rút ngón tay ra, vừa cẩn thận xác nhận trên bao tay quả thật không có vết máu màu đỏ tươi, trái tim nặng nề của đạo diễn rốt cuộc cũng được thả lỏng.

“Không có gì đáng ngại, chắc chỉ là tổn thương da thịt, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi!” Đạo diễn tựa như dỗ dành vỗ vỗ bả vai Lori.

“Ừm, cám ơn đạo diễn.” Lori cũng thở dài một hơi, cậu dùng tay chống người dậy, bước xuống.

Lúc đứng lên, từ phía sau truyền đến một cơn đau, Lori nhíu nhíu mày.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lori, quay phim đưa cậu quần áo đã chuẩn bị sẵn: “Nhanh về nghỉ ngơi đi, tốt nhất uống một ít thuốc chống viêm.”

Lori nói cảm ơn quay phim, cậu không nhớ rõ làm sao mặc xong quần áo và thế nào trở về phòng ngủ, chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều kèm theo một tia co rút đau đớn.

Do dự cả buổi, Ryou cố nén khó chịu, vẫn là vọt vào tắm một hồi.

Chẳng quan tâm tóc còn ẩm ướt, Ryou tức khắc rút vào ổ chăn, lúc nằm yên phía sau sẽ bớt đau đớn, nhưng đau nhức toàn thân lại bắt đầu rõ rệt hơn.

Lăn qua lộn lại dằn dặt cả buổi, Ryou mới rốt cục ngủ thật say.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Ryou hình như nghe được âm thanh, ý thức dần dần thức tỉnh, Ryou mới kịp phản ứng là điện thoại di động của mình đang reo.

Vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại lại ăn ý mà không ngừng vang lên, Ryou bất đắc dĩ, lấy điện thoại dưới gối, cũng không thèm nhìn màn hình, nhắm mắt đè nén tức giận mà nghe: “Này!”

“Lori em ngủ thật say ah!”

“Edgar?” Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, Ryou lập tức thanh tỉnh, cậu mở mắt.

“Đúng vậy a, anh bây giờ đang ở cửa ký túc xá của em, giúp anh mở cửa được không nào?”

“Cái gì?” Ryou bắn dậy, luống cuống tay chân tìm áo ngủ: “Sao anh biết ký túc xá của em ở đâu? Anh chờ một chút ah!”

“Anh trước kia từng đến tìm Adrian, em nói ở cùng phòng với cậu ấy nên anh biết chỗ! Em từ từ thôi, cẩn thẩn kẻo ngã!” Edgar thêm những lời này là vì anh nghe cửa bên kia tiếng leng keng thùng thùng không ngừng, sợ Ryou quýnh lên làm tổn thương mình.

Ryou khoác áo ngủ, thuận tiện siêu thần tốc thu dọn lại phòng ngủ, mới ra mở cửa.

Ngoài cửa, Edgar một thân kính trang, mặc dù không che dấu được vẻ mệt mỏi trên mặt, nhưng lại tươi cười sáng lạn với Ryou.

“Anh…” nhìn Edgar, Ryou không biết nên nói gì cho phải, bờ môi giật giật lại không phát ra âm thanh, hay là để Edgar vào phòng trước, sau đó có chút chột dạ nhìn nhìn ngoài cửa.

“Bên ngoài không ai, rạng sáng bốn giờ rưỡi, ma cũng không có một bóng.” Thấy hành động của Lori, Edgar không khỏi nở nụ cười.

“Sao tới lúc này? Đói không?” Ryou rót cho Edgar một ly nước.

“Không đói, anh đã ăn khuya rồi!” Edgar sờ sờ đầu, hơi ngượng ngùng: “Quay phim xong đã hơn hai giờ, nghĩ không có việc gì, dứt khoát đón chuyến tàu đêm tới, thời gian có hơi sớm!”

“Vậy anh vẫn chưa nghỉ ngơi?” Ryou có chút đau lòng Edgar, “Anh gấp như thế làm gì, tối nay đến cũng được mà?”

“Không phải vì nhớ em sao?” Edgar sáp đến hôn Ryou một cái, “Em nhanh trở lại giường nằm đi, chỉ mặc quần áo phong phanh như vậy một hồi bị cảm mạo đấy! Anh đi tắm trước.”

Ryou gật gật đầu, trên người quả thật hơi lạnh, chui vào chăn, Ryou như nhớ tới cái gì, hướng về phía phòng tắm gào một tiếng: “Bên trong tủ âm tường có khăn mặt và bàn chải mới, anh tự tìm nha!”

Edgar mơ mơ hồ hồ mà trả lời một câu, sau đó phòng tắm truyền đến tiếng nước ‘ào ào’.

Lúc nghĩ đến người đó thì người đó xuất hiện, đây là cảm giác gì? Ryou nhìn áo khoác Edgar cởi vắt lên ghế, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, đau xót trên người thoáng cái đều biến mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.