Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 228: Chị em dâu tâm sự




Tiếp

Thiên Lạc giờ mới chú ý mấy cái vali to vật vã ở trong phòng mình liền quay sang hỏi mấy người kia.

Thiên Lạc: mấy cái vali này là sao đây. Sao mấy còn không về nhà mình đi.

Bạch Phi: hô hô còn lâu hai bà mới về. Mi dám lừa tụi ta lại còn không cho biết nhà. Giờ bọn ta biết nhà rồi, bọn ta tuyên bố luôn bây giờ nhà này là nhà bọn ta. Đúng không Tiểu Linh.

Tiểu Linh: Đúng, đúng.

Thiên Lạc quay sang nhìn Chu Khải.

Chu Khải: đừng có nhìn anh vậy. Anh là chồng em ở với e là đúng rồi.

Thiên Lạc: Mấy người giờ ngon quá ha, ỉ lại ăn hiếp tôi. Có ra khỏi nhà tôi không hả.

Tiểu Linh: Khải bọn mình xin tự giới thiệu. Mình là Tiểu Linh còn đây là Bạch Phi. Giờ ở chung nhà rồi lên có gì giúp đỡ nhau nha.

Chu Khải: mấy bà cứ yên tâm không giúp nhau thì có người đuổi đi đấy. Thôi chúng ta đi thăm nhà mới đi

Thiên Lạc: mấy người, mấy người dám lơ lời tôi nói hả. Chú Lí, chú phải làm gì đi chứ

Thiên Lạc quay sang mè nheo với quản gia.

Chú Lí: thiếu gia đừng làm khó tôi chứ 3 người này làm sao tôi có thể làm gì được hơn nữa thiếu gia cậu Khải nói đúng đó, cậu ấy là chồng sắp cưới cậu thì ở đây là đúng rồi.

Chú Lí nói xong cười tủm tiền.

Thiên Lạc: cả chú cũng theo phe bọn họ mà cháu nói rồi hắn không chồng cháu.

Chú Lí: để tôi dẫn cô cậu đi tham quan nhà.

Chú Lí làm lơ Thiên Lạc

Thiên Lạc: a a a a tức chết mà, mấy người dám bắt nạt người đang đau ốm

Chu Khải, Bạch Phi, Tiểu Linh quay đầu lại đồng thanh: không quan tâm.

Bọn họ cứ lần lượt trêu tức Thiên Lạc khiến cho nó cú nhưng không làm gì được vì một mình nó không địch nổi lại ba người này đành đi ngủ cho đỡ hại não.

Lúc trưa tại nhà Thiên Lạc:

Thiên Lạc: ngủ giấc khỏe hẳn

_ Ọc Ọc Ọc

Thiên Lạc: ôi cái bụng lại biểu tình.

Thiên Lạc mò xuống, vừa bước xuống nhà liền thấy 3 tên đáng ghét đang ngồi chõm trệ trên ghế sofa xem tivi

Chu Khải: Lạc Lạc e đang bị thương đấy. Đừng đi lại nhiều

Khải chạy tới đỡ lấy Thiên Lạc

Thiên Lạc: tôi không sao, khỏi cần dìu đâu

Bạch Phi: Này Thiên Lạc rốt cuộc nhà ông rộng cỡ nào vậy đi xem mà muốn gãy chân.

Tiểu Linh: đúng vậy, giờ chân vẫn còn đau.

Thiên Lạc: do đi nhiều hay do ngồi chơi nhiều.

Bạch Phi: hì hì cả hai.

Tiểu Linh: nhà ông giàu vậy lại còn giấu tụi này.

Thiên Lạc: Thôi quên mấy chuyện đó đi.

Tiểu Linh: mà sao tôi thấy nhà ông không có người làm thế chỉ thấy mỗi quản gia không vậy.

Thiên Lạc: à do tôi cho sang chỗ bố mẹ tôi để chăm sóc hai người đó rồi. Ở đây tôi tự lo đươc.

Bạch Phi: ở vậy giờ ai nấu cơm ăn đây.

Chủ Khải: đúng đúng anh đợi đồ ăn nãy giờ. Đói muốn xỉu luôn nè.

Thiên Lạc: đói thì vào bếp mà nấu. Ở đây không hầu tận mồm cho mấy người đâu. Không chịu được thì về nhà mình đi.

Cả ba người kia đồng thanh

_ Còn lâu

Thiên Lạc: vậy vào bếp mà nấu

Bạch Phi: Bọn tôi đâu biết nấu ăn. Khải ông biết nấu không.

Chu Khải: tất nhiên là không rồi.

Bạch Phi: Linh biết nấu không

Tiểu Linh: hỏi thừa không là chắc chắn rồi.

Tự nhiên ba đứa quay sang nhìn Thiên Lạc với ánh mắt Long lanh, trìu mến.

Thiên Lạc: đừng làm tôi sợ nha, nhìn gì mà gớm thế

Bạch Phi: nghe chú Lí nói cậu nấu ăn rất đỉnh. Hay ông nấu đi. Năn nỉ đó.

Thiên Lạc: Tôi đang bệnh đấy giờ các người đã ở nhờ lại còn hoạnh chủ nhà nấu cho ăn là sao.

Chu Khải: Lạc Lạc anh đói lắm. Vào nấu cho anh ăn đi.

Chu Khải chớp chớp mắt làm bộ đáng thương.

Thiên Lạc: ở nhà thì tiểu thư, công tử cho đẫy vào giờ nấu ăn cũng không biết. Được rồi ngồi đất, tôi đi nấu cho

Ba người kia nhảy cẫng lên vì vui sướng tí nữa thì bị bỏ đói. Chu Khải còn tí hôn Thiên Lạc nhưng chưa chạm đã ăn nguyên cái đấm vào mặt

Chu Khải: e bạo lực quá

Thiên Lạc: anh còn nói nữa tôi cắt xuất anh đi đấy

Chu Khải: rồi anh biết rồi mà Lạc Nhi.

Tiểu Linh: bộ hai người tính đóng phim Hàn cho bọn này xem à

Thiên Lạc: Hàn cái đầu. Tôi vào bếp nấu đây

Thiên Lạc đi vào bếp không quên đá Chu Khải cái cho bõ ghét.

1h sau tiếng Thiên Lạc vọng ra từ trong bếp.

Thiên Lạc: nè mấy tên kia vào bê phụ đồ ăn ra cái coi.

Chu Khải: OK vợ yêu.

Thiên Lạc cầm nguyên cái con dao lòi đầu ra

Thiên Lạc: Nhà ngươi còn ăn nói với ta như vậy ta cho nhà ngươi hết đường sinh nở đấy.

Chu Khải không quan tâm lời Thiên Lạc nói đi vào xoa đầu Thiên Lạc:

Chu Khải: biết rồi nhóc. Để anh bê phụ cho.

Chả mấy chốc một đống đồ để trên bàn ăn nào là gà chiên, thịt kho, bánh tráng miệng v...v

Tiểu Linh: Trời chông ngon quá.

Thiên Lạc: tất nhiên bổn ca ca nấu còn phải nói.

Bạch Phi: gớm thôi ngồi xuống ăn đi.

Thiên Lạc liền ngồi xuống thò tay vào liền bị Chu Khải đánh

Thiên Lạc: nè sao anh lại đánh tôi.

Chu Khải: em rửa tay chưa.

Thiên Lạc: đây là đồ tôi nấu rửa tay hay chưa thì kệ tôi. Hai người kia cũng đã rửa tay đâu sao anh không đánh họ mà chỉ đánh tôi.

Chu Khải: hô hô vì anh chỉ quan tâm em

Bạch Phi đá nhẹ vào chân Chu Khải.

Bạch Phi: Thiên vị quá đấy.

Chu Khải: vợ tôi phải khác chứ.

Nói xong Chu Khải quay ra đã thấy Thiên Lạc bốc đồ ăn rồi.

Chu Khải: Lạc em không nghe lời anh

Thiên Lạc: hê hê xin lỗi anh đi, tôi chưa bao giờ có khái niệm nghe lời người khác.

Tiểu Linh bảo Chu Khải

Tiểu Linh: thôi ăn đi ông tướng, bụng kêu nãy giờ rồi kìa.

Chu Khải: hì hì quên mất

Thế là cả bọn ngồi vào bàn ăn. Trong lúc ăn

Tiểu Linh: Lạc ông học nấu ăn từ bao giờ thế. Công nhận đồ ông nấu ngon thật.

Thiên Lạc: học từ nhỏ rồi vì có ước mơ mở nhà hàng.

Tiểu Linh: Ò

_ Mà cho hỏi cái

Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh

Thiên Lạc: ừ hỏi đi.

Tiểu Linh: thế ông với Chu Khải đính hôn với nhau thật hả.

Chu Khải: ừ

Tiểu Linh: tôi đâu có hỏi ông

Chu Khải cười.

Thiên Lạc: tôi cũng không biết nữa. Các bà cũng nghe thấy ba má tôi kể rồi đó. Chắc mọi chuyện chỉ thế thôi.

Bọn không hỏi Thiên Lạc thêm gì nữa. Chú tâm vào ăn. Lúc ăn xong

Thiên Lạc: mấy người chọn được phòng chưa.

Thiên Lạc: chọn cả rồi nhà ông lắm phòng thật.

Thiên Lạc: Hì Hì thôi tôi nhức đầu quá. Tôi đi ngủ đây.

Chu Khải: anh đang định dẫn e đi mua vài thứ với làm mấy thủ tục còn thiếu khi về Việt Nam. Tiếc là e đang bệnh.

Thiên Lạc: tôi không có bệnh cũng không đi với anh đâu.

Chu Khải: e có cần từ chối thẳng thừng vậy không.

Thiên Lạc không thèm để ý, bước lên phòng đi ngủ.

Tiểu Linh: này Bạch Phi hay mình đi cùng Chu Khải đi, dù gì mình cũng còn thiếu nhiều đồ khi sang đây.

Bạch Phi: ừ đi đi. Tôi thích nhất đi mua sắm. Ở nhưng xe đâu, tôi không có dặn bác tài lên không có đem xe sang đây.

Tiểu Linh: tôi cũng thế. Hay để tôi gọi người mang xe tới.

Chu Khải: Thôi khỏi, hai người có biết đi xe phân khối lớn không

Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh:

_ tất nhiên có rồi.

Chu Khải: vậy OK rồi. Nhà nhóc bạo lực này lắm xe phân khối lớn lắm. Nhóc đấy thích nhất xe kiểu đó.

Hai đứa kia mắt sáng lên.

Bạch Phi: thật sao, ở đâu, ở đâu.

Chu Khải: ở sau nhà đó.

Tiểu Linh: sao anh biết.

Chu Khải: thì đơn giản là biết thôi.

Tiểu Linh: sao bọn tôi đi tham quan không thấy ta

Bạch Phi: kệ quan tâm làm gì. Đi xem xe thôi.

Bạch Phi nhanh chóng kéo hai người kia xuống sau nhà.

Bạch Phi, Tiểu Linh

_ Oa Oa Oa đẹp quá.

Chu Khải: thấy thế nào

Trước mắt Bạch Phi, Tiểu Linh hàng dài những chiếc phân khối lớn, màu gì cũng có, thật đẹp đến mê hồn

Bạch Phi: Tôi, tôi xí cái xe màu trắng đen kia.

Chu Khải: không được chiếc đó tôi xí trước rồi

Bạch Phi: Vô lí. Ở đây toàn xe của Lạc Lạc sao tôi không được lấy mà ông được lấy.

Chu Khải: bà không thấy có hai cái giống hệt nhau sao. Đó là xe đôi của tôi với Lạc Lạc.

Tiểu Linh: sao mới ở chung mà đã có xe đôi rồi.

Chu Khải: à một cái có sẵn rồi còn một cái tôi mới bảo quan gia đặt hàng ban sáng. Người yêu phải có xe đôi chứ.

Bạch Phi: gớm

Tiểu Linh: thôi còn nhiều xe đẹp mà.

Bạch Phi: vậy tôi lấy cái xe xanh đen kia

Tiểu Linh: còn tôi lấy cái trắng tinh kia.

Chọn xong xe cả ba liền phóng đi mua đồ. Họ đi trên đường mà ai cũng ngoái lại nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.