Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 9




Sính lễ của Bình vương phủ chất đầy phòng khách có vẻ chật chội của Ôn gia, sắc đỏ gai mắt khiến Ôn Nhược Thủy đương ngồi trong phòng thật có loại vọng động đem cái bàn bổ thành gỗ vụn a!

Ai nha, nàng vừa hồi phủ thì ngày thứ hai hắn đã khẩn cấp đem sính lễ đưa tới tướng quân phủ, thật là….phi – thường – hảo! Càng “tốt đẹp” hơn là, người hạ sính (*khiêng sính lễ đến) nói, Bình vương ba ngày sau sẽ đến đây rước dâu!

Ôn Nhược Thủy chắp tay chậm rãi dạo bước trong vườn, khuôn mặt đăm chiêu, cảm thụ ánh trời chiều ôn nhu mơn trớn trên làn da.

Gió tại kinh thành dịu nhẹ hơn biên quan biết bao, chẳng những không lạnh buốt thê lương, trái lại còn hơn cả Giang Nam tiểu nữ nhi một mạt thủy dạng nhu tình.

Những tia nắng hoàng hôn còn sót lại nhàn nhạt vương vấn trên người Ôn Nhược Thủy, tại quanh thân nàng soi sáng một tầng quang vựng (*quầng sáng), khiến nàng thoạt nhìn nhu hòa mà tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Hạnh nhi bưng trà tới, thấy được một bức cảnh đẹp ý vui như thế.

“Tiểu thư, uống trà.”

“Cha ta đâu?”

“Lão gia tại thư phòng đọc sách.”

Nàng tiếp lấy trà, khẽ hạp (*hớp) một ngụm, mạn bất kinh tâm mở miệng, “Hành lý của cha ta đã chuẩn bị xong rồi sao?”

“Bẩm tiểu thư, gia đinh đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngày tiểu thư xuất giá, lão gia cũng sẽ ly kinh hồi hương.”

“Không được qua loa, dặn dò người đi theo phải cẩn thận một chút.”

“Nô tỳ hiểu được.”

Nhìn chân trời nơi phương xa một rặng đỏ hồng, Ôn Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, “Dưỡng lão tại cố hương vẫn là tốt hơn, kinh thành —–” nàng dừng một chút, “thật quá rối loạn.”

“Tiểu thư không phải rất tức giận sao?”

“Khí (*giận) quá thì sao, khí lâu sẽ thương đến bản thân.”

“Kỳ thực cô gia chỉ là muốn mau chóng cưới ngươi quá phủ mà thôi, hẳn là không có ý định chọc người tức giận.”

Ôn Nhược Thủy lườm nàng, khẽ cười nói: “Ta thật sự phải hoài nghi ngươi nha, rốt cuộc ngươi là nha hoàn của ai đây?”

Hạnh nhi cười rạng rỡ: “Nô tỳ là tiểu thư cứu, cả đời này đều là người của tiểu thư.”

“Lời này ta mỗi lần nghe đều nhịn không được nổi da gà a.”

Hạnh nhi bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: “Lẽ ra phải trách tiểu thư không sinh là thân nam nhi, làm hại Hạnh nhi không có cơ hội lấy thân báo đáp.”

Ôn Nhược Thủy vạn hạnh (*vẻ may mắn) nói: “May là.”

Đang cười đùa, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái tên-nào-đó cũng “lấy thân báo đáp” mà làm kẻ khác cực kì căm tức, rốt cuộc là ai bằng lòng ai? Vì sao nàng thấy thế nào cũng là nàng bị lỗ vốn nga?

Cầm trong tay trà uống xong, nàng phân phó: “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi không cần theo ta.”

“Vâng.”

Trở về phòng thay một thân Thanh sam nam tử , Ôn Nhược Thủy từ cửa sau đi ra tướng quân phủ.

Từ lúc hồi kinh, nàng không có chút thời giờ nhàn rỗi mà hảo hảo dạo chơi ở kinh thành, ngày hôm nay cuối cùng cũng được đền bù mong muốn. Nghĩ đến đó, miệng nàng khẽ nhếch nụ cười tự giễu.

Nàng thoải mái không mục đích mà tiêu sái trên đường, từ lúc nắng chiều ngập trời đi cho tới khi tinh quang (*ánh sao) lóe rạng. Cuối cùng, nàng đi vào một gian tiểu tửu quán.

‘Thiêu đao tử’, là loại rượu bình dân mà bách tính thường uống nhất, cũng là thứ tướng sĩ trong quân yêu nhất.

Rượu một chén lại một chén chảy xuôi yết hầu, Ôn Nhược Thủy phảng phất như thấy hình ảnh đó diễn tái hiện trước mắt….

Đâu đó thấp thoáng bóng dáng của một vị tuổi trẻ tướng quân xông pha tại lưỡng quân hỗn chiến, chính hắn thay nàng đỡ một mũi tên trí mạng mà ngã xuống ngựa…máu, hắn cả người đều là máu, phân không rõ rốt cuộc là máu hắn hay chính máu của địch nhân…. lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng nếm phải mùi vị tiếc nuối đến đắng lòng.

Là nữ nhi ai không mơ mộng hoài xuân, chỉ tiếc nàng không kịp đối hắn nói ra tâm ý bản thân, đã tận mắt chứng kiến hắn vì nàng mà chết.

Đau đớn muốn xé nát tâm can, trận chiến ấy, nàng giết chóc đến đỏ cả mắt rồi….

Ức chế không được nước mắt liền ngã nhào, nàng ngửa đầu muốn ngừng lệ đang rơi, cũng không ngờ càng rơi nhiều, nhịn không được nàng nằm úp trên bàn không tiếng động mà nức nở.

Từng cho rằng đã quên, cũng không ngờ chỉ là lừa mình dối người, thân ảnh nhiễm huyết đó đã sớm khắc ghi thật sâu trong lòng đáy nàng, chỉ là nàng đã chôn chặt nó đến nỗi liền chính mình cũng tự gạt bản thân rằng đã không còn tồn tại.

Chẳng bao lâu, một tiếng than nhẹ truyền vào trong tai nàng.

Nàng lờ đờ say mờ mịt ngẩng đầu, ánh vào trong mắt chính là khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ của hắn, nàng không khỏi cười cười, “Là ngươi nha.”

Lý Dật Phong nhìn mặt nàng lệ ngân còn vương nơi khóe mắt, khuôn mặt ngà say ngây dại, nơi đáy mắt chất chứa nhàn nhạt đau thương như thiêu đốt trái tim hắn.

“Nhược Thủy.”

“Ha hả, theo ta uống rượu ba.”

Nàng vô nghĩa cười, “Tiểu nhị, đem lên hai vò rượu.”

“Hảo.”

“Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?” (*Say nằm ở sa trường xin bạn đừng cười, xưa nay chinh chiến mấy người về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.