Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 6




Lão nguyên soái Ôn Hồng Học phòng thủ biên quan vài chục năm nay khải hoàn hồi triều, trong kinh quốc khánh ba ngày.

Ôn Hồng Học tiến cung được ban thưởng cho vùng biên tế (*biên cương) đó, đồng thời dâng tấu muốn cáo lão, Hoàng thượng tuy vạn phần không muốn nhưng vẫn phải ân chuẩn.

Cơ mà, nói đến Ôn gia phải đề cập một chút đến Ôn Hồng Học ái nữ – Ôn Nhược Thủy.

Ôn Hồng Học lão niên chỉ có một nữ, thê tử lại mất sớm, vì vậy nữ nhi liền theo cha lớn lên tại trong quân, nguyên bổn, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là, năm đó Ôn Hồng Học bị nhốt tại Thạch Long Cốc, Ôn Nhược Thủy lúc này vừa mới mười hai tuổi đêm khuya xuất binh gấp rút tiếp viện cứu cha thoát khỏi hung hiểm, từ đó về sau, theo cha rèn luyện trong quân, lại liên tiếp lập chiến công, chiến tích oanh liệt; mấy năm qua nàng chính là một mình đảm đương một cánh quân đội.

Hoàng đế kinh ngạc, hạ chỉ phong cho nàng hàm tướng quân, Ôn Nhược Thủy liền thành thiếu nữ tướng quân có một không hai từ Thiên triều khai quốc đến nay.

Tuy nhiên đó cũng không phải chuyện khiến bách tính trong kinh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mà là, ngay lúc Ôn Hồng Học sắp sửa cùng nữ nhi cáo lão hồi hương, một đạo thánh chỉ đến đã kích khởi sóng to gió lớn.

Bình vương cáo trạng thỉnh cầu Hoàng thượng thay mình chủ trì công đạo, kiện rằng vị Thiên quốc thiếu nữ tướng quân có một không hai này phạm phải tội danh, đó là —- đối hắn bội tình bạc nghĩa!!!

Kinh thành sôi trào, bách tính xôn xao, bá quan kinh ngạc, Hoàng thượng cầm tấu chương lật qua nhìn lại không dưới chục lần mới dám xác định chính mình không có hoa mắt đi!

Nói đến tay Bình vương này, hắn mặc dù từ trước đến nay chỉ ru rú trong nhà, nhưng vì bề ngoài xuất chúng của y, vẫn là không cách nào hoàn toàn điệu thấp được hắn. Nếu nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử thì hơi quá sự thật nhưng kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, tuyệt đối là danh phù kỳ thực (*thực sự xứng với danh hiệu đó)

Hắn chính là con quý phi sở sinh, trời sinh tính tình nhàn tản ôn hòa, tài học bình bình cùng chúng hoàng tử giống nhau, chỉ có bề ngoài vô cùng xuất chúng là thường xuyên ‘bị’ người đề cập.

Tục ngữ có câu, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (*không làm thì thôi, làm thì khiến người kinh động). Bình vương im hơi lặng tiếng xưa nay, đột nhiên liền làm ra đại sự kiện thu hút người khác chú ý, sao không khiến hoàng thất – rung động, bá quan – kinh động, bách tính – kích động được?

Đương lúc khổ chủ kiện lên “cấp trên”, bị cáo Ôn Nhược Thủy hiển nhiên là không thể ly kinh được.

Mà Ôn Nhược Thủy biết được tin tức này thực sự nổi trận lôi đình, nàng liền Bình vương lớn lên tròn méo thế nào cũng không biết, làm sao bội tình bạc nghĩa? Chuyện xảo trá này quả thực cần phải tra cứu a.

Một Vương gia, một tướng quân, song phương thân phận đều cùng hiển hách.

Ân, Tam ti thật tình không dám thụ lí, mà Hoàng thượng lại rất vui vẻ xử kiện nha. Nói như thế nào đây cũng là kỳ sự, Hoàng thượng đương nhiên phi thường muốn tự mình tìm cách “phá án”. Mà không chỉ Hoàng thượng, hậu cung chúng nương nương cũng thiệt muốn như vậy. Thường ngày tung tích bí ẩn – mỹ nam Bình vương chủ động cấp cho đại gia đề tài lúc trà dư tửu hậu, các nàng đương nhiên phải tích cực hưởng ứng một chút, đông vui náo nhiệt như vậy cơ mà?!

Đối chất tại cung vàng điện ngọc liền miễn, việc này cũng coi như là việc riêng hoàng thất thâm cung bí sử, thậm chí có ý việc xấu trong nhà không tiện nói ra, dù sao cũng là hoàng tử bị người bội tình bạc nghĩa không phải sao?

Cho nên, việc đối chất liền dời lại tiến hành nơi hậu cung…ai, cái đội hình oanh oanh yến yến của Hoàng thượng đến bàng thính (*giống như sảnh trước, sảnh chính) thì thật là lớn a!

Đang nhìn nữ nữ tướng quân bào trắng tung bay kia đứng thẳng trong đại điện, hậu cung nữ tử mới biết được, nguyên lai nữ nhân mặc tướng bào cũng có thể có tư thế oai hùng hiên ngang như thế, không ít người tiếc hận cảm thán, chậc chậc, giá như là một thiếu niên tướng quân thì tốt rồi, trong cung sẽ có thể nhiều thêm một vị tuấn tú Phò mã a!

Thiên quân vạn mã nàng cũng không màng, cơ mà chống lại ánh mắt dường như muốn ăn thịt người của đám hậu cung nữ nhân, Ôn Nhược Thủy lại vô pháp bình tĩnh, cảm giác thật không tốt a.

Bất quá, chờ nàng chứng kiến tên Bình vương trong lời đồn đại bị mình bội tình bạc nghĩa kia thì, nàng, càng không thể bình tĩnh!!!

Không những không thể, mà quả thực là, tức – sùi – bọt – mép!

Cha chả, cái này gọi là lấy oán trả ơn mà!

Bình vương nọ không phải ai khác, đích thị tên thư sinh nàng cứu trên đường hồi kinh ——– Lý Dật Phong.

“Vương gia, thứ thần mạo muội hỏi.”

“Tướng quân mời nói.” Lý Dật Phong bình thản ung dung đáp.

“Thần lúc nào đối với Vương gia từng có chuyện phi lễ?” Mắt phượng phun ra chính là ào ạt nộ diễm.

Trong Bàng thính nhất thời người người nhiệt huyết sôi trào. Nữ tướng quân này thiệt là nhanh nhẹn dũng mãnh a, dĩ nhiên trực tiếp vào đề như vậy?

“Tướng quân không thể phủ nhận chúng ta từng có da thịt chi thân a.”

Ôn Nhược Thủy áp lực lửa giận, cắn răng nói: “Thần lúc đó là bị Vương gia liên lụy mới té ngựa, nhất thời ngoài ý muốn, có thể nào đánh đồng với chuyện đó được?” Rõ ràng là nàng bị hại a, ông trời có thiên lý hay không vậy?

Lý Dật Phong chuyển hướng Hoàng thượng đang hứng thứ lắng nghe, “Phụ hoàng, Ôn tướng quân đã thừa nhận xác thực là có việc này.”

Hoàng thượng vô ý thức gật đầu, “Ân, trẫm nghe được.”

“Hoàng thượng, ” Ôn Nhược Thủy gần như thổ huyết, “Từ trên ngựa té xuống nhất thời vô ý chạm môi thì thế nào cũng không thể xem như là phi lễ a?”

Hoàng thượng lại gật đầu, “Cũng đúng.”

“Không phải tướng quân sau đó còn muốn đè bản vương lên mặt bàn sao?”

Mọi người ồ lên!

Đè lên mặt bàn? Trong đầu mọi người cùng trình diễn một đoạn vu lễ không hợp sách thánh hiền!!

“Vương gia –” Ôn Nhược Thủy giận dữ phản cười, “Có cần hay không thần đương điện biểu diễn lại tình hình lúc đó cho đại gia nhìn xem?”

Lý Dật Phong còn chưa kịp nói, Hoàng thượng đã kim khẩu nhất khai đáp ứng, “Ái khanh cứ việc diễn lại.”

Lập tức thái giám nhanh nhẹn khiêng tới một cái bàn, đặt ở giữa điện.

Ôn Nhược Thủy mang theo nồng đậm lửa giận hướng tới Lý Dật Phong vẫn đang mỉm cười như cũ, ung dung không đổi.

Một màn trong tửu lâu lúc đó tái hiện, mọi người đều hút một ngụm lãnh khí.

Mặc cho ai cũng đều thấy được vị nữ tướng quân này ra tay hơi nặng, Bình vương ôn nhuận như ngọc trên trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, thực sự làm người xem tâm co rút lại.

Lý Dật Phong chịu đựng toàn tâm đau đớn, nói: “Hành động tướng quân lúc đó, cũng không phải là trước bàn dân thiên hạ nhận là nương tử của bản vương sao, vì cái gì hôm nay lại cự tuyệt thừa nhận?”

“Ôn ái khanh, trước buông Bình vương ra hãy nói.” Hoàng thượng yêu thương nhi tử, vội vàng ra lệnh.

Ôn Nhược Thủy lúc này mới buông tay lui về phía sau.

Hoàng thượng tiếp tục hỏi: “Ái khanh có từng nói qua như vậy sao?”

Nàng vẻ mặt buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể thành thật bẩm báo, “Thần nhất thời khẩu bất trạch ngôn.”(*nói mà không suy nghĩ)

“Tức là xác thực có chuyện như vậy?” Hoàng thượng trực tiếp kết luận.

Ôn Nhược Thủy âm thầm nắm chặt đấm tay. Rõ ràng là thiên vị trắng trợn mà, hừ hừ.

Hoàng thượng nhìn nhi tử biểu tình khăng khăng một mực, rốt cục quyết định, “Đã như vậy, ái khanh cuối cùng phải phụ trách đối với Bình vương.”

Beng!

Thiên tử một lời, kết cục đã định.

Án kiện Bình vương bị bội tình bạc nghĩa, Ôn tướng quân thua thê thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.