Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn

Chương 6: Chương 6




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Quân Mặc Hàn bất động thanh sắc nhìn tất cả quan viên có mặt ở đây một lần, thu tất cả thần sắc của bọn họ vào trong mắt.

Từ đầu đến cuối đáy mắt của anh đều là dáng vẻ bình tĩnh khiến người ta không thể nhìn thấu, giống như anh thật sự chỉ đang chào hỏi mọi người.

Sau khi bắt tay, Quân Mặc Hàn mới keo kiệt mở miệng nói.

"Mọi người có thể tự mình đến nghênh đón vị thị trưởng là tôi, Quân mỗ cảm thấy rất vinh hạnh."

Mọi người lập tức nói đùa.

"Quân thị trưởng quá khiên tốn rồi."

"Chúng tôi có thể đến tiếp đón ngài thì cũng là vinh hạnh của chúng tôi."

Sau một lúc ân cần, Quân Mặc Hàn tiếp tục nở nụ cười ưu nhã nhàn nhạt.

"Mời mọi người!"

"Quân thị trưởng, mời!"

Ai cũng không biết, nhìn như là một nghi thức giao tiếp bình hòa, toàn bộ Bắc Quyền Thành dưới sự lôi kéo của Quân Mặc Hàn cũng sắp dâng lên một đợt thủy triều chân chính, sóng ngầm đang cuồn cuộn bắt đầu.

Người dân nhìn thấy Quân Mặc Hàn muốn đi vào cao ốc thị chính mới hoàn hồn trở lại, hô to.

"Quân thị trưởng, Quân thị trưởng..."

"Quân thị trưởng!"

Sau vài phút tiếng kêu to đinh tai nhức óc liền vang vọng.

Nhiệt tình như vậy có thể thấy được mức độ được hoan nghênh của Quân Mặc Hàn.

Tất cả những thứ trước đó anh làm cũng đều có tác dụng. Anh vừa nhậm chức đã được lòng dân, đương nhiên là có lợi đối với anh.

Phong Tố Cẩn cảm nhận được sự nhiệt tình này, trong mắt cũng xuất hiện một chút nước mắt, cô kích động vì Quân tiên sinh!

Quân Mặc Hàn vốn muốn đi vào trong cao ốc, cảm nhận được sự kích động và nhiệt tình của người dân liền quay đầu nhìn lại, phất tay chào hỏi với tất cả mọi người. Đúng vào lúc này, ánh mắt của anh đảo qua không trung, nhìn thấy một người trong đám người, đó là Phong Tố Cẩn, vợ của anh.

Trong nháy mắt nhìn thấy Phong Tố Cẩn, anh có hơi kinh ngạc nhưng ánh mắt không tự chủ biến thành nhu hòa.

Lúc đầu tâm tình Phong Tố Cẩn vẫn còn rất vi diệu và phức tạp nhưng khi đối mặt với ánh mắt nhìn qua của Quân Mặc Hàn, vậy mà cô nhảy cẫng lên.

Anh thấy cô, thấy cô!

Phong Tố Cẩn rất kích động, theo phản xạ có điều kiện muốn nắm lấy tay Dạ Mai nhưng lại phát hiện bản thân nắm vào khoảng không, Dạ Mai không ở cạnh cô.

"A, thị trưởng đang nhìn tôi, nhìn tôi..."

"Thị trưởng vậy mà lại quay lại nhìn chúng ta, quá kích động..."

"Quân thị trưởng, Quân thị trưởng!"

"Quân thị trưởng, chúng tôi yêu ngài..."

"Quân thị trưởng, chúng tôi ủng hộ ngài!"

"Quân thị trưởng, ngài quá đẹp rồi..."

Mọi người kích động, bắt đầu chen chúc lên phía trước.

Đột nhiên bạo động khiến cô không kịp chuẩn bị, cô còn muốn đi tìm Dạ Mai.

Lúc này sắc mặt của cô có chút bối rối, Dạ Mai đâu?

Đúng lúc này Phong Tố Cẩn cảm giác phía sau đột nhiên đau nhói, cả người cô run rẩy một cái, đôi mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ, trong mắt đầu là vụn vỡ. Cô bị người ta đâm một dao từ phía sau nhưng lại không biết đó là ai. Cô nôn một chút, khóe miệng chảy ra vết máu, ngã xuống.

Tất cả động tĩnh của Phong Tố Cẩn anh đều nhìn thấy được, trong chớp nhoáng này lồng ngực của anh dũng động sát ý khát máu, loại thú tính nóng nảy kia bộc phát, anh không có cách nào khống chế được.

A Cẩn của anh!

Trong nháy mắt Phong Tố Cẩn ngã xuống đó, sự tỉnh táo trong đáy mắt anh đều không còn lại chút gì, áp chế lửa giận bắt đầu bao phủ tới.

Anh biết đây là có người cố ý tính kế anh, Phong Tố Cẩn có thể sẽ không gặp nguy hiểm, mà anh nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo hoàn thành việc ngày hôm nay.

Nhưng nếu vạn nhất thì sao!

Nhất là trong đám người bạo động, anh không biết cô thế nào rồi.

Nháy mắt, Quân Mặc Hàn cơ hồ không chút nghĩ ngợi chạy về hướng bên kia, tất cả hành động đều vượt khỏi lý trí. Anh vội vàng móc súng ra bắn mấy phát lên không trung.

***

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥


10 chương hẹn ngày mai nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.