Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn

Chương 20: Chương 18




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Chỉ một lát bát cháo đã thấy đáy, Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn uống hết, thần sắc cũng nhu hòa hơn nhiều, anh cầm khăn tay lau miệng cho cô, sờ đầu cô một cái.

"Có chỗ nào khó chịu hay đau ở đâu hay không?"

Mấy ngày nay, sau khi Phong Tố Cẩn tỉnh lại, cô lại quá mức yên tĩnh. Cô như thế vẫn khiến Quân Mặc Hàn lo lắng không thôi.

Phong Tố Cẩn lắc đầu, gần đây chỉ là đầu óc cô có chút loạn, làm gì cũng sẽ không tự chủ mà nhớ tới cuộc sống trong những năm qua. Có đôi khi cô nhìn Quân Mặc Hàn chăm sóc cô từng li từng tí, có lúc cũng hoảng hốt như đang nằm mơ.

"A Cẩn, có phải em có tâm sự gì không?"

Phong Tố Cẩn nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy tay Quân Mặc Hàn, mở to mắt nói.

"Quân Mặc Hàn, em cảm thấy những gì mình đang trải qua lại giống như đang nằm mơ."

Quân Mặc Hàn nghe thấy lời nói hoảng hốt của cô, sắc mặt trầm xuống, anh duỗi đôi tay thon dài như ngọc sờ lên trán cô, hình như cũng không có phát sốt. Anh lại bảo bác sĩ kiểm tra cơ thể Phong Tố Cẩn một lần nữa, khẳng định không có vấn đề gì, Quân Mặc Hàn mới yên tâm.

Khâu Văn Tranh kéo Quân Mặc Hàn ra khỏi phòng bệnh, đi tới phòng làm việc của mình rồi mới không nhịn được mà nói với anh.

"Cậu thế nhưng là Quân thiếu, như thế này rất không giống cậu."

Quân Mặc Hàn nhíu mày nhìn Khâu Văn Tranh. Ở trước mặt Khâu Văn Tranh, anh lại khôi phục dáng vẻ thanh quý lạnh nhạt, nào còn dáng vẻ khi ở trong phòng bệnh.

Khâu Văn Tranh vỗ đầu mình.

"Quân Mặc Hàn, lời tôi nói là thật, cậu như vậy không giống với cậu ngày thường chút nào, cậu thực sự nghiêm túc với cô gái trong kia sao?"

Trong khoảng thời gian này, sau khi Quân Mặc Hàn tan tầm liền tự mình đi chăm sóc Phong Tố Cẩn, mức độ tỉ mỉ đó khiến mắt anh ta cũng suýt chút chấn kinh chứ đừng nói chi là cứ ba ngày hai lần cậu ta lại để người ta kiểm tra lại một lần nữa cho Phong Tố Cẩn.

Quân Mặc Hàn không trả lời mà hỏi lại.

"Cậu nói thử xem?"

"Dù sao thì tôi vẫn không tin cậu thật sự động tâm. Cậu đừng quên, bên Đế Đô bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý, mà chuyện xảy ra vào ngày cậu nhậm chức cho dù bị phong tỏa thì vẫn sẽ truyền tới tai bọn họ."

Khâu Văn Tranh nói xong lại nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Quân Mặc Hàn, giống như là xem thường, thật sự một hơi cũng không lên nổi, anh ta cảm thấy thật sự là uổng công mình quan tâm.

Dường như Quân Mặc Hàn căn bản không thèm để ý Đế Đô bên kia có đồng ý hay không.

Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Khâu Văn Tranh nói.

"Cậu và Phong Tố Cẩn ở bên nhau nhanh như thế, cậu thật sự yêu rồi sao? Hay là có nguyên nhân khác?"

Quân Mặc Hàn kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, ngón tay gõ trên mặt bàn.

"Văn Tranh, cậu không cần tìm tòi nghiên cứu."

Khâu Vưn Tranh nghe lời nói này giống như nản lòng.

"Được, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều. Trong lòng cậu xưa nay mạnh mẻ, bất quá cậu đối xử với Phong Tố Cẩn rất không bình thường, cô ấy chỉ nói vài câu kỳ quái là cậu đã khẩn trương như vậy, cậu nói xem mấy ngày nay cậu giày vò đoàn đội chúng tôi bao nhiêu lần rồi?"

Ánh mắt Quân Mặc Hàn trở nên mãnh liệt.

"Nếu như cô ấy có vấn đề gì, mạng của tất cả mọi người cũng không đủ bồi thường cho cô ấy."

Câu nói này của Quân Mặc Hàn khiến Khâu Văn Tranh cảm giác trong nháy mắt có khí lạnh truyền từ bàn chân lên đỉnh đầu, anh ta vội vàng đứng dậy.

Anh ta thầm nghĩ, sự quan tâm của Quân Mặc Hàn dành cho Phong Tố Cẩn thực sự là không bình thường. Trong khoảng thời gian Phong Tố Cẩn nằm viện, anh ta nhất định phải xốc lại mười phần tinh thần, cũng dặn dò tất cả mọi người trong đoàn đội phải lấy việc chăm sóc tốt cho Phong Tố Cẩn làm nhiệm vụ của mình, một chút cũng không được qua loa.

Trong lúc nhất thời Khâu Văn Tranh có chút đau răng, không nhịn được hỏi.

"Người đâm Phong Tố Cẩn đâu rồi?"

Quân Mặc Hàn thản nhiên nói.

"Vài ngày trước Lý Phi Bình đã bị xử bắn, người nhà của hắn là Trâu phu nhân cũng gặp trở ngại chết rồi, thị trưởng Trâu thì điên rồi nhưng điên thật hay điên giả thì vẫn còn trong tình trạng quan sát."

***

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.