Ta Giấu Ngươi Ở Nơi Sâu Nhất Trong Lòng

Chương 10




Edit: Tịch Ngữ

Tống Hiểu Hoa dường như đọc được suy nghĩ của Phạt Vũ Vương, nhìn bốn con vịt trước mặt, nước mắt xem như dần dần ngưng lại, vươn tay cầm con vịt nhỏ màu vàng.

Phạt Vũ Vương ngồi bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Con nít mà, chỉ cần thấy món đồ thú vị, chơi đùa cả ngày cũng không sao hết.

Buổi chiều, lúc Phương Văn tới đón Tống Hiểu Hoa, liền nhìn thấy Tống Hiểu Hoa ôm bốn con vịt màu vàng trong lòng, cô chau mày nói: “Không được tùy tiện cầm đồ của người khác.” (TN: Ôi, lấy đi chụy, coi như tín vật định tình ạ =)))))

Tống Hiểu Hoa ngây ngô nhìn Phương Văn.

Bà Trần liền vội vã nói: “Tiểu Văn, mấy con vịt nhỏ này là do Thẩm Cảnh nhà dì tặng cho Hiểu Hoa.”

Phương Văn sửng sốt, nói rằng: “Làm sao có thể?”

Bà Trần vui rạo rực kể lại: “Dì cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc dì ôm Hiểu Hoa đi, Thẩm Cảnh liền kéo dì không để dì đi, chỉ chỉ vào mấy con vịt trên ghế sô pha nói, mau mau lấy, dì liền nghĩ, có thể thằng bé muốn đem mấy con vịt nhỏ này đưa cho Hiểu Hoa, thấy dì cầm con vịt đưa cho Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh mới chịu buông tay.”

Phương Văn nói: “Trời ạ, đứa bé này thật là hiểu được nhiều chuyện.”

Bà Trần cười nói: “Còn không phải sao, dì thấy hai đứa bé này chơi chung nên sinh tình cảm, Thẩm Cảnh mới muốn đem vịt nhỏ tặng cho Hiểu Hoa, cho nên con cứ để Hiểu Hoa cầm mấy con vịt về đi.”

Phương Văn chần chờ một lát, sau đó gật đầu, đồng ý.

Phạt Vũ Vương ngồi một mình trên ghế sô pha đánh cái hắt xì, xoa xoa mũi, nếu hắn nghe được mấy lời này của bà Trần, nhất định sẽ tức giận.

Hỏi hắn tại sao muốn đem vịt nhỏ đưa cho Hiểu Hoa?

Phạt Vũ Vương liền nói, còn không phải bãn nãy trẫm nói đem vịt nhỏ tặng cho bé ấy à? Cái này gọi là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, trẫm không phải là người không biết giữ lời.

Nói thật, chỉ vì hắn chơi chán rồi, con vịt kia chỉ biết kêu một chút, hơi hơi thú vị thôi à. Thế nhưng hắn được bồi thường bằng một chiếc ô tô biết chạy, trẫm không phải một người có mới bỏ cũ nha.



Gần tới cuối năm, gió mùa đông vẫn không ngừng thổi mạnh, phất vào trên mặt người, liền đem đôi gò má trắng nõn nhuộm thành một mảnh ửng hồng. Trên đường đi, mọi người hận không thể đem bản thân quấn kín mít, chỉ chừa ra đôi mắt xem đường đi là được. Đây là mùa có tỷ lệ mắc bệnh cảm cúm cao, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều bị.

Thật xui xẻo, Phạt Vũ Vương cũng trở thành người nạn nhân của bệnh cảm cúm.

Nguồn gốc của chuyện này, không thể không dính líu đến Tống Hiểu Hoa. Nhớ ngày đó giống như mọi người, Tống Hiểu Hoa được giao cho bà Trần chăm sóc giùm.

Lúc Phạt Vũ Vương thấy bé, khuôn mặt vốn đang vui vẻ, trong chớp mắt liền biến thành hả hê.

Sắc mặt của Tống Hiểu Hoa có chút không tốt, lúc được bà Trần ôm vào lòng, liên tục ho khan, nước mũi cũng treo ở lỗ mũi, thoạt nhìn có vẻ nhếch nhác lại ỉu xìu.

Phạt Vũ Vương nghĩ, đây chắc chắn là báo ứng, ông trời cũng không chịu được hành vi hãm hại trẫm của bé, biết trẫm hiện tại không có cách gì để trừng phạt bé, nên cho ông liền dùng phương thức này dày vò bé.

Từ trước tới nay, Tống Hiểu Hoa là đứa bé có sức đề kháng cực kì khỏe mạnh, lần này bị nhiễm bệnh, liên tục ho khan mấy cái, ngay lập tức khóc nức nở. Mặc dù, Phương Văn đã cho bé uống thuốc, thế nhưng muốn hoàn toàn hết bệnh, e là.. phải chờ…một hai ba ngày.

Tống Hiểu Hoa khóc được bà Trần ôm vào trong đi qua đi lại, khóc đến tâm trạng vui vẻ của Phạt Vũ Vương cũng chạy đi mất. Hắn từ từ rời mắt khỏi đống đồ chơi, ngẩng đầu lên. Nhìn thoáng qua khuôn mặt nhăn nhúm lại vì khóc của Tống Hiểu Hoa, không hiểu vì sao có chút phiền chán.

Bà Trần quyết định đi nấu tuyết lê đường phèn cho Tống Hiểu Hoa uống, đặt bé lên ghế sa lon, lập tức đi vào phòng bếp.

Tống Hiểu Hoa ngồi trên ghế thút tha thít thít, thỉnh thoảng ho khan rồi khóc lên hai tiếng, cặp mắt rưng rưng, thật sự làm người ta đau lòng, khó trách bà Trần chịu không nổi.

Lúc đầu, Phạt Vũ Vương không có ý định quan tâm bé, nhưng tiếng khóc rất thảm thương, khiến cho Phạt Vũ Vương sợ nhất là thấy ‘phụ nữ khóc’ cắn răng một cái, liền từ đầu bên kia ghế sa lon bò qua.

Vừa nhìn, chả trách Tống Hiểu Hoa vẫn khóc, nước mũi vẫn chảy ở bên ngoài, hô hấp khó khăn, chỉ có thể thở bằng miệng.

Hắn chần chừ một lát, lại thấy Tống Hiểu Hoa có ý đồ muốn khóc, hắn vội vã xé một ít khăn giấy, cố nén sự ghê tởm lau nước mũi cho Tống Hiểu Hoa.

Sau khi lau xong, hiển nhiên, Tống Hiểu Hoa cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Phạt Vũ Vương chán ghét nhìn thoáng qua khăn giấy trên tay, ném xuống mặt đất, quay đầu đang chuẩn bị rời đi, tiếp tục chơi một mình, nhưng mà, Tống Hiểu Hoa rì rầm đứng lên.

Hắn vừa quay đầu nhìn, nước mũi Tống Hiểu Hoa lại chảy ra.

Mặc dù, trong lòng Phạt Vũ Vương không vui, nhưng sợ Tống Hiểu Hoa khóc nữa. Sau cùng, hắn chỉ có thể khổ ép một lần nữa, vụng về giúp bé lau nước mũi.

Hắn thầm nghĩ, từ lúc hắn bắt đầu cầm quyền, chưa từng hầu hạ bất cứ người nào, bé có thể được trẫm đối xử như vậy, nhất định kiếp trước bé tu được phúc đức, nhất định phải nhớ ân huệ của trẫm dành cho bé nhá.

Đáng tiếc, đứa bé mới một tuổi làm sao nhớ được những thứ này?

Tống Hiểu Hoa chỉ biết cười khúc khích với Phạt Vũ Vương.

Dù sao thì thân thể trẻ con cũng nhỏ yếu, lăn qua lăn lại mấy lần, khiến Phạt Vũ Vương mệt mỏi quá sức. Cuối cùng, hắn bò tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, mồm miệng nói không rõ: “Nhươi…nhươi…nhước ũi… có chúc… nhiều… ròi… hệt…hệt…chết chẫm… ròi. (Ngươi…ngươi…nước mũi của ngươi….có chút…nhiều…rồi….mệt…mệt…chết trẫm…rồi.)”

Tống Hiểu Hoa mở to cặp mắt to tròn, đen bóng như hai trái nho, chớp mắt hai cái, đột nhiên quay qua cười ngọt ngào với Phạt Vũ Vương.

Phạt Vũ Vương ngẩn người, xoay đầu qua, rì rầm đứng lên. Chỉ tại hôm nay trẫm quá lương thiện, bé thiếu đắc ý, vênh váo đi nhé. Bé nghĩ rằng bé cười khúc khích vài lần, trẫm sẽ quên hết mọi chuyện bé làm với trẫm ư? Trẫm nói cho bé biết, KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU!! Trẫm nhớ kỹ hết nhé, về sau trẫm sẽ cho bé nếm thử mùi vị bị vu oan.

Mắt thấy Tống Hiểu Hoa lại chảy nước mũi, Phạt Vũ Vương lại đứng dậy đi lấy thêm khăn giấy, nhưng mới kéo được một nửa, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, hắn lập tức buông tay, muốn quay về chỗ cũ. Nhưng tốc độ có chút mau, chân ngắn của hắn không cẩn thận đụng cái gì đó, thân thể lảo đảo, cả người liền nhào lên ghế sô pha.

Đầu bị cắm vào khe hở hai chỗ chỗ tựa lưng, Phạt Vũ Vương giằng co vài cái, tay đặt ở phía trên đẩy một cái, cũng không rút đầu ra được □_□.

Bà Trần bưng tuyết lê đường phèn đi vào, liền nhìn thấy bộ dạng Phạt Vũ Vương bị kẹt đầu, đang cố giãy dụa.

Bà vội vàng đặt cái chén trên tay xuống, kéo chỗ tựa lưng ra, cuối cùng Phạt Vũ Vương đã được thấy ánh sáng.

Bà Trần lo lắng vỗ vỗ đầu Phạt Vũ Vương, nói: “Sao đứa bé này nghịch ngợm như vậy? Sau này không được nhét đầu vô đó, rất nguy hiểm nha.”

Phạt Vũ Vương nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, bĩu môi.

Còn không phải tại trẫm quá lương thiện.

Aiz, có đôi khi quá mức lương thiện cũng là cái tội ~

Bà Trần buông Thẩm Cảnh xuống, liền bế Tống Hiểu Hoa lên đùi, cầm muỗng, múc từng miếng đút cho bé.

Tống Hiểu Hoa rất ngoan ngoãn, một mực yên tĩnh ngồi uống nước đường.

Phạt Vũ Vương ngồi bên cạnh dùng ánh mắt thèm khát nhỏ dãi nhìn bà Trần và Tống Hiểu Hoa, trong tay hắn vẫn hí hoáy chiếc ô tô nhỏ, thế nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi cái muỗng trên tay bà Trần.

Phạt Vũ Vương: (ˉ﹃ˉ) (S.J: hớ hớ chắc anh là cháu được lụm trong thùng rác =|||| )

Bà Trần cho Tống Hiểu Hoa uống nước đường xong, liền thấy bộ dạng kia của Thẩm Cảnh, lập tức nở nụ cười, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh, bà vội đi vào bếp bưng một chén khác ra.

Phạt Vũ Vương thấy cái chén trong tay bà Trần, hai mắt lóe sáng.

Bà Trần cười híp mắt hỏi: “Thẩm Cảnh, có muốn uống không?”

Thật ra thì cũng không phải trẫm rất muốn uống, nhưng nhìn bà ân cần như vậy, trẫm không tiện cự tuyệt. Được rồi, trẫm liền miễn cưỡng tiếp nhận lòng tốt của bà. (S.J: anh sỉ với chả diện ==)

“Đến, há mồm.”

Phạt Vũ Vương liền mất sạch khí tiết há to mồm, ực một cái uống cạn nước canh trong muỗng, bẹp bẹp vài cái, cảm thấy mùi vị không tệ, tiếp tục há mồm chờ bà Trần đút.

Bà Trần cười toe toét.

Đến chiều, bệnh cảm của Tống Hiểu Hoa đỡ hơn nhiều, sau đó, Phương Văn đón bé về. Bà Trần ở trong phòng quét dọn vệ sinh, chỉ thấy bên dưới ghế sô pha có rất nhiều khăn giấy đã được dùng, không biết ai lau nước mũi rồi vứt lung tung, không phải bà, Thẩm Cảnh còn nhỏ căn bản không biết cái này, Khương Hồng Cầm đã ra cửa từ sáng sớm, càng nghĩ càng cảm thấy người có hiềm nghi nhiều nhất là ông Thẩm.

Ông Thẩm đang đánh mạt chượt hắt xì một cái rõ to, tha thiết nhìn quần áo trên người, cảm thấy hôm nay thật là có chút lạnh.

Còn Phạt Vũ Vương uống canh xong liền ngủ say sưa, thoải mái xoay người ở trên giường, mân mê cái mông nhỏ của mình, thân thể uốn cong, tư thế ngủ mê người lại mê người, làm sao hắn biết mình đã bị lây bệnh cảm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.