Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 25: Chật Vật Không Chịu Nổi




Chuyện tới nước này, vốn đã có chút rõ ràng, lại trở nên mờ mịt.

Năm đó người của tứ đại gia tộc có phải gặp chuyện ly kỳ gì thế nên mất tích? Có lẽ bọn họ kỳ thực không phải mất tích, chỉ là sống ở một nơi không ai biết? Lại có lẽ bọn họ căn bản đã chết, hồn không về báo tang, có lẽ ở một khắc bọn họ tử vong hồn đã bị nghiền nát, hồn phi phách tán tự nhiên không thể về.

Nhưng mà, đây hẳn không khả nặng, dựa theo lời Triệu Thụy, đoàn người rời đi năm đó không thiếu cao thủ đạo thuật, có thể song song khiến nhiều người như vậy hồn phi phách tán tựa hồ không thể nào nói nổi, nếu là thật, vậy giết bọn họ là ai? Ai có năng lực như vậy?

Huyền Huyễn gõ đầu mình, nghĩ sợi dây càng quấn càng rối.

Nguyệt Vũ nói: "Chuyện 70 năm trước rất xa xôi, muốn cởi bỏ chân tướng rất trắc trở, tôi nghĩ chúng ta trước giải quyết chuyện trước mắt rồi tính, thôn dân này vì sao phải tàn sát hành khách? Đoàn tàu trưởng và thôn dân có quan hệ gì? Nếu thôn dân chỉ là biến thái sát nhân ma, vậy vì sao phải thiết trí ảo cảnh, hai người không cảm thấy những ảo cảnh này có hàm nghĩa sao? Như ấn trình tự tiến hành giết chóc, còn có những kẻ này tựa hồ không sợ chết, trái lại rất hy vọng được chết, thật sự kỳ quái."

Một lời giật tỉnh người trong mộng, Huyền Huyễn vỗ đầu, sao cậu lại lẫn lộn chủ và thứ? Nếu người của tứ đại gia tộc thật là vì ngồi đoàn tàu này mà xảy ra chuyện, vậy gặp phải năm đó của tứ đại gia tộc có phải cũng là hôm nay của bọn họ?

Huyền Huyễn nói với một con quỷ: "Anh trước rời khỏi thân người này, tôi có việc hỏi gã."

Con quỷ gật đầu, quỷ hồn ly thể thôn dân bị phụ thân trên mặt đầu tiên là mờ mịt, Huyền Huyễn còn chưa mở miệng, kẻ này thình lình tiện tay rút một thanh chủy thủ đâm vào tim, ngã xuống bỏ mình.

"Shit!" Huyền Huyễn nhịn không được mắng to.

Cảnh "lừng lẫy" này, khiến Nguyệt Vũ và Triệu Thụy không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Tìm ra tất cả chủy thủ, bẻ trật khớp tay, rồi hãy bảo lũ quỷ rời đi." Phục hồi tinh thần Nguyệt Vũ đề nghị.

"Nếu cắn lưỡi tự sát thì sao?"

"Đơn giản, bẻ trật cằm."

"Vậy còn hỏi cái rắm! Nói còn không được!" Huyền Huyễn tức giận.

"Đừng giận, đừng giận, sẽ có cách." Nguyệt Vũ an ủi nói.

Huyền Huyễn ảo não, cậu tỉnh lại một chút: mình gần đây tính tình hình như tăng lên.

"Bất quá tôi không hiểu những kẻ này vì sao bức thiết tìm chết như vậy?" Nguyệt Vũ hoang mang, "Cư nhiên học võ sĩ Nhật Bản chiến bại thì mổ bụng tự sát!"

Huyền Huyễn nhăn mày, những kẻ này tựa hồ sớm đã định chết, có lẽ chờ bọn họ tàn sát xong hành khách trên đoàn tàu sẽ tự sát.

Đứng thấy mệt, Huyền Huyễn định tìm một chỗ ngồi xuống tiếp tục nghĩ cách, bước một bước, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thân thể không khỏi lung lay, Nguyệt Vũ bên cạnh vội đỡ lấy, khẩn trương hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ?"

Huyền Huyễn xoa thái dương, "Cảm giác thoát lực, không sao."

Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên lo lắng, "Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

"Ừ, cho tôi mượn vai dựa một hồi."

Huyền Huyễn nhắm mắt dựa vào vai Nguyệt Vũ nghỉ ngơi, lần này thật đủ thiệt, chưa từng mệt như vậy, khi về nhất định phải ngủ nửa tháng mới có thể bù lại.

Nguyệt Vũ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, trong lòng thương tiếc vạn phần.

Thân thể nghỉ ngơi, đầu óc lại bay nhanh vận chuyển, Huyền Huyễn đơn giản mà ngẫm lại sự việc.

Khi lên tàu, giữa đường, một đoàn tàu Côn Minh - Đại Lý khác xảy ra sự cố, hành khách trên đó đều lên tàu bọn họ, rõ ràng là hai đoàn tàu đi về phía khác nhau, vì sao hành khách lại nguyện ý lên? Mà không phải chờ bộ môn liên quan tới xử lý hoặc cứu viện? Lại nói tiếp, ngoại trừ hành khách, nhân viên phục vụ và đoàn tàu trưởng trên đoàn tàu xảy ra sự cố tựa hồ không lộ mặt, những kẻ này có phải một bọn với đoàn tàu trưởng đoàn tàu bọn họ ngồi?

Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn mở mắt, nhìn thoáng Trương Tuấn vẫn hôn mê trong lòng Triệu Thụy, những kẻ này vì sao bắt Trương Tuấn? Vì đối phó Triệu Thụy? Vậy cùng lý, bọn họ muốn giết Nguyệt Vũ có phải cũng vì đối phó mình? Đoàn tàu trưởng âm trầm kia rốt cuộc là ai? Lúc đầu khi thấy gã, cậu không nhìn ra gã là quỷ, chỉ nghĩ người này sát khí rất nặng, giờ ngẫm lại, có phải là sát khí của gã đã nặng đến mức che giấu âm khí?

Cảnh chiến loạn kêu than dậy trời, tàn sát, sân ga, tàn sát; ngoại thành hoang vu, đen kịt, tàn sát, sân ga, tàn sát; con sông cuộn trào trải rộng xác chết trôi, tàn sát, sân ga, tàn sát... Vì sao mỗi lần nhất định phải giết người ở sân ga, cứ cảm giác trong này tựa hồ ẩn giấu bí mật không thể cho ai biết, những kẻ này không phải đơn thuần giết người, bọn họ định làm gì? Sân ga, sân ga, sân ga trong ảo cảnh, sân ga hoang phế ở chân thực, giữa hai nơi này tồn tại điểm gắn kết gì?

Huyền Huyễn bỗng nhiên nhớ tới từ đường thần bí ở thôn núi, từ đường bốn phía sát khí tràn ngập hơn xa âm khí, bùa chú của Minh Giới trấn áp rốt cuộc là gì? Người? Quỷ? Quái vật? Giết chóc liên tiếp này có phải liên quan đến thứ bị trấn áp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.