Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 20: 1 Muốn Cùng Tham Gia Bữa Tiệc 1




Nguyệt Vũ ngây ngốc, sững sờ nói: "Tôi là ai? Tôi là Nguyệt Vũ."

"Nói nhảm!"

Huyền Huyễn ánh mắt phức tạp, cậu đương nhiên biết người bất cứ lúc nào cũng duy trì ưu nhã trước mắt là Nguyệt Vũ, cậu còn không đến mức anh bị phụ thân cũng không biết, cậu chỉ là hoài nghi thân phận anh.

Cậu quen Nguyệt Vũ lâu vậy, chưa từng quan tâm quá khứ, bối cảnh của anh, vì Huyền Huyễn cho cậu thích là Nguyệt Vũ, mà không phải quá khứ hoặc bối cảnh của Nguyệt Vũ, cho nên cậu không hỏi, thế nhưng hôm nay, cậu đột nhiên phát hiện có lẽ Nguyệt Vũ tuyệt không đơn giản, anh thần kỳ cỡ nào, y thuật cao minh, kỳ nan tạp chứng gì vào tay anh tựa hồ đều giải quyết dễ dàng, cậu không phải cô lậu quả văn, y thuật như vậy vì sao chưa từng nghe? Còn có anh không tự giác toát ra khí tức quý tộc luôn khiến người nghĩ thân phận tôn quý, đây là bản thân tu dưỡng tốt đẹp hay vốn đã xuất thân hiển hách?

Những vấn đề này trước đây không nghĩ, hiện tại ngẫm lại, Huyền Huyễn đột nhiên cảm thấy Nguyệt Vũ là một bí ẩn, càng nghĩ bí ẩn càng nhiều, vốn là người quen thuộc không gì sánh được dĩ nhiên trở nên xa lạ.

Nguyệt Vũ dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Huyền Huyễn nhìn mình lặng yên không nói, khẽ than: "Tôi chỉ là một người bình thường, thực sự."

"Anh nghĩ tôi sẽ tin? Tôi thấy anh cũng không tin." Huyền Huyễn thở dài, "Anh rất không giống người bình thường."

Nguyệt Vũ cầm tay Huyền Huyễn đặt trên mặt mình vuốt ve, "Chỉ cần cậu nghĩ tôi là người bình thường, vậy tôi là người bình thường."

Huyền Huyễn không rút tay về, "Anh muốn tôi xem anh là người bình thường, vậy đừng để lộ không bình thường của anh, tôi muốn làm bộ không thấy cũng không được."

Nguyệt Vũ ôm eo Huyền Huyễn, chôn đầu trong cổ cậu dùng một loại ngữ khí làm nũng nói: "Thấy cũng có thể coi như không thấy, chỉ cần cậu nguyện ý."

Nguyệt Vũ là một tổng hợp thể mâu thuẫn, một người dù học tiểu P hài làm nũng, lại vẫn khiến người nghĩ cao quý, Huyền Huyễn không khỏi nổi giận, "Tôi không phải người mù."

Nguyệt Vũ tháo kính mắt Huyền Huyễn, dùng ngón tay khẽ miêu tả đôi mắt cậu, thanh âm ôn nhu phảng phất xuân thủy, "Ánh mắt này đẹp như vậy, tự nhiên không phải người mù."

Huyền Huyễn mị mắt, "Anh đừng giả bộ hồ đồ với tôi."

"Tiểu Nguyệt cậu thích tôi đi?" Câu nghi vấn, ngữ khí khẳng định, Nguyệt Vũ thẳng nói: "Tôi cũng thích cậu, đây không phải là đủ? Tôi là ai, cậu là ai kỳ thực không quan trọng, tôi tin chắc chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhà của Tiểu Nguyệt là nhà của tôi, lầu vàng gác bạc không bằng ổ chó ấm áp, này không phải được rồi? Thân phận không quan trọng, thực sự.

Tôi trước giờ chỉ xem mình là bác sĩ, được rồi, tuy làm việc không chăm chỉ, bất quá có thể tính tẫn trách. Nếu như cậu muốn biết thân phận của tôi, không bằng, cậu về với tôi, bất quá tôi không muốn về. Nếu như có thể, tôi thấy nó không tất yếu, chúng ta qua cuộc sống của chúng ta, tôi không muốn bị quấy rầy." Nguyệt Vũ khổ não hỏi: "Tiểu Nguyệt, ý cậu thế nào?"

Nhìn Nguyệt Vũ quả thật đau đầu, Huyền Huyễn nhịn không được nói: "Vì sao phải về với anh mới có thể biết thân phận anh, anh nói ra không được sao? Có gì không thể dùng lời nói rõ."

"Tôi đã thề, không thể nói." Nguyệt Vũ nói thầm, "Có vài lời thề không sao, có lại không được."

"Anh đang sợ?"

"Sợ? Không," Nguyệt Vũ lắc đầu, "Tôi chỉ là không muốn bị người dùng lý do này bắt về."

"Bắt về? Anh không phải nói cha mẹ anh nơi nơi du lịch mặc kệ anh sao?"

"Là vậy không sai."

"Vậy ai muốn bắt anh về?"

"Ai cũng muốn bắt tôi về."

Huyền Huyễn đột nhiên mất hứng truy nguyên, cậu nghĩ càng hỏi càng phiền, cậu là người sợ phiền, đôi khi biết càng nhiều, phiền lòng sẽ theo nhau mà đến, kỳ thực Nguyệt Vũ nói cũng đúng, cậu thích Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ cũng thích cậu, cậu tin chắc bọn họ sẽ bên nhau cả đời, vậy là đủ, những chuyện khác, không biết cũng không sao, dù sao cậu không phải người tự tìm phiền não, đã hỏi, đã biết Nguyệt Vũ không cố ý giấu diếm là được, bất quá, có một chút phải xác định--

"Nói thế, anh là một nhân vật phiền phức, sau này chẳng phải không được an bình?"

"Nhưng chúng ta bên nhau lâu vậy vẫn sống an ổn bình tĩnh."

"Hiện tại không có nghĩa ngày sau."

"Sẽ không, bọn họ không dám chọc tôi."

Huyền Huyễn liếc trắng Nguyệt Vũ, "Anh nói thật mâu thuẫn, vừa nói bọn họ không dám chọc anh, lại nói phá lời thề sẽ bị bắt về."

"Này không mâu thuẫn."

"Tôi không muốn nói chuyện với anh."

Nguyệt Vũ không khỏi lo lắng, "Tiểu Nguyệt, cậu giận sao?"

"Không, chỉ là thấy anh càng nói càng loạn, không nói nữa. Bất quá, anh nhất định là kỳ nhân." Huyền Huyễn chắc chắc nói.

Nguyệt Vũ không hiểu chút nào, "Tôi là kỳ nhân?"

Huyền Huyễn chọt vai anh, "Tôi hiếu kỳ thân thể của anh là cấu tạo gì, thi độc cư nhiên không ảnh hưởng? Ngô, hình như một số ảnh hưởng mặt trái cũng vô hiệu với anh. Bất quá rất tốt, nếu thi độc ảnh hưởng không lớn, tôi an tâm."

"Hắc hắc, tôi bách độc bất--"

Chữ "xâm" chưa nói xong, Nguyệt Vũ bỗng nhiên thẳng tắp ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.