Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 17: 1 Phản Bội 1




Nguyệt Vũ đảo qua khuôn mặt mỗi thôn dân, trong đây không có Phạm Tiểu Yến và đoàn tàu trưởng làm anh ấn tượng rất sâu, "Tiểu Nguyệt, sao không thấy đoàn tàu trưởng người chết kia?"

Đối hình dung của Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn cảm giác buồn cười, đoàn tàu trưởng người chết? Bất quá không thể phủ nhận gã rất giống người chết, đặc biệt là người chết chôn dưới đất hai ba ngày thi biến chui ra.

Huyền Huyễn nghiêm túc hồi tưởng, lúc đó cậu và Nguyệt Vũ từng hoài nghi đoàn tàu trưởng và thôn dân quen nhau, đoàn tàu vì sao đỗ lại đường hầm đầy thi cốt này? Nhất định có kẻ lái vào, ngoại trừ đoàn tàu trưởng không có người thứ hai. Thôn dân lên đoàn tàu đã mất tích, kỳ thực vẫn ở đoàn tàu, bất quá là giấu mình tùy thời tiến hành giết chóc. Sự việc đến nước này đã có chút rõ ràng, thế nhưng Huyền Huyễn không rõ đại lượng tàn sát hành khách xuất phát từ mục đích gì, trong chúng nhất định có cao thủ đạo thuật, kẻ này không lộ diện, hoặc nói hắn ở đây, chỉ là cậu không chú ý?

Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn không khỏi âm thầm kinh hãi, địch nhân chỗ tối vĩnh viễn đáng sợ nhất, xem ra cậu phải đề cao cảnh giác.

Nguyệt Vũ không quấy rầy Huyền Huyễn tự hỏi, thôn dân bị bắt giữ vẫn oa táo, khiêu khích muốn chết.

Muốn chết cấp thiết rõ ràng như vậy, đứa ngốc đều nhìn ra có chuyện.

Đây là sao vậy? Nguyệt Vũ lần đầu thấy có kẻ muốn chết.

"Mấy người rất không thông minh!" Nguyệt Vũ lắc đầu, tắc lưỡi nói: "Mấy người thật muốn chết thì đừng kêu la như vậy, con người của tôi rất ác liệt, xem giết người là lạc thú."

Nghe vậy, thôn dân lập tức nổi lên vui mừng.

"Bất quá--" Nguyệt Vũ vừa chuyển, "Bất quá tôi là bác sĩ, bác sĩ bổn chức cứu người, tôi không thể thất trách, tôi khiến mấy người nửa chết nửa sống, sau đó cứu, vừa giết vừa cứu hai bên không lầm! Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ chủ ý này được không?"

"Có chút không tốt."

"Đâu không tốt?"

"Khiến bọn họ chỉ còn một hơi lại cứu sống mới nói rõ y thuật của anh cao minh, siêu việt Hoa Đà."

Nguyệt Vũ vuốt cằm, gật đầu, "Có đạo lý, trước chém ngón tay, lại chém ngón chân, móc xuống một con mắt, lỗ tai cũng cắt một cái, ha hả, tôi thích không đối xứng!"

"Căn tử tôn cắt nửa, đổ mật đường, lại xua kiến tới." Huyền Huyễn không mặn không nhạt chen vào một câu.

Nguyệt Vũ trong lòng mồ hôi, cắt phân nửa căn tử tôn, đổ mật đường, xua kiến? Tiểu Nguyệt rất có sáng ý.

Hai người ở đó kẻ xướng người hoạ, không chỉ thôn dân, hành khách xung quanh cũng nghe đến mặt như màu đất, mỗi người dùng một loại ánh mắt kinh khủng mà nhìn.

Huyền Huyễn thấy thôn dân tuy bị mình và Nguyệt Vũ đe dọa đến hai mắt co quắp, một bộ hận không thể ngất xỉu, thế nhưng cắn chặt răng, tuyệt không nhả ra, kiên trì quyết tâm muốn chết.

Cậu không cách nào, cũng không phải biến thái, mở miệng nói một chút có thể, thế nhưng thật cắt những kẻ này như dưa gang cậu không hứng thú, đành vậy, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Bất quá, Huyền Huyễn không đơn giản buông tha chúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nếu chúng thích giả thần giả quỷ, triệu một bầy quỷ cực phẩm tới thăm hỏi đi.

Huyền Huyễn niệm một chuỗi dài chú ngữ Nguyệt Vũ hoàn toàn nghe không hiểu, anh đột nhiên nghĩ ôn độ xung quanh hình như thoáng cái giảm không ít.

Huyền Huyễn khom lưng thu hồi đinh dài, Nguyệt Vũ không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Nguyệt, cậu tính thả chúng?"

"Thả?" Huyền Huyễn cổ quái cười, "Sao có thể?"

"Đi, giúp tôi ra chỗ sắt vụn kia tìm xem còn kẻ nào không, bất luận thi thể hay người sống, tìm được cho tôi hay." Huyền Huyễn chỉ huy thôn dân làm cu li.

Nguyệt Vũ trừng to mắt, nhìn thôn dân quả thực ngoan ngoãn đi tìm người, không khỏi kinh ngạc, "Tiểu Nguyệt, sao chúng như thay đổi một người? Cư nhiên nghe cậu sai khiến."

"Đấy là quỷ tôi gọi tới, nếu thôn dân không hợp tác, vậy đừng lãng phí thân thể."

Nguyệt Vũ há hốc mồm, vậy cũng được?

"Thi độc trên vai anh không thể kéo dài, xoay người lại tôi giúp anh giải rồi tính."

"Kkhông phải trước tìm kẻ bị thương tôi sao?" Nguyệt Vũ hồ nghi.

Huyền Huyễn không trả lời ngay, thời khắc phi thường chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường, bất quá thủ đoạn này cậu không muốn Nguyệt Vũ biết, cậu nói: "Tôi đột nhiên nghĩ tới một cách có thể hữu dụng, lúc này chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống trị."

Nguyệt Vũ không nghi ngờ, nghe lời xoay lại.

Huyền Huyễn lấy ra bùa, cắn nát ngón tay vẽ chú ngữ, cậu rất ít dùng máu mình vẽ bùa, lấy bản lĩnh của cậu, dùng chu sa vẽ bùa là đủ, thế nhưng lần này thì khác, nhìn thi ban lan tràn trên vai Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn biết bị thương anh không phải quỷ thường, nếu trị liệu trễ, anh sẽ biến thành cương thi, bản thân cậu thể chất đặc thù, trước độ thi độc lên người cậu, hẳn có thể chống đỡ một thời gian, đây là cách khi không còn cách.

Khi Huyền Huyễn chuẩn bị động thủ độ thi độc lên người mình, một người đè tay cậu lại.

Huyền Huyễn lộn cổ tay bắt lấy mệnh mạch người này, lạnh lùng nói: "Cuối cùng nguyện ý hiện thân sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.