Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu

Chương 39




Tôi hát xong rồi, Tô Duyệt Sinh vẫn không nói gì, vì thế tôi lại hát từ đầu lần nữa, lần này tôi hát đặc biệt chậm, chờ tôi hát xong, trong điện thoại vẫn hoàn toàn im lặng, không biết qua bao lâu, tôi nghe giọng Tô Duyệt Sinh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.

Anh ta rất ít khi khách sáo với tôi như vậy, khiến tôi vì được sủng mà trở nên kinh ngạc, vì thế hỏi: “Vừa xuống máy bay à? Đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, không có khẩu vị”. Giọng anh ta càng sâu càng trầm: “Lát nữa nói tiếp, anh muốn ngủ rồi”.

Tôi vội vã nói vâng, rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.

Tôi vừa sấy tóc, vừa không yên lòng nghĩ đến Tô Duyệt Sinh, sao đột nhiên anh ta lại muốn nghe hát ru? Hồi anh ta còn nhỏ, có phải mẹ anh ta cũng từng hát ru, dỗ anh ta ngủ? Dường như chưa bao giờ nghe anh ta nhắc tới mẹ mình trước mặt tôi, tôi chỉ biết mẹ anh ta đã qua đời nhiều năm rồi. Tôi vẫn luôn suy đoán cảm tình giữa anh ta và mẹ nhất định rất tốt, bằng không cũng không đến mức gay gắt với Trình Tử Tuệ nhiều năm như vậy.

Người nhà họ Tô coi trọng sĩ diện biết bao, con riêng và mẹ kế ở thế nước lửa như vậy, quả thực là một loại thiên đại chê cười. Trình Tử Tuệ thì thôi đi, ngay cả Tô Duyệt Sinh ngoài mặt cũng không thèm kềm chế.

Anh ta ghét Trình Tử Tuệ, điều này tôi biết rất rõ.

Tôi theo dõi thật kỹ thời gian chênh lệch múi giờ, 10h00 sáng theo giờ Canada tôi gọi điện cho Triệu Vân, tình huống của anh ta xem ra không đến nỗi nào, bởi vì anh ta trực tiếp nghe điện thoại, vừa nghe tiếng tôi anh ta liền hỏi ngay: “Ngay cả em cũng biết rồi hả?”

“Phải! Phải! Em được nghe kể lại sự tích anh minh thần võ của ngài, té từ trên xe trượt tuyết xuống”.

Giọng điệu Triệu Vân không biết vì sao trở nên thoải mái hơn: “Hì, tay già chân già, cứ tưởng mình còn mạnh mẽ lắm chứ, ai dè không, xíu nữa là đứt luôn cánh tay”.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, muốn ăn cái gì, em gửi hàng không trong nước sang tiếp tế cho anh”.

Triệu Vân nói: “Anh đang muốn nhờ đầu bếp nấu canh bí đao sò, em có thể tiếp tế cho anh được không?”

“Tiếp tế cái này em thực sự không làm được rồi…” Tôi tỏ vẻ khó xử: “Hay là, em gửi đầu bếp qua cho anh nhé?”

Triệu Vân cười rộ lên: “Đầu bếp thì thôi đi, nhìn ông ấy cả người toàn thịt… Còn chưa ăn đã thấy ngán. Ôi, hay là em tới đây đi, lần trước em nấu món thịt đông gì đó, anh ăn thấy rất ngon”.

Tôi đã từng làm món thịt đông, chính là thời điểm mừng năm mới, lúc đó nhất thời cao hứng nên nấu cho Tô Duyệt Sinh ăn, xưa nay anh ta không bao giờ ăn mấy món lai lịch bất minh này, thường thường chỉ nể tình ăn một đũa rồi thôi, hôm đó vừa vặn Triệu Vân cũng có mặt, hẳn là lần đó Triệu Vân đã ăn qua món này rồi, không ngờ còn nhớ đến giờ. Tôi khó xử nói: “Thịt đông cũng không có cách nào gửi sang được”.

“Cho nên mới gọi em tới”. Triệu Vân nhàn tản nói: “Tô Duyệt Sinh cũng đến đây rồi, em không đến sao?”

Lúc này tôi mới có thể xác định Tô Duyệt Sinh thật sự đã đi Canada, tôi cười nói: “Anh ấy là anh ấy, em là em chứ. Hơn nữa, anh ấy đến thăm anh, không phải là đại diện chung luôn rồi sao?”

“Nói thế không logic chút nào, cậu ta là cậu ta, em là em, làm sao cậu ta có thể đại diện cho em được?”

Tôi cũng tự cảm thấy mình nói sai rồi, cho dù Triệu Vân là bạn già lâu năm đi nữa, thì Tô Duyệt Sinh và tôi cũng không thể nhập chung làm một mà nói được, tự đáy lòng tôi thở dài, giọng điệu vẫn cười cười: “Em cũng muốn đi lắm, nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị nữa, chúng ta thân thiết nhiều năm như vậy, anh té đến gãy chân mà em còn chưa đến thăm anh”. Tính tình công tử của Triệu Vân đột nhiên phát tác, ngay cả giọng điệu cũng mãnh liệt hơn lên: “Em không đến chúng ta tuyệt giao!”

Tôi vội vã bồi tội, ở trong điện thoại hết dỗ lại khuyên, đem tất cả kỹ năng moi ra dùng hết, Triệu Vân vẫn không buông miệng, nói: “Em mau đến đây đi, còn nữa, có mấy thứ này nọ vừa vặn em sang đây thì mang theo giúp anh luôn, lát nữa anh liệt kê danh sách đưa cho em. Nằm viện ở nước ngoài chính là chịu tội, miệng muốn lạt ra như chim luôn rồi nè”.

Tuy là lời thô tục, nhưng cũng là xuất xứ từ tác phẩm cổ điển nổi tiếng, công tử nói lời thô tục mà vẫn còn không quên khoe chữ, tôi chỉ buồn cười: “Hôm nay Tô Duyệt Sinh có đến thăm anh chưa?”

“Em mặc kệ nó! Em cũng đâu phải trẻ vị thành niên, ra cửa còn phải được người giám hộ phê chuẩn? Hơn nữa, em đến thăm là anh, dính dáng gì tới cậu ta”.

Triệu Vân một mực càn quấy, tôi liền cảm thấy buồn cười: “Vậy được, em sẽ nhanh chóng đặt vé máy bay đến thăm anh. Đỡ phải bị anh tuyệt giao với em”.

“Vậy mới đúng”. Triệu Vân vô cùng vui mừng nói: “Đến mau đi, không đến liền tuyệt giao!”

Tôi chưa từng đến Canada, đành phải lập tức nhờ người làm visa, lại nhận được bưu kiện do trợ lý của Triệu Vân chuyển tới, vị đại gia này thực sự liệt kê ra một danh sách đặc biệt dài, đủ loại vật dụng hàng ngày cùng đồ gia vị cái gì cũng có, muốn tôi mang sang Canada cho anh ta.

Tôi bận rộn mấy ngày, rốt cục lấy được visa chuẩn bị xuất phát, đêm cuối cùng trước khi đi, tôi nằm trên giường trong lòng nghĩ ngợi, sao mình lại dễ dàng đồng ý với Triệu Vân đến Canada, kỳ thực là vì tôi muốn gặp Tô Duyệt Sinh.

Anh ta ở Canada tâm tình không được tốt lắm, tuy anh ta chỉ gọi điện về có một lần, trong điện thoại cũng không nói thêm gì, nhưng tôi nghe ra được.

Người trưởng thành luôn có bản năng che dấu khổ sở rất tốt, nhưng không có nghĩa là không khó chịu, con nít có thể khóc rống một hơi, người thô tục như tôi còn có thể nâng cốc mua say, mà Tô Duyệt Sinh khổ sở dáng vẻ như thế nào tôi nghĩ không ra.

Có điều lúc anh ta muốn tôi hát bài hát ru, tôi biết là anh ta đang vô cùng vô cùng khổ sở.

Tôi hi vọng có thể gặp được anh ta, không, cho dù không thể đến gặp, chỉ ở gần hơn một chút thôi, hoặc là nghe được chút tin tức gì đó của anh ta ở chỗ Triệu Vân cũng được rồi. Bởi vì, tôi chỉ còn mỗi cách này là có thể làm.

Con người chỉ ở những thời điểm yếu đuối, mới có thể tín nhiệm người cạnh bên mình, đó là bản năng muốn từ họ nhận được hi vọng cùng giúp đỡ. Tôi hi vọng Tô Duyệt Sinh có thể tín nhiệm tôi.

Ngồi trên máy bay rồi tôi vẫn có chút bất an, Tô Duyệt Sinh không biết tôi đến Canada, lỡ đâu anh ta tức giận thì sao?

Bất quá anh ta ném tôi một mình ở Maldives, ít nhiều cũng có chút áy náy, chắc sẽ không vì tôi đến thăm Triệu Vân mà trở mặt với tôi đâu.

Canada đang là ngày đông giá rét, vừa ra khỏi sân bay, tiếp xúc với khí lạnh thấu xương khiến tôi run cả người. Triệu Vân phái trợ lý riêng của mình đến sân bay đón tôi, tài xế chở chúng tôi đến thẳng bệnh viện.

Lúc ở trên máy bay tôi không ngủ được, say máy bay đến choáng váng ngay cả nước cũng uống không vô, lên xe tôi vẫn vậy choáng váng thôi rồi, đến bệnh viện bị hơi ấm nhất loạt tấn công, càng cảm thấy khó chịu, mấy người ở đây bật điều hoà quá cao đi.

Gặp được Triệu Vân, trông khí sắc của người bị thương như anh ta so ra còn tốt hơn tôi nhiều lắm. Anh ta liếc mắt đánh giá tôi một cái, hỏi tôi: “Đau đầu à?”

Tôi yếu ớt trả lời: “Say máy bay”.

“Nhìn dáng vẻ em thế này đủ sợ đấy”. Lời Triệu Vân tuy nghe khắc nghiệt, nhưng hành động thì rất quan tâm, lập tức chỉ huy người mau chóng đem chén chè đường tới cho tôi. Có điều lúc này tôi quả thực không uống nổi đồ ngọt, lại không thể đối nghịch ý tốt của anh ta, cố gắng ép mình uống hai ngụm, ngụm đầu tiên vừa uống vào chỉ biết hỏng rồi, che miệng đứng lên, rối loạn chạy vào toilet, lập tức nôn ra.

Cú nôn này thật sự là vét hết bao tử, quả thực so với say rượu còn khó chịu hơn, tôi ôm bồn cầu nôn đến trời đất mù mịt, gân xanh trên huyệt thái dương nhảy dựng, gần như ngồi phịch xuống trong toilet.

Cửa toilet khẽ mở, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cả người đều là mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, có một loại cảm giác không nói nên lời, như đang bị vây trong ác mộng, tứ chi lại không thể nhúc nhích. Cảm giác này vô cùng khó chịu, tôi dùng sức đứng lên, mở vòi nước, nước lạnh như băng tưới lên mặt giúp tôi dần dần trấn định lại, nhất định là do tôi say máy bay đến choáng váng đầu óc, mới có thể có cảm giác này, dường như đây vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường.

Tôi hứng nước lạnh thêm một lúc nữa, mới mở vòi nước nóng ra, súc miệng rửa mặt, trấn tĩnh lại tinh thần.

Vừa ra khỏi toilet tôi liền nhìn thấy Triệu Vân đang nói chuyện với Tô Duyệt Sinh, điều khiến tôi kinh ngạc là biểu tình của hai người bọn họ vô cùng kỳ lạ, dường như có bất hoà, hai người kia làm bạn với nhau dễ có đến mười mấy năm hơn, tình bạn tốt quả thực chỉ kém chút là được chứng nhận kết hôn luôn rồi, thế nhưng còn có thể mở miệng cãi nhau?

Tôi biết bản thân sớm muộn gì cũng sẽ gặp Tô Duyệt Sinh, nhưng đâu ngờ sẽ tới sớm như vậy, vì thế thừa dịp anh ta còn chưa nhìn đến tôi, nhanh chóng liếc mắt nhìn anh ta nhiều thêm một cái. Không khí trong bệnh viện rất ấm, Tô Duyệt Sinh chỉ mặc một lớp áo, gương mặt hao gầy, xem chừng không nghỉ ngơi tốt, có vài phần tiều tụy.

Vừa thấy tôi, anh ta và Triệu Vân cũng dừng nói chuyện với nhau. Triệu Vân còn đùa với tôi: “Thế nào, ngay cả nữ trang cũng cất đi, lại ngại son phấn làm vấy bẩn nhan sắc à?”

Tôi tuy không thường đọc sách, cũng biết điển tích này là nói về Quắc Quốc Phu Nhân, chẳng qua hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều rất mệt mỏi, thật sự không có hơi sức đối ứng mấy lời đùa dí dỏm của anh ta. Tôi hơi lo lắng nhìn Tô Duyệt Sinh.

Triệu Vân nói: “Thất Xảo tới thăm tôi”.

Tô Duyệt Sinh và anh ta quen biết nhiều năm, bất kể thế nào trước mặt tôi cũng phải chừa mặt mũi cho Triệu Vân, nên hướng về phía tôi gật gật đầu xem như chào hỏi xong.

“Miệng vết thương của tôi đau, muốn ngủ một lát. Thất Xảo say máy bay, cũng nên về sớm nghỉ ngơi chút cho quen múi giờ. Tôi có dặn trợ lý đặt phòng cho cô ấy rồi, vừa vặn cậu tiện đường đưa cô ấy đến khách sạn đi”. Triệu Vân vừa nói vừa nháy mắt với tôi. Tôi không hiểu vì sao Triệu Vân lại ra sức cho tôi và Tô Duyệt Sinh như vậy, nhưng trong lòng thì vô cùng cảm kích anh ta giúp tôi tìm lối thoát, tôi nói: “Không sao đâu, anh nghỉ ngơi đi, tự em về khách sạn”.

“Hai người các ngươi không già mồm cãi láo sẽ chết hả!” Triệu Vân bị thương nằm trên giường không thể động đậy, tính khí trở nên vô cùng khó chịu, trong nháy mắt liền trừng mắt lạnh lùng: “Tô Duyệt Sinh, việc của cậu tôi không nên nhúng tay vào, nhưng nếu cậu cứ mơ hồ không rõ ràng, tôi sẽ…”. Anh ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Duyệt Sinh, câu nói kế tiếp lại ngập ngừng không nói ra, Tô Duyệt Sinh cũng không đợi anh ta nói xong, túm lấy cánh tay tôi, rất rõ ràng lôi tôi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Duyệt Sinh ra khỏi phòng bệnh thì buông tay tôi ra, lập tức xoay người đi về phía trước, tôi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đi theo, anh ta chân dài bước mau, tôi mang giày cao gót, phải chạy chậm chậm mới theo kịp. Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh thổi thẳng vào cổ, tôi vội vàng quấn mình trong chiếc áo khoác ngoài, ngay chỗ băng tuyết ngập trời, Tô Duyệt Sinh đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt của anh ta làm cho đau đớn.

Ánh mắt giống như đao, hay khối băng lạnh lẽo dưới mái hiên, tôi không hình dung được, nhưng rất kỳ quái, tôi cuối cùng cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng trải qua trong giấc mộng.

Anh ta nói: “Ngưu Thất Xảo, sao cô cứ như âm hồn không tan vậy?”

Tôi có chút lúng ta lúng túng, lúc ở Maldives, anh ta vẫn đối xử tốt với tôi, ở trong điện thoại, lại khó hiểu che giấu vẻ mệt mỏi, tôi mới liều lĩnh chạy đến bên cạnh anh ta. Tôi thật sự cho rằng, cho dù là hư tình giả ý, tình cảm mười năm, ít nhìu cũng sẽ khác đi. Không ngờ anh ta sẽ ghét cay ghét đắng tôi như thế.

Ghét cay ghét đắng nhìn thấy tôi ở nơi này.

((Ta không thích ngược, ta không ưa ngược, trời ơi ta ghét lắm))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.