Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu

Chương 33




Trong suy nghĩ của tôi từ trước tới giờ, dù là trong mơ cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày tôi trầm tư suy nghĩ, làm thế nào để gặp được Tô Duyệt Sinh.

Tôi và Tô Duyệt Sinh quen biết nhau nhiều năm, tính tình anh ta thế nào, tôi cũng rõ ràng một hai.

Chia tay là do anh ta đề nghị, sau này tôi còn vì chuyện của Hạ Nguyên Tân mà tính kế một phen, tuy rằng cuối cùng Tô Duyệt Sinh vẫn giúp tôi, nhưng với cá tính của anh ta, đây thật sự là chút tình nghĩa cuối cùng cho những năm qua, hai chúng tôi thật sự đã xong rồi. Nếu không có chuyện của Hạ Nguyên Tân, nói không chừng bây giờ tôi còn có thể suy nghĩ tìm biện pháp, đem chút tình nghĩa cuối cùng kia ra mà dùng, Tô Duyệt Sinh thật sự sẽ không gặp tôi nữa đâu.

Tôi uống canh cá quả xong thì ngủ một lúc, hôm nay gây ầm ĩ một trận tinh lực của tôi gần như đã bị trút cạn, thầm nghĩ mặc kệ chuyện ngày mai để ngày mai tính.

Tôi nằm xuống ngủ không được bao lâu thì Trình Tử Lương tới, anh ta không cho hộ lý đánh thức tôi dậy, nhưng do giấc ngủ chập chờn nên anh ta vừa vào phòng tôi liền cảm nhận được. Anh ta không bật đèn, ngồi xuống trong bóng tối, tôi cũng không nói chuyện, chỉ nhìn anh ta.

Cuối cùng, anh ta hỏi tôi: “Vì sao muốn xuất viện?”

Tôi hắng giọng một cái nói: “Hôm nay chị anh đến bệnh viện”.

Trình Tử Lương im lặng không nói gì, tôi nhẹ giọng: “Chị anh thật sự rất thương anh, đối xử với anh rất tốt. Chuyện năm đó đừng nói tới nữa, chỉ nói chuyện bây giờ thôi, chị ta thà gạt tôi nói Tô Duyệt Sinh hại chết mẹ tôi, cũng không mong muốn kéo anh vào cùng”.

Trình Tử Lương lại trầm mặc thật lâu, sau đó nói: “Em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện?”

Tôi “Ừ” một tiếng, cuối cùng Trình Tử Lương nở nụ cười, nhưng ý cười này lộ rõ vẻ khổ sở, quả thực tôi không cần lỗ tai cũng có thể nghe ra, tôi tận lực không nghĩ đến bất cứ điều gì, cứ xem mình như một thân cây, cho dù có mưa to gió lớn, một thân cây thì có thể làm được gì? Bất quá là cắn răng chịu đựng thôi.

Trình Tử Lương nói: “Trong lòng em rốt cuộc vẫn chỉ có anh ta, chuyện năm đó, cho dù chị anh có quá đáng, nhưng nếu không tại Tô Duyệt Sinh, mẹ em cũng không đến mức gặp chuyện không may”. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Thất Xảo, em yêu anh ta, có phải không?”

Tôi không lên tiếng, anh ta im lặng thật lâu nhìn chăm chú vào tôi, tôi cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong đôi mắt đó kỳ thực chỉ có ảnh ngược của tôi, nhợt nhạt, màu sắc của kẻ ti tiện, hư ảo như vậy, thay đổi liên tục, tựa như làn khỏi mong manh, chỉ cần chạm nhẹ liền hóa thành hư ảo. Cuối cùng anh ta đứng lên nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi đây”.

Tôi há miệng thở dốc, nhưng không lên tiếng giữ anh ta lại. Anh ta vừa đi, toàn thân tôi đều đổ sụp xuống, cả người như bị rút gân. Ngày trước cứ cảm thấy chiêu của Tư Gia Lệ dùng được, tôi còn nghĩ, mai sau sẽ dùng tới. Nhưng bây giờ dù có dùng đến linh dược của Tư Gia Lệ cũng không hiệu nghiệm, dù có cố gắng không nghĩ đến, tôi cũng biết trong lòng chính mình đang đau đến nhỏ lệ.

Trình Tử Lương hoàn toàn không biết, kỳ thực tôi cái gì cũng chưa nhớ ra, không, nói đúng hơn là có nhớ một ít, nhưng đều là những hình ảnh vụn vặt ngắt quãng, tôi căn bản không có cách nào khâu vá lại những chuyện xảy ra năm đó. Cho nên lúc Trình Tử Tuệ đến gặp tôi, tôi nói dối, tôi cứ ba phải dựa theo lời nói của chị ta, tôi không biết Trình Tử Tuệ có mắc mưu hay không, chị ta có nhìn ra tôi đang giả vờ hay không, lời nói của chị ta nửa câu cũng không thể tin tưởng được, nhưng thái độ của Trình Tử Lương đã nói lên tất cả.

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện đến nước này, tôi cũng không thể không truy cứu.

Tha thứ cho ai, cũng đâu thể tha thứ cho kẻ đã giết mẹ mình, có phải không?

Tôi chỉ còn biết tự nhủ với chính mình, trước hết, mày phải đứng lên, mạnh mẽ đứng lên, mới có thể tiếp tục nghênh chiến với thế giới chó má này.

Nếu thế giới này chưa từng đối xử tốt với mày, thì mày sẽ làm gì?

Đánh!

Tôi liều mạng dưỡng thương, ăn hết tất cả những thứ đồ ăn thuốc uống ly kỳ cổ quái trên đời, đúng thời hạn khôi phục lại sức khỏe. Tôi xử lý công việc tại nhà, cố gắng dùng bận rộn che lấp chính mình. Ăn không vô cũng mạnh mẽ nuốt xuống, ngủ không được thì uống thuốc ngủ, thậm chí nếu phải sống mà trở thành cương thi, tôi cũng phải mau chóng đứng lên.

Chờ đến lúc tôi thực sự khỏe hẳn thì trời đã chuyển sang mùa đông, Trạc Hữu Liên cho mở hệ thống lò sưởi. Các cô gái vẫn mặc váy ngắn hở lưng hở ngực như cũ, dáng vẻ thướt tha yểu điệu.

Tôi tuy sợ lạnh, nhưng lúc vào văn phòng, hơi ấm lan tỏa vừa đánh thẳng vào người, liền nhanh chóng cởi áo khoác ra, chỉ mặc một lớp váy đen mong manh.

A Man đang ở trong văn phòng chờ báo cáo tình hình công việc với tôi, nói xong chuyện công việc, đột nhiên nhớ ra, từ dưới bàn cầm lên đưa cho tôi cái rổ tre: “Mẹ tôi làm măng chua, bà nói cô thích canh măng chua nên bảo tôi đem tới đưa cho cô”.

Tôi vui vẻ hớn hở nhận lấy, hận không thể ôm rổ tre kia vào lòng: “Giúp tôi cảm ơn bác gái nhé!”

A Man nhìn nhìn tôi nói: “Bộ điệu thế này mới giống”.

Tôi oán trách hỏi lại: “Nói gì vậy!”

“Như cô trước đây, giống như thay đổi toàn bộ con người, hai ngày nay có thể nói là tính tình đã trở lại bình thường”. Dường như A Man rất vui, tôi thở dài: “Đại nạn không chết, tốt xấu gì cũng đã đi dạo một vòng quỷ môn quan, chứng kích động hậu chấn thương ấy mà!”

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp cũng không hù dọa được A Man, ngược lại anh ta cũng thở dài, chậm rì rì nói: “Còn tưởng cô đã khỏe, nói như vậy, tôi cảm thấy vấn đề của cô vẫn còn rất lớn”.

“Tôi có vấn đề gì?”

“Vậy cô chột dạ chuyện gì?”

Tôi đang muốn phản bác rằng tôi nào có chột dạ, nhưng lúc xoay mặt lại vừa vặn nhìn thấy gương mặt của chính mình trong tấm kính treo trên tường, đèn thủy tinh soi sáng, chiếu rõ lên từng mạch máu, sắc mặt tái nhợt, mí mắt sưng húp, dù đã trang điểm đậm cũng không che dấu được nét tiều tụy. Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên giống như còn mèo bị giẫm phải đuôi, khiến A Man cũng phải giật mình. Tôi vội vàng cầm túi xách, ‘rào’ một tiếng đổ toàn bộ đồ bên trong ra bàn, liều mạng tìm kiếm hộp trang điểm.

Đáng sợ, tôi trét lên mặt nửa hộp phấn cũng không cảm thấy làn da mình tốt hơn chút nào, A Man đứng ở cửa toilet khoanh tay nhìn tôi vội vã rối beng làm chuyện vô nghĩa.

Tôi đối mặt với chiếc gương nhìn trái soi phải, vô cùng lo âu: “Làm sao bây giờ? Khó coi quá đi! Có nên đến thẩm mỹ viện cứu chữa lại không? Hay là đổi sang dùng mỹ phẩm hiệu khác?”

A Man nói: “Vết thương của cô vừa mới tốt lên, khí sắc kém là chuyện bình thường”.

“Không xinh đẹp, khác nào người chết đâu!”

Lần đầu tiên Tô Duyệt Sinh nghe tôi nói lời này, nhẹ nhàng bâng quơ ‘Dù có xinh đẹp, tương lai chẳng phải cũng già đi sao’.

Lúc đó tôi đã nói gì?

‘Ôi, chuyện già cả xa xôi như vậy, em không muốn lo lắng trước chuyện của nhiều năm sau đâu.’

Khi đó tôi đang ở độ tuổi xuân xanh tươi đẹp, đừng nói già, ngay cả dáng vẻ ngày mai của mình ra sao cũng lười nghĩ đến.

Thoáng nghĩ đến Tô Duyệt Sinh, tâm tình tôi lại trở nên tồi tệ, tôi buông hộp phấn xuống hỏi A Man: “Gần đây có thấy Triệu tổng tới không?”

A Man hỏi: “Triệu tổng nào?”

Tôi nhìn A Man, A Man đành phải nói: “Triệu Vân không thấy tới, nhưng Tề Toàn thì có, hôm nay đang ngồi ở khu ghế lô”.

Tề Toàn đến, người vui mừng là Trần Quy. Nhưng loại vui vẻ này có tác dụng gì, không phải của ngươi sẽ không là của ngươi, ầm thầm ôm chút vui vẻ, bất quá cũng như pháo hoa, tỏa sáng trong chớp mắt, ‘bụp’ một tiếng chiếu sáng lên khắp trời, trong khoảnh khắc khiến người mê say, lan tỏa ra bốn phía, rồi trong giây lát hòa nhập cùng bóng đêm, biến mất không để lại dấu vết.

Có đôi khi võng mạc sẽ lừa gạt chúng ta, nó khiến chúng ta dù nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy ánh hào quang đang soi sáng như cũ, kỳ thực ánh sáng kia tạo nên vết tích rất nhỏ trong võng mạc, do đó mới có ảo giác.

Tựa như tình yêu, nếu ngươi cứ nhìn chăm chăm vào nó, sẽ dễ dàng bị thương tổn.

Tôi ấn ấn thái dương, suy nghĩ cẩn thận, tuy vẫn luôn trốn tránh, nhưng tôi muốn, nhất quyết muốn biết, làm thế nào để nhìn thấy Tô Duyệt Sinh.

Đây là một ngõ cụt, không ai có thể giúp tôi, tôi phải tự mình tìm lối ra.

Tôi quyết định đi tìm Triệu Vân, đương nhiên, phải giả vờ như đúng dịp gặp được.

Tôi càng không ngờ quả là đúng dịp, mẹ A Man vào thành phố, là vì A Man vừa có thêm một cháu gái. Cảm động và nhớ đến bác gái vẫn đối đãi đặc biệt với mình, cho nên tôi cố ý đến cửa hàng bán đồ trẻ em chọn quà đáp lễ, không ngờ vừa bước vào, xa xa đã thấy Triệu Vân đang lái xe, tôi còn chưa phản ứng kịp, tầm mắt đã thấy bóng lưng Triệu Vân lướt qua.

Thật sự là trời cao có mắt! Trong lòng tôi vui mừng, bật thốt lên: “Triệu tổng!”

Triệu Vân vừa xoay người nhìn thấy tôi, không biết vì sao thoáng chốc biến sắc, lúc này nhìn kỹ lại mới thấy bên cạnh anh ta còn có đứa nhỏ, đoán chừng khoảng tám tuổi, một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh, ôm lấy thắt lưng anh ta, dáng vẻ vô cùng thân thiết, quay đầu lại, tò mò nhìn tôi.

Nháy mắt trong đầu tôi hiện lên trăm ngàn ý nghĩ, Triệu Vân kia là người đàn ông vàng kim chân chính, bên người có dẫn theo người đẹp là chuyện thường tình, nhưng dẫn theo đứa bé lớn như vậy, đây là tình huống gì?

Cũng may tuy rằng trong đầu có cắm một con dao găm nhưng lại không để lại di chứng ngớ ngẩn. Tôi vội vã nói: “Ngại quá tôi nhìn lầm người”.

Tôi xoay người vừa định đi, Triệu Vân lại gọi tôi lại: “Thất Xảo!”

Tôi đành ngoan ngoãn xoay đầu, có vài phần xấu hổ cười nhìn anh ta.

Triệu Vân thật tự nhiên giới thiệu với tôi: “Cháu anh, Tiểu Xán, đây là dì Ngưu”.

“Chào dì!”

“Ôi! Cháu ngoan quá!”

Tôi không có kinh nghiệm ứng đối với trẻ con, nói xong những lời này thì hoàn toàn bí, nhất thời không biết nên nói gì để xã giao với vị tiểu thiếu gia này. Sau một lúc bí lối, mới cười nói: “Vừa hay dì đang đi mua quà, tiểu Xán thích đồ chơi nào? Dì mua cho con”.

“Cảm ơn dì!” Tiểu Xán từ chối một cách nho nhã lễ độ: “Dì khách sáo quá, cháu không cần lễ vật đâu”.

Loại thái độ này gần như khiến tôi rơi vào đường cùng, tiểu thân sĩ* còn bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn dì, cháu thật sự không cần lễ vật”.

((*Tương tự như ngài, người cao sang quý phái))

Tôi đành ngượng ngùng nói: “Cháu ngoan quá!”

Bình thường đối với những người khác tôi coi như mồm miệng lanh lợi, không biết sao đối với đứa nhỏ này vẫn không tìm thấy chỗ xuống tay, có lẽ vì đứa nhỏ này trông hoạt bát đáng yêu, mà lễ phép thì vượt xa người ngàn dặm, tạo cho người ta cảm giác như đã từng quen biết mà lại lạnh lùng xa cách. Nghĩ vậy, tôi bình tĩnh đánh giá một phen, không phải chứ, đứa nhỏ này có vài phần trông giống Triệu Vân. Chẳng lẽ thật sự là con của anh ta?

Tôi còn đang cưỡi ngựa phi thăng trên trời cao miên man suy nghĩ, Triệu Vân nói: “Đừng khách sáo quá, đứa nhỏ này không thích đồ chơi đâu, lần này đi ra ngoài là muốn dẫn nó đi mua vài món quần áo”. Anh ta tạm dừng một giây, đột nhiên nói: “Qua đây, chọn giúp vài món nhé”.

Tôi vực dậy tinh thần, chọn vài bộ, Tiểu Xán cũng không thèm mặc thử, chỉ nhìn bộ đồ trên tay nhân viên cửa hàng rồi cứ thế gật hoặc lắc đầu.

Tuổi còn nhỏ mà khí thế đầy mình, tôi càng xem càng cảm thấy xuất thân của đứa nhỏ này rất ghê gớm, nên mới có thể điềm tĩnh che dấu tâm tình của mình giỏi đến vậy, kỳ thực là vô cùng kiêu căng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.