Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 9: Theo Gió Đông Tới Nhập Môn 3




Tôi thấy sắc mặt của con ma nữ thay đổi rất kỳ quái. Trên mặt cô ta không phải chỉ có sự hoảng sợ, mà là một loạt biểu cảm rất phong phú. Từ mê man đến nghi hoặc, từ nghi hoặc đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến sợ hãi, còn có thêm một chút hưng phấn và mong chờ, đi kèm với sự kính nể và tham lam.

Theo lẽ thường, biểu cảm của một người rất khó phân tích được tỉ mỉ đến thế. Vui vẻ rất dễ nhìn ra được, đau buồn cũng rất dễ nhìn ra, phẫn nộ cũng là một loại cảm xúc rất dễ nhận ra, còn các cảm xúc khác nếu cũng có thể hiểu được, vậy thì người phân tích nó, cũng phải có một trình độ nhất định.

Tôi vốn dĩ không hề có được loại trình độ đó. Nói đúng hơn, tôi chẳng hề đạt được trình độ cao như vậy.

Nhưng sau vài giấc mơ, tôi phát hiện ra mình có một loại năng lực nhận biết rất huyền diệu đối vợi sự thay đổi cảm xúc của các hồn ma, không phải kiểu phán đoán thông qua biểu cảm và ánh mắt của họ, mà nó như một loại giác quan thứ sáu, cảm xúc của họ có thể truyền thẳng vào tim tôi, nhưng tôi không thể cảm nhận được các cảm xúc như của họ, mà chỉ đơn giản là nhận được một vài tín hiệu thôi.

Cảm xúc của ma nữ kia truyền qua cho tôi là như thế đấy.

Sự thay đổi cảm xúc của cô ta khiến tôi nghĩ đến phim hoạt hình. Những bộ phim hoạt hình được đầu tư lớn, chế tác tinh xảo, cộng thêm sự cường điệu vốn có của thể loại hoạt hình, sẽ truyền tải cảm xúc của nhân vật đến khán giả một cách mãnh liệt. Biểu hiện lúc này của con ma nữ, giống như những vai phản diện trong phim, nhìn thấy sự thần kỳ của nhân vật chính, sau khi nghĩ kỹ bèn nổi lên dã tâm chiếm đoạt.

Chỉ có điều, cảm xúc của con ma nữ lúc này có thêm “sự kinh khủng” so với các nhân vật phản diện kia.

Tôi không nhịn được nhìn sang Diệp Thanh.

Không thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh, cũng không nhận được tín hiệu cảm xúc nào của anh ta, tôi chỉ có thể đi nhìn Cổ Mạch, người duy nhất có khuôn mặt trong số năm người họ.

Cảm xúc của Cổ Mạch thuộc vào loại rất dễ đọc, toàn bộ thất tình lục dục đều viết hết lên mặt, bây giờ anh ta giống như một người phụ nữ nghi ngờ chồng mình có hành vi ngoại tình, hết nhìn Diệp Thanh, nhìn sang ghế sofa, nhìn tiếp Diệp Thanh, rồi lại nhìn sang ghế sofa, sau cùng lùi một bước, lắp bắp hỏi, “Ở... đó hả?”

Lưu Miểu gật đầu.

Diệp Thanh đi thẳng đến chỗ ma nữ.

Tôi thấy hơi hưng phấn. Đã từng nghe rất nhiều file ghi âm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Diệp Thanh diệt ma. Thật sự sử dụng nắm đấm như trong lời nói sao?

Ma nữ cảm thấy không ổn, đứng lên khỏi ghế sofa, mang giày cao gót liên tục lùi về sau, đến khi lùi đến cửa sổ sát đất ở chỗ ban công, tầm mặt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh.

Diệp Thanh thong thả áp sát, cũng không thực hiện bất kỳ động tác gì.

Con ma nữ khựng lại, dứt khoát chọn lựa xoay người bỏ chạy. Cô ta là ma, không phải người, trực tiếp đi xuyên qua cửa, bay ra ban công.

Diệp Thanh bước nhanh lên trước, chỉ trong khoảng cách hai bước, đã vung nắm đấm lên.

Ma nữ xoay người, quay lưng với Diệp Thanh, nhưng tóc và quần áo của cô ta bay lên, khi bị nắm đấm đánh trúng vào lưng, thì cô ta phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn nắm đấm của Diệp Thanh đấm xuyên qua người con ma nữ, cô ta như nắm bột bị văng tung tóe trong không trung, bụi xám giăng đầy, trở thành từng hạt bụi bé xíu trong không khí. Sau khi bụi tan đi, dấu tích tồn tại của con ma nữ đã hoàn toàn biết mất.

“A!”

Tôi xoay đầu, nhìn thấy Cổ Mạch ôm đầu, kêu thảm thiết.

Lưu Miểu nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cánh tay của Cổ Mạch, vạch quần áo của anh ta rồi rút túi gấm ra. Túi gấm đang bốc cháy, không có ngọn lửa, chỉ có đốm lửa như đốt hương, ngay cả sợi dây đỏ, cũng bị đốm lửa nuốt chửng trong chớp mắt.

Cổ Mạch đang rất đau khổ. Những âm thanh đó chắc lại quay trở về, tiếng hét của con ma nữ cũng kích thích màng nhĩ và thần kinh của anh ta.

Diệp Thanh hình như đã đoán trước được từ sớm, lấy một chiếc túi gấm mới từ trong túi ra, ném qua cho Lưu Miểu. Lưu Miểu vội vàng đeo túi gấm lên cho Cổ Mạch.

Cổ Mạch được dìu lên ghế sofa, ngồi thở hổn hển. Ngô Linh là cô gái duy nhất trong nhóm, nên khá chu đáo, đi rót nước cho Cổ Mạch. Tôi nhìn cô ấy rót nước xong, ngón tay vuốt miệng ly hai vòng, khóe môi mấp máy, mới đưa ly nước cho Cổ Mạch. Không biết hành động này có hàm ý gì. Cổ Mạch uống nước, thì từ từ bình tĩnh lại, trưng ra một bộ mặt nhăn nhó.

“Sao rồi?” Lưu Miểu vỗ vai Cổ Mạch.

Cổ Mạch lắc đầu, “Không sao.” Anh ta sững lại, nghi ngờ hỏi, “Con ma đó... sao... dáng vẻ của cô ta...”

Hiển nhiên, vào khoảnh khắc cuối cùng Cổ Mạch đã nhìn thấy dáng vẻ của con ma nữ đó.

“Anh mở mắt âm dương rồi sao?” Lưu Miểu rất vui, “Chúc mừng, chúc mừng.”

Cổ Mạch trợn mắt lên.

Ngô Linh trả lời, “Chắc bị cưỡng hiếp đến chết.”

Cổ Mạch suy nghĩ, “Cô ta mang giày cao gót... Trước đây khi tôi có thể nghe thấy những tiếng động lạ, tôi đã nghe thấy tiếng giày cao gót đi lại trong hành lang ngoài cửa. Cô ta...” Cổ Mạch thấy rất khó hiểu.

Tôi cũng không hiểu, tại sao con ma nữ kia lại quanh quẩn ở hành lang?

Diệp Thanh nói: “Trước đây anh từng nghe thấy tiếng động lạ?”

Cổ Mạch gật đầu.

Diệp Thanh suy nghĩ một lúc, “Có thể là vì anh đụng phải con ma giết người kia, trên người bị dính âm khí, khi đi ngang qua cô ta, khiến cho cô ta từ trạng thái linh thể biến thành hồn ma; cũng có khả năng là gen của anh đang phát huy tác dụng; còn không thì cô ta đã định trước sẽ phải biến thành hồn ma.”

Cổ Mạch không hiểu lắm, tôi cũng cần người chuyên nghiệp như Diệp Thanh phổ cập thêm chút kiến thức cho tôi gấp, để tránh sau này khi gặp phải hiện tượng quái dị lại không biết phải xử lý ra sao.

Nhưng Diệp Thanh dĩ nhiên không hề có sự kiên nhẫn này rồi.

Ngô Linh giải thích chi tiết, “Với tình huống đầu tiên, cô ta chỉ là du hồn không có ý thức, việc quanh quẩn nơi hành làng có thể là hành động vô ý thức, bị tổn thương, muốn về nhà, sau khi bị anh kích thích thì biến thành ma, mới ám anh. Đây là điều trùng hợp, không thể tránh được, anh cũng không cần lãng phí tâm tư vào việc phòng bị chuyện này. Với tình huống thứ hai, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Bản thân người có thể chất đặc thù có xác suất cao gặp phải chuyện quái dị, một nửa là do ông trời sắp đặt, nửa kia là do giống như thịt Đường Tăng ấy, tiểu yêu quái ăn vào sẽ biến thành đại yêu quái, đại yêu quái nhìn thấy cũng thèm muốn. Loại này á, với thực lực của anh không cần tốn công đề phòng làm gì đâu vì cũng vô dụng thôi. Với tính huống thứ ba, thì ý chí cá nhân của cô ta đang tiến hành nắm quyền chủ đạo, khi cô ta chết đi lòng tràn đầy oán khí, trở thành ma chết oan, anh thì xui xẻo, bị cô ta trông thấy, nên muốn giết chết anh. Song song đó, vốn là một chuyện có tỷ lệ nhỏ, nhưng với thể chất của anh, lại là một chuyện có tỷ lệ lớn, anh cũng không cần lãng phí thời gian đề phòng làm gì, vì sẽ không đề phòng được đâu.”

Khóe miệng Cổ Mạch giật giật, “Ý của cô là, bất kể nguyên nhân gì, tôi cũng đều không cần phải để ý đến? Cứ sinh hoạt như bình thường, tóm lại dù trời có sụp xuống, tôi tới số thì cũng sẽ phải chết?”

Ngô Linh nghiêm túc gật đầu.

Bây giờ tôi có đồng cảm nhận với Cổ Mạch. Chắc tôi cũng thuộc vào loại thể chất đặc biệt, theo như cách nói của Ngô Linh, gặp phải ma là chuyện tất nhiên, hôm nào bị chết đi thì coi như mình xui xẻo thôi.

“Không có cách giải quyết ư? Chỗ của các cậu không phải là phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị sao?” Cổ Mạch thắc mắc.

“Phòng nghiên cứu chứ có phải thượng đế đâu, giáo đường cũng không phải là vạn năng.” Ngữ điệu của Lưu Miểu mang theo ý cười và sự thoải mải.

“Anh Cổ, anh thế này thì thôi cứ ở lại Thanh Diệp với chúng tôi đi.” Nam Cung Diệu lên tiếng.

Cổ Mạch trầm mặc.

Không biết Diệp Thanh đã làm gì với phòng nghiên cứu, bây giờ nhìn lại, nó trông giống như một trại tị nạn, không cần phải sợ ma quỷ quấy rầy, có thể nói là “tà ma không thể xâm nhập“. Đồng thời có một người ghê gớm như Diệp Thanh đây, dù ma có đến cũng không cần lo lắng vê vấn đề an nguy.

Tôi suy nghĩ, tư duy chợt dừng lại một chút.

“Tà ma không thể xâm nhập” cách nghĩ này cũng không đúng lắm. Thanh Diệp đã từng có ma xông vào, trong sự kiện “Quái thai Tết Nguyên Đán”, hồn ma Tiêu Chính và bào thai quỷ mà Vu Mộng mang thai đã vào Thanh Diệp. Đồng thời chuyện của Cổ Mạch cũng đã chứng minh thêm một điều, Thanh Diệp không phải là một nơi an toàn thật sự. Thanh Diệp từng có những sự kiện thất bại và kết cục vào 20 năm sau của họ, một phòng nghiên cứu trống huơ trống hoác cũng đã chứng minh điểm này. Chỉ có thể nói, khi ở cùng Diệp Thanh thì hệ số an toàn được nâng lên cao hơn đến một mốc nhất định mà thôi.

Đối với năm người họ, thể chất đặc thù có thể đã sớm định rằng họ sẽ chết bởi sự cố ngoài ý muốn.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, tôi đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.